*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kinh cung chi điểu (5) – Ta nói rồi, xem kịch mà thôi.

“Có vẻ sắp xong rồi.” Tịch Đình Vân không biết nói gì, tìm đề tài để nói.

Lời y nói quả thực rất đúng.

Nơi này dù sao cũng là cổng chính của Na phủ, Trọng Thiết Hoàn chiếm thế thượng phong là dựa vào việc tấn công khi địch chưa kịp phòng bị, đợi Na gia hoàn hồn lại, thế cục liền dần dần dịch chuyển. Không lâu sau, liền thấy Xá Quang khải hoàn trở về, Na Phi Long xị mặt đi theo sau.

Xá Quang cười to nói: “Đã thật đã thật, lâu lắm rồi mới đánh một trận đã tay như thế này!”

Na Phi Long nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi thì đã rồi, còn ta thì sao?”

Tịch Đình Vân chú ý thấy bên trái mặt của hắn hơi hơi đỏ, “Mặt của ngươi…”

Na Phi Long nói: “Kiệt tác của Xá đại thủ lĩnh!”

Xá Quang tiếp tục phổi bò cười lớn: “Ngại quá, không để ý liền để lại dấu ấn của ta trên người ngươi rồi.”

Na Phi Long phẫn nộ nói: “Ngươi căn bản cố ý chặn ta lại để hắn chạy!”

Xá Quang cũng trừng mắt nhìn lại: “Ngươi nói thế thì là thế à? Ta cứ nói là không phải đấy.”

Na Phi Long nói: “Được, ngươi nói không phải đi, ngươi có dám cũng ta đến khiêu chiến Thiết Hoàn môn không?”

“Ha ha?” Xá Quang cười nhạt hai tiếng, nhìn hắn nói: “Được thôi được thôi, ngươi chết rồi, ta giúp ngươi khiêu chiến Thiết Hoàn môn, đốt như đốt tiền vàng cho ngươi.”

Na Phi Long cũng chẳng kỳ vọng hắn bị mấy lời của mình khiêu khích máu nóng chạy đi đánh Thiết Hoàn môn, liền hừ lạnh một cái coi như bỏ đi, chuyển sang nói với Hoắc Quyết: “Vương gia đại giá quang lâm hàn sá, nhưng lại phải mệt nhọc vì chuyện của Na gia, trong lòng ta lấy làm áy náy.”

Hoắc Quyết nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Na Phi Long nói: “Vương gia thật là khoan hồng độ lượng.”

“Chuyện của ngươi ta sẽ không quan tâm.”

“Ta vừa nói về trận chiến vừa rồi…”

“Ta nói rồi, chỉ là xem kịch mà thôi.”

“… Vậy thật là vất vả cho vương gia rồi!”

Thiết Hoàn môn đã lui quân, nhưng đám hỗn độn chúng để lại vẫn cần dọn dẹp. Na Phi Long lấy cớ dọn dẹp mà bận tíu tít trong phủ, hồn nhiên quên mất trước khi Thiết Hoàn môn đến, bản thân đang phải trình bày rõ những chuyện mình biết.

Xá Quang nhìn bóng dáng bận rộn của Na Phi Long, coi khinh nói: “Ta xem hắn có thể trốn tránh đến lúc nào.”

Hoắc Quyết nói: “Không lo.”

Xá Quang thấy hắn như đã có tính toán gì, cười ha ha nói: “Vương gia nếu như muốn làm gì, chỉ cần sai bảo ta là được.”

Hoắc Quyết nói: “Ta muốn ngủ.”

Xá Quang hỏi: “Vương gia cần ta trải giường?”

“Không cần. Hai việc này ta muốn tự mình làm.”

Xá Quang thôi cười nói: “Việc ngủ cho dù ta muốn làm giúp vương gia cũng không được ấy chứ.”

Hoắc Quyết nhìn Tịch Đình Vân một cái, “Nhưng có thể ngủ cùng.”

“……Hả?” Xá Quang cả người chấn động.

Hoắc Quyết thuận tay kéo một tên hạ nhân lại, bảo hắn dẫn đường đến phòng nghỉ ngơi.

Những chuyện này Na phu nhân đã sắp xếp ổn thỏa từ trước, chọn một viện lạc thanh nhã yên tĩnh, vốn Hoắc Quyết, Tịch Đình Vân và Xá Quang mỗi người một phòng, nhưng Hoắc Quyết kiên quyết muốn ở cùng Tịch Đình Vân, mà Xá Quang… Hoắc Quyết kiên quyết bắt hắn và Na Phi Long ở cùng nhau, vì vậy lạc viện đã chuẩn bị chỉ dùng có một phòng.

