Cùng truy mãnh đả (8) – Nương tử có đói không?

Tịch Đình Vân nói: “Ai bảo ta phản bội hoàng thượng?”

Địch Thông hỏi: “Ngươi không phản bội hoàng thượng thì sao phải chạy?”

Tịch Đình Vân đột nhiên chớp chớp mắt với hắn, “Sao ta có thể làm trái mệnh lệnh của hoàng thượng được?”

Địch Thông đang vì việc Tịch Đình Vân theo địch mà căm phẫn trào dâng đột nhiên ngây ra, đầu óc nhanh chóng thoáng qua một ý nghĩ: Chẳng lẽ Tịch Đình Vân và Nam Cương vương qua lại thân mật là ý của hoàng đế? Hắn nhìn Võ Nữ Tử ngay lúc khẩn cấp xuất hiện cứu nguy, trong lòng cũng có chút đồng ý với phán đoán này. Võ Nữ Tử là tâm phúc của Phương Hoành Tà, Tịch Đình Vân lại là tri kỷ của Phương Hoành Tà, hắn sợ Tịch Đình Vân không cách nào hoàn thành được nhiệm vụ hoàng đế giao cho, chạy ra giúp đỡ cũng là điều hợp lý. Nếu như nói Võ Nữ Tử vì Nam Cương vương mà phản bội hoàng đế và Phương Hoành Tà đúng là có chút kỳ quái.

Lại nói, Tịch Đình Vân là đại nội tổng quản, quyền cao chức trọng, sao lại chạy đi dựa dẫm một Nam Cương bé nhỏ cơ chứ. Suy nghĩ nhanh chóng, ngữ khí của hắn lập tức dịu đi, “Vậy tại sao ngươi không nói một lời, trực tiếp chạy đi?”

Tịch Đình Vân mặt không đổi sắc nói: “Ta và vương gia đánh cược, so xem ngựa ai nhanh hơn, chạy đến cổng thành trước.”

Giáo úy Kinh trung quân rất không thức thời ồn ào: “Ngươi lúc trước rõ ràng nói đưa Nam Cương vương về Hình bộ lĩnh tội!”

Võ Nữ Tử quát: “Nói bậy! Vương gia thân phận thế nào chứ! Nếu phải lĩnh tội cũng sẽ lĩnh tội trước hoàng đế, sao đến lượt Hình bộ phán quyết?”

Giáo úy biết Thiên Cơ phủ và đại nội tổng quản đều là những nhân vật không thể chọc vào, bị quát một trận, cũng không dám cãi lại.

Địch Thông đã nhận định bọn họ nhận được ý chỉ của hoàng đế, tất nhiên sẽ không so đo những tiểu tiết này, còn đặc biệt khum tay xin lỗi Nam Cương vương: “Tiểu nhân lỗ mãng, kinh động đến vương gia, xin vương gia thứ tội.”

Hoắc Quyết dùng khóe mắt liếc hắn một cái, thúc ngựa đi về phía trước.

Đại tướng thủ thành thấy Kinh trung quân và đại nội tổng quản đều nhường đường, đành phải mở cổng thành thả người.

Trước khi đi khỏi, Tịch Đình Vân ma xui quỷ khiến quay đầu lại, chỉ thấy trong mười mấy người nhô ra từ hai bên mái nhà có Xá Quang đang đứng. Xá Quang thấy y nhìn qua đây, còn cầm túi nước vẫy vẫy tay về phía y.

Y càng nghĩ càng cảm thấy bất an, hỏi Hoắc Quyết: “Xá Quang bọn họ đi khỏi bằng cách nào?” Một khi lời nói dối bị vạch trần, Kinh trung quân nhất định không chút kiêng dè mà bắt giết bọn họ.

“Bọn họ tự có cách.” Hoắc Quyết thấy y vẫn không thôi lo lắng, bèn nói: “Nước độc, đạn pháo… trong tay bọn họ rất nhiều.”

Tịch Đình Vân lúc này mới biết ý của Xá Quang khi lắc lắc túi nước về phía mình.

Võ Nữ Tử cởi túi hành lý trên ngựa xuống đưa cho Tịch Đình Vân: “Cải trang mà đi.”

Tịch Đình Vân nói: “Khẩu dụ của hoàng thượng là…”

“Là giả.”

“Phủ chủ…”

“Là giả.”

“Phủ chủ cũng là giả sao?” Tịch Đình Vân hồ đồ rồi.

Võ Nữ Tử cười khổ nói: “Không, là ta thành ra giả rồi.”

Khoái mã nhanh như chớp xông thẳng vào Kinh trung quân đang đi trở về.

Tiểu Quyển ngồi trên ngựa, giơ cao lệnh bài Thiên Cơ phủ, nói: “Phủ chủ có lệnh. Võ Nữ Tử câu kết ngoại bang, đánh cắp quân cơ, lệnh Kinh trung quân mau chóng bắt giữ!”

