Đầu thạch vấn lộ (3) – Nếu có một ngày hắn muốn ta chết, ta liền chết.

Hoắc Quyết ngẩng cao đầu, khóe miệng mang theo nét coi thường, như thể ngay cả nhìn người trước mắt cũng cảm thấy vô vị, “Được… thôi.” Hắn quay đầu, mái tóc theo động tác của hắn ngạo ngược hất lên, “Giờ ngọ ngày mai, dốc Ngũ Quỷ.” Tiếng còn chưa dứt, người đã vụt biến mất, không nhìn thấy bóng, lại là vội vàng đến, cũng vội vàng đi.

Dạ khúc Nghênh Giang của Họa Cơ lại xảy ra phong ba như vậy khiến rất nhiều những người có mặt đều cảm thấy bất ngờ, nhưng rất nhanh họ lại cảm thấy chỉ có phong ba dường ấy mới xứng đáng với thân phận chủ thuyền đệ nhất hoa thuyền của Họa Cơ. Anh hùng mỹ nhân, vốn nên là nguồn cơn của phong lưu diễm sự. Cũng chỉ có Võ Nữ Tử của Thiên Cơ phủ mới miễn cưỡng đủ tư cách để Nam Cương vương của bọn họ hiện thân khiêu chiến. Anh hùng với anh hùng, vốn vẫn nên so tài cao thấp.

Xá Quang cười lớn rồi đi mất, những người còn lại ôm trong lòng sự mong chờ trận so tài ngày mai, lần lượt đi về.

Họa Cơ quay về thuyền.

Lúc Tịch Đình Vân vào khoang thuyền, trong mắt nàng đã không còn nước mắt.

“Ngày mai Tịch đại tổng quản nắm chắc bao nhiêu phần?” Họa Cơ nét cười như hoa, như thể đau thương vừa rồi toàn bộ đều chỉ là diễn kịch.

Nếu như không phải Tịch Đình Vân đã từng ôm nàng vào lòng, cũng sẽ không thể tin nàng lại có vài phần chân tình với Hoắc Quyết. Cũng chỉ là và phần mà thôi, người quá thông minh sẽ không để bản thân quá mất khống chế.

Tịch Đình Vân đáp: “Một phần.”

Họa Cơ cười nói: “Một phần cũng có thể là thắng dễ dàng, mà cũng có thể là ngược lại.”

Tịch Đình Vân nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thở dài nói: “Một phần đấy là hy vọng Hoắc Quyết bị bệnh.”

Họa Cơ chân chân chính chính cười ra tiếng, hơn nữa còn cười mãi không dứt, khóe mắt lấp lánh nước, đến tận lúc thở không ra hơi rồi mới dừng lại. Nàng lau qua nước mắt bên khóe mắt, ngước nhìn hỏi: “Có phải tôi mất hình tượng lắm không?”

Tịch Đình Vân vẫn giữ nguyên dáng vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe hỏi mới quay đầu lại: “Ta có nhìn thấy đâu.”

Họa Cơ khẽ nói: “Nếu như huynh là con trai thì tốt rồi, người như huynh nhất định sẽ không nỡ để nữ nhân đau lòng vì mình.”

Tịch Đình Vân bình tĩnh đáp: “Thế nhưng nữ nhân lại luôn làm ta đau lòng.”

Họa Cơ chầm chậm đứng dậy, vươn tay vòng quanh thắt lưng y, đầu dựa vào vai y, buồn bã nói: “Tôi không để tâm, huynh có đồng ý đối tốt với tôi không?” Hơi thở như lan, mềm mại như không xương, cho dù có là người đàn ông có trái tim sắt đá nhìn thấy nàng lúc này cũng khó mà không tan thành nước, nhưng Tịch Đình Vân vẫn im lặng.

“Huynh cũng biết, việc đó có rất nhiều cách.” Tay Họa Cơ càng chặt hơn, trán dựa vào cổ y, như thể y là chỗ dựa quan trọng nhất cuộc đời này của nàng, “Từ nay về sau, tôi chỉ hầu hạ một mình huynh, yêu thương một mình huynh, chờ đợi một mình huynh.”

Thật lâu.

Lâu đến mức tay Họa Cơ đã cảm thấy khẽ tê, Tịch Đình Vân mới lãnh đạm kéo nàng ra: “Chủ thuyền đã thấy khá hơn chưa?”

Họa Cơ thả tay ra, khẽ vuốt tóc mai, mị nhãn như nước chảy: “Thì ra Tịch đại tổng quản cũng là lòng dạ sắt đá.”

Tịch Đình Vân đáp: “Cho dù kế hoạch thất bại, chủ thuyền vẫn là công thần. Tịch mỗ tuyệt sẽ không qua cầu rút ván, chủ thuyền hoàn toàn có thể yên tâm.”

Họa Cơ bĩu môi, quay một vòng nằm lại trên tháp, như châm chọc lại như nũng nịu, ngọt ngào nói: “Tịch đại tổng quản thật đúng là tri kỷ của Họa Cơ, tôi nghĩ gì cũng đều không qua được pháp nhãn của tổng quản.”