Trên đường đến lạc viện, Tịch Đình Vân hỏi Hoắc Quyết, “Xá Quang và Na Phi Long ngủ chung… Na phu nhân làm thế nào?”

Hoắc Quyết nói: “Ngủ trên sàn.”

“……”

“Nếu như phân gian ngoài gian trong, có thể ngủ gian ngoài.”

“……”

“Đêm còn có người rót nước.”

“……”

Tịch Đình Vân chợt nghĩ đến mình và Hoắc Quyết. Nói như vậy, hoàn cảnh của y thành ra chẳng khác Na phu nhân là bao, điều không giống duy nhất là, trên giường Hoắc Quyết không có người khác.

“Huynh đang nghĩ gì thế?” Hoắc Quyết đột nhiên hỏi.

“……” Tịch Đình Vân kinh ngạc nhận ra mình đang nghĩ ngợi linh tinh vô thức cười cười, “Tôi đang nghĩ, không biết tối này có trăng hay không.”

“Huynh muốn ra ngoài sao?”

“Không, chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi.”

Đêm đó có hai việc Tịch Đình Vân không ngờ đến.

Một là đêm đó có trăng, hơn nữa còn rất sáng.

Hai là y thực sự phải ra ngoài, không, không chỉ y, là bọn họ.

Hoắc Quyết gỡ thư trên tiễn xuống, chau mày hỏi: “Tại sao ai cũng thích dùng tiễn để gửi thư vậy?”

Tịch Đình Vân nói: “Vì có thể cắm ba tấc vào gỗ.”

Khóe miệng Hoắc Quyết khẽ nhếch, coi như cổ vũ cho câu nói đùa nhạt nhẽo đó. Hắn đọc xong thư, hỏi: “Huynh buồn ngủ không?”

Tịch Đình Vân không biết hắn có ý gì, trả lời nước đôi: “Vẫn ổn.”

“Đi ra ngoài ăn đêm không?”

“Đi đâu ăn?”

“Quán vằn thắn.”

Lúc gặp lại Trọng Thiết Hoàn, hắn đã thu lại nhuệ khí kiêu ngạo buổi sáng, nếu như không phải hắn chủ động gọi, Tịch Đình Vân tuyệt đối không nghĩ rằng người thanh niên chất phác ngồi bên quán vằn thắn ven đường này là môn chủ Thiết Hoàn môn khiến Na Phi Long một trong thủ lĩnh lục bộ đau đầu không thôi.

“Hai vị ăn gì? Vằn thắn thịt rau hay là vằn thắn thịt lợn?” Hắn rõ ràng là một người rất dễ gần, đợi Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân vừa chạm mông vào ghế liền chào mời với giọng điệu của chủ nhà.

Tịch Đình Vân nói: “Tôi chỉ cần một bát canh.”

Hoắc Quyết do dự một chút, nói: “Cũng thế.”

Tịch Đình Vân kinh ngạc hỏi: “Không ăn thịt?” Y nhớ rõ hắn không có thịt liền không vui.

Hoắc Quyết nói: “Một người ăn không vui.”

“Tôi ăn cùng huynh, ông chủ, cho hai bát vằn thắn thịt lợn, một bát canh.” Trọng Thiết Hoàn cực kỳ nhiệt tình gọi, lúc quay đầu liền bắt gặp ánh mắt không vui của Hoắc Quyết. “Hơ, có phải tôi nói sai gì rồi không?”

Hoắc Quyết không mở miệng, chỉ là đợi đến lúc vằn thắn mang lên, gảy gảy từng miếng vằn thắn ra.

Hắn bên này vứt, Trọng Thiết Hoàn bên kia nhặt, vừa nhặt vừa kêu lên: “Đừng lãng phí đừng lãng phí…”

Hoắc Quyết thấy trong bát chỉ chừa lại một nửa bát nước canh, bĩu bĩu môi, tay chầm chậm vươn đến bát của Tịch Đình Vân.

Tịch Đình Vân đang dùng muỗng múc canh, thấy thế không khỏi khựng lại.

Hoắc Quyết nhân cơ hội cướp bát về phía mình, múc nửa non vào bát mình, đảm bảo hai bát giống nhau rồi mới trả lại cho y.

Tịch Đình Vân ngại ngùng nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đã uống rồi…”

Hoắc Quyết như cười như không nhìn y một cái, lưỡi khe khẽ liếm môi, sau đó cúi đầu uống canh.

Mặt Tịch Đình Vân không hiểu sao nóng bừng, cũng may là trời tối, đèn ở quán vằn thắn lại không sáng, thành ra không ai chú ý.

“Tình cảm của hai vị thật tốt.” Trọng Thiết Hoàn cảm khái nói, “Tình cảm của tôi và phu nhân được như một nửa của hai vị là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”

Tay múc canh của Tịch Đình Vân khựng lại.