Giáo úy Kinh trung quân kinh ngạc, “Hắn vừa cầm lệnh bài Phủ chủ cứu Nam Cương vương và Tịch Đình Vân xuất thành rồi.”

“Đồ ngu!” Tiểu Quyển ném lệnh bài vào mặt hắn, “Còn không mau đuổi theo! Lúc cần thiết, có thể dùng lệnh bài điều động các châu phủ để tiện hành sự!”

“Ngài thực sự muốn đẩy tri kỷ và Nử Tử vào chỗ chết sao?” Văn Tư Tư thong thả gạt nắp trà, nhẹ nhàng gạt đi lá trà nổi trên mặt nước.

Phương Hoành Tà nâng bút vẽ tranh, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Hoắc Quyết tự ý xông vào Hoàng thành, tội tương đương với mưu phản. Bọn họ dung túng Hoắc Quyết, cũng coi như đồng đảng.”

“Tịch Đình Vân vì ngài mà xuống Nam Cương, Hoắc Quyết vì ngài mà đến kinh thành.”

“Nhưng không phải vì ta mà xông vào Hoàng thành, vì ta mà thả người.” Phương Hoành Tà thở dài nói, “Ở vị trí nào thì phải làm trọn trách nhiệm của vị trí đó. Ta nhận hoàng ân mà trông coi Thiên Cơ, nào có thể vì tình riêng mà bỏ công nghĩa?”

Văn Tư Tư hỏi: “Ngài định làm thế nào?”

“Hạ lệnh cho các châu phủ đồng loạt truy nã.”

“Chỉ thế thôi sao?”

Phương Hoành Tà ngẩng lên nhìn: “Ngươi tình nguyện đích thân ra tay sao?”

Văn Tư Tư vươn vai, vẻ mặt đau khổ nói: “Vừa từ Nam Cương chạy về, thực là… đầu váng mắt hoa tứ chi vô lực, có lẽ là do không hợp khí hậu. Tuy rằng ta rất muốn ra sức vì Phủ chủ, nhưng chỉ sợ lực bất tòng tâm.”

Phương Hoành Tà không để tâm mỉm cười nói: “Bệnh nhẹ không chữa, nặng rồi khó trị. Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

“Đa tạ Phủ chủ.” Văn Tư Tư lười nhác đứng dậy, lại ngừng bước chân, “Nghe nói Bình Tiêu thành chủ cũng đang ở kinh thành.”

“Ta cũng nghe nói rồi.”

“Hoàng thượng vẫn luôn lo sợ Bắc Thành Nam Cương, hiện giờ có cơ hội hốt gọn một mẻ, ta nghĩ rằng Phủ chủ sẽ không bỏ qua.”

Phương Hoành Tà hỏi: “Ngươi muốn đi sao?”

Văn Tư Tư nói: “So với phiền phức khi tìm kiếm Nam Cương vương, ta muốn gặp vị Hạ Thành chủ này một chút hơn. Đáng tiếc ta đầu váng mắt hoa tứ chi vô lực, vẫn là lực bất tòng tâm.” Hắn thở dài ra khỏi cửa, thong dong rẽ ra hành lang lớn, lập tức bước chân như bay.

Bên kia hành lang, Tiểu Quyển bưng trà đi đến.

Phương Hoành Tà không đợi hắn đi vào, bèn nói: “Ta ngửi thấy mùi Tử Tiên Lộ.”

Tiểu Quyển nịnh nọt cười cười, “Chủ nhân thật thính mũi!”

“Đáng tiếc dạo gần đây không thích uống lắm.”

“Tại sao?” Tiểu Quyển kinh ngạc.

“Mỗi lần uống Tử Tiên Lộ ngươi pha, đều phải thu dọn tàn cục ngươi gây ra.”

“Lần này không phải! Tôi bảo đảm.”

“Vậy thì càng tệ hơn.” Phương Hoành Tà gác bút.

Tiểu Quyển hỏi: “Chủ nhân biết tôi muốn cầu xin điều gì sao?”

“Ngoại trừ cầu xin tha thứ, còn có thể cầu cái gì nữa?”

Tiểu Quyển đặt Tử Tiên Lộ xuống, kỳ vọng nhìn hắn, “Vậy có tác dụng không?”

Phương Hoành Tà nói: “Ngươi cho rằng quan binh các châu phủ có thể giết được Nam Cương vương đã đánh bại A Cừu, Thiên Diện Hồ thiên biến vạn hóa cùng Võ Nữ Tử hiểu Thiên Cơ phủ rõ như lòng bàn tay khi họ liên thủ sao?”

Tiểu Quyển cười hi hi nói: “Bọn họ không đáng lo, tôi hy vọng Phủ chủ có thể thủ hạ lưu tình.”