Khô Mộc Lao, từ một góc độ nào đó mà nói, nó đã không còn là một nhà lao, mà là một tòa thành nhỏ. Nó có tường thành, có lầu gác, có sông hộ thành, còn có một đội quân giám ngục còn kiên cố hơn cả tường đồng vách sắt.

Phạm nhân có thể vào Khô Mộc Lao tất nhiên tội ác đầy đầu, như lang như hổ.

Thế nên khi lao giám nghe có người đơn thương độc mã tấn công nhà lao, suýt nữa cười phụt hết rượu trong mồm ra ngoài.

Nam Cương mà vẫn có người thiếu suy nghĩ như thế.

Hắn đột nhiên rất hiếu kỳ, thi thể của người đó rốt cuộc sẽ bị phanh thành bao nhiêu miếng. Ở với đám phạm nhân trong Khô Mộc Lao lâu rồi, những tên giám ngục này cũng không phải đèn dầu cạn. Thế nhưng hắn rất nhanh liền không thể cười được, vì người đó đã xông vào trong.

Một con ngựa đỏ tía nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã tiến tới dưới Thập Bát Ổ chính giữa Khô Mộc Lao. (Ổ: chốt phòng ngự)

Người trên ngựa thân mình mặc một áo bào đỏ còn lộng lẫy hơn cả ngựa, tư dung đoạt mục, khiến người khác không dám ngước nhìn, đôi khuyên vàng như hai vầng mặt trời chói mắt. (Tư dung đoạt mục: Vẻ đẹp thu hút ánh mắt người khác)

Lao giám trước là kinh sau là nộ, vừa kinh vừa sợ, quát lui đám giám ngục, run rẩy đi đến trước ngựa, quỳ gối nói: “Ra là Nam Cương vương đại giá quang lâm.”

Hoắc Quyết nói: “Ta cần một trăm phạm nhân cùng hung ác cực.” (Cực kỳ hung ác)

Lao giám sắc mặt lộ vẻ khó xử, “Trong ngục hiện giờ chỉ quản một trăm mười sáu phạm nhân, tuổi đã cao có mười ba người, hành xử bất lương có hai mươi tám người, bệnh tật nặng không thể chữa trị có bốn người…”

Hoắc Quyết không nhẫn nại hỏi: “Có thể đưa ra bao nhiêu?”

Lao giám cúi đầu nghĩ một lát: “Năm mươi người.”

Hoắc Quyết nói: “Nếu thêm ông nữa thì sao?”

Lao giám cực chấn kinh, “Tiểu nhân thực sự đảm đương không nổi bốn chữ cùng hung ác cực.”

“Trước giờ ngọ ngày mai đem tất cả đến dốc Ngũ Quỷ.” Hoắc Quyết quay đầu ngựa, hừ lạnh nói, “Nếu như lần sau bản vương tới mà Khô Mộc Lao vẫn không chịu nổi một kích như thế này, thì ngươi lập tức vào Thập Bát Ổ, từ từ hưởng thụ mùi vị địa ngục trần gian đi.”

“Tiểu nhân tuân lệnh, tiểu nhân cẩn tuân giáo huấn của vương gia, tiểu nhân nhất định…”

Tiếng vó ngựa xa dần.

Trại chủ Đậu Hùng dạo gần đây xuân phong đắc ý, sống khá là dễ chịu, đầu tiên là nhạc phụ lão trại chủ Vương Hổ qua đời, sau là vợ của hắn Vương Mãnh Nữ được người phát hiện bị dìm chết trong giếng. Hung thủ là ai hắn không muốn truy cứu, hắn chỉ biết hai cái đinh trong mắt giờ đã mất, Hổ Vương trại giờ là thiên hạ của một mình hắn. Sẽ không còn ai ngăn cản hắn nạp thiếp, cũng không còn ai léo nhéo bên tai là cái này không được, cái kia không được. Vài ngày trước hắn đem thủ hạ xuống một thôn gần đấy làm một vụ lớn, chưa kể tiền bạc, chỉ riêng đàn bà con gái đã bắt đến mười mấy người, vừa nghĩ đến cuộc sống khoái hoạt sau này, ngay cả nằm mơ hắn cũng cười ra tiếng.

“Trại chủ!”

Bộ hạ đắc lực của hắn hoảng hốt xông vào, “Có người tấn công trại!”

Đậu Hùng tức giận bật dậy, “Kẻ nào to gan như thế? Có bao nhiêu người?”

“Một người.”

……

“Là ai mà to gan như thế!” Đậu Hùng người chưa đến đã thấy tiếng.

Hoắc Quyết giương cung, đợi cho bọn họ xuất hiện trong tầm mắt mới thả dây.

Bọn người Đậu Hùng chưa kịp nhìn rõ thế đến của mũi tên, đã nghe thấy phập một tiếng. Tấm biển trại trên đầu đã găm thêm một mũi tên vàng gắn lông vũ đỏ.

Hổ Vương trại ba chữ rắc một tiếng tách làm đôi, rơi xuống đất.

Đám người Đậu Hùng vội vàng tránh ra.

Mũi tên vẫn găm trên xà ngang như một tấm thôi mệnh phù của Diêm Vương. (thôi mệnh: Giục thúc đòi mạng)

“Hồng vũ kim tiễn!” Thủ hạ của hắn kinh hô.

Sắc mặt Đậu Hùng đại biến, quay đầu