Sắc mặt của Hoắc Quyết khẽ dịu đi, “Ngươi hẹn chúng ta ra đây là để kể khổ sao?”

“Đương nhiên không phải.” Trọng Thiết Hoàn vội vàng phủi tay nói, “Tôi đến là muốn cảm ơn hai vị.”

Hoắc Quyết hỏi: “Cảm ơn cái gì?”

Trọng Thiết Hoàn chân chất cười: “Hôm nay người liên thủ cùng Na Phi Trùng đánh tôi chắc hẳn là thủ hạ của công tử? Tôi nhìn ra được, người đó cố ý thả tôi đi.”

“Vậy ngươi nên cảm ơn hắn với phải.”

“Tôi có nghĩ đến, đáng tiếc hắn bị Na Phi Trùng kéo vào phòng.”

Tịch Đình Vân hiếu kỳ hỏi: “Huynh rất căm ghét Na Phi Long sao?”

Trọng Thiết Hoàn dùng mũi khinh miệt hừ một cái, “Tôi ghét? Tôi thấy trấn này, không, chắc chắn phải nói là bách tính do Na Phi Long cai quản đều căm ghét hắn! Na gia bọn hắn bao nhiêu năm nay đều có truyền thống ức hiếp bách tính, lúc nào cũng tìm cớ để tăng thuế, nếu không liền cho tráng đinh sung quân, làm cu li miễn phí cho hắn. Nếu như tôi sinh sớm vài năm, thì đã tạo phản từ lâu rồi!”

Tịch Đình Vân nhớ đến vị hoàng đế Đại Trang ẩn trong thâm cung kia, thở dài không nói gì.

Hoắc Quyết hỏi: “Còn gì muốn nói không?”

Trọng Thiết Hoàn sững sờ.

Hoắc Quyết một hơi uống hết bát canh, kéo tay áo của Tịch Đình Vân nói: “Đi về thôi.”

“Tráng sĩ dừng bước!” Trọng Thiết Hoàn mặc kệ tất cả đứng lên.

Bước chân của Hoắc Quyết chợt ngừng, quay đầu nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: “Ngươi gọi ta?”

Trọng Thiết Hoàn gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Hoắc Quyết hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

Trọng Thiết Hoàn nói: “Tráng sĩ nếu đã có lòng giúp tôi, tôi nghĩ nhất định cũng bất mãn với những gì Na Phi Trùng làm từ lâu. Trọng Thiết Hoàn mạo muội, muốn mời hai vị tráng sĩ cùng tôi làm nên việc lớn!”

Hoắc Quyết hỏi: “Có lợi ích gì?”

Trọng Thiết Hoàn nói: “Sau khi thành công, tại hạ xin tặng một trăm lượng vàng.”

Hoắc Quyết quay đầu.

“Hai trăm lượng.”

“……”

“Một ngàn lượng!” Trọng Thiết Hoàn cắn răng.

Hoắc Quyết lại quay đầu nhìn hắn, “Có hai khả năng. Một là ngươi từ trước đến nay rất nghèo, cho nên cảm thấy một ngàn lượng vàng là một con số lớn, có thể mua được mạng của ta. Hai là ngươi vốn rất keo kiệt, yêu tiền như mạng. Ngươi cảm thấy ngươi là loại nào?”

Trọng Thiết Hoàn cười khổ nói: “Có vẻ là loại thứ nhất.”

“Ta muốn,” Hoắc Quyết chậm rãi nói, “Một trăm ngàn lượng vàng.”

“Cái gì?” Trọng Thiết Hoàn hô hấp trở nên gấp gáp.

“Thiếu một lượng…” Hoắc Quyết ngẫm nghĩ, dường như cảm thấy một lượng cũng chẳng phải con số lớn, “Được rồi, thiếu hai lượng không được.” (Bụi: bó tay em Quyết  dễ thương thế!!!)

Trọng Thiết Hoàn cuống lên gãi má, “Tôi làm gì có nhiều tiền đến thế?”

“Huynh không có, Na gia có.” Tịch Đình Vân mỉm cười với hắn.

Rõ ràng là một khuôn mặt gian trá môi mỏng má cao, nhưng thấy y cười với mình, Trọng Thiết Hoàn lại cảm thấy cảm xúc bình ổn trở lại. “Được!” Hắn cắn răng, “Nếu như Na gia thực sự có nhiều tiền như vậy, tôi đưa!”

Hoắc Quyết khoanh tay nói: “Vẫn chưa biết chúng ta có thể giúp ngươi đến mức độ nào ngươi đã đồng ý rồi?”

“……” Trọng Thiết Hoàn buồn bực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play