Phương Hoành Tà cười hỏi: “Tại sao ta phải thủ hạ lưu tình?”

“Phủ chủ quên rồi sao? Lúc đầu ngài hy vọng Tịch Đình Vân ở lại Nam Cương, tránh xa kinh thành. Hiện giờ bọn họ đang chạy về Nam Cương rồi.”

Phương Hoành Tà thở dài nói: “Ta vốn hy vọng y có thể tránh xa phân tranh, ít nhất cũng đừng nhanh như vậy, nhưng lại không ngờ được phân tranh này lại đến càng nhanh hơn.”

Tiểu Quyển nói: “Chỉ cần Phủ chủ thả bọn họ đi, tất cả đều sẽ trở về vị trí vốn có của nó.”

“Quá muộn rồi.”

“Quá muộn?”

“Ta đã phái người báo tin cho trong cung, chắc hẳn rất nhanh sẽ có tin tức thôi.”

Tiểu Quyển chau mày nói: “Hoàng thượng trầm mê hưởng lạc, đã lâu không màng đến chính sự…” Sắc mặt hắn đột ngột biến đổi, “Thiên Tuế Gia!”

Nếu nói sự thần bí của Thiên Diện Hồ Tịch Đình Vân xuất phát từ dung mạo thiên biến vạn hóa của y, sự thần bí của Thiên Lý Nhãn Địch Thông xuất phát từ hành tung mơ hồ bất định, thì, sự thần bí của Thiên Tuế Gia xuất phát từ chính bản thân ông ta. Ngoại trừ hoàng đế ra, không ai biết được ông ta rốt cuộc là ai, chỉ biết lúc người ta ý thức được sự tồn tại của ông ta, ông ta nhất định đã làm ra chuyện kinh thiên động địa.

Phương Hoành Tà nói: “Ta nhớ rõ lúc đầu vẫn có Địch Thông ở đó. Cho dù không báo, kết quả cũng vậy mà thôi.”

Tiểu Quyển hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi im nhìn bọn họ bị truy sát?”

“Đương nhiên không thể.”

“Chủ nhân?”

“Lệnh cho người vẽ chân dung ba người bọn họ, dán tại các châu phủ truy nã có thưởng… không kể sống chết!”

Tiểu Quyển kinh ngạc há to miệng: “Chủ nhân?”

Phương Hoành Tà nâng bát trà lên, nhấp một ngụm, “Trà ngon.”

Lập tức, khắp các châu phủ phong thanh nháo nhác!

Phương Hoành Tà ngồi tại Thiên Cơ phủ, mỗi ngày đều có thể nhận được thư báo từ các châu phủ, nội dung đều tương tự nhau, đại để là chỗ X bắt được Tịch Đình Vân, chỗ Y phát hiện thi thể của Hoắc Quyết, chỗ Z nghi ngờ xuất hiện hành tung của Võ Nữ Tử.

Văn Tư Tư mỗi ngày đều đến nghe “tin tốt.”

“Xem ra, muốn bắt được Tịch Đình Vân, còn khó hơn cả đánh thắng Hoắc Quyết.”

Phương Hoành Tà nhìn nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa của Văn Tư Tư, thản nhiên đáp: “Ngươi đoán xem, Địch Thông có thể bắt được bọn họ không?”

Văn Tư Tư lập tức thu lại nụ cười, “Đại nội tổng quản chạy trốn rồi, hắn thân làm đại nội phó tổng quản lẽ ra phải thủ trong Hoàng thành hầu hạ hoàng đế mới đúng, sao có thể rời bỏ vị trí?”

Phương Hoành Tà nói: “Hy vọng hắn có cùng suy nghĩ với ngươi.”

Văn Tư Tư có chút bất an, “Dạo này không có chuyện gì cần đến chân chạy ta sao?”

Phương Hoành Tà hỏi: “Truy nã Nam Cương vương có tính không?”

Văn Tư Tư trầm mặc một lúc, hỏi: “Ngài đoán xem, đám tri kỷ bọn họ rốt cuộc trốn ở đâu?”

Tịch Đình Vân không trốn, mà là khoác tay Hoắc Quyết, nghênh ngang đi trên đường lớn.

“Nương tử có đói không?” Hoắc Quyết thấy tiệm mì bên đường, hai mắt sáng lên, lập tức dừng bước.

Tịch Đình Vân dịu dàng cười nói: “Nghe theo tướng công.”

Hai người dắt tay đi vào quán mì, mỗi người gọi một bát mì lạnh. Vừa ngồi xuống không lâu, một đại hán gánh hai sọt trứng gà ngồi xuống trước mặt bọn họ, lau lau cái trán đầy mồ hôi nói: “Cụ già à, ngồi nhờ chút nhé!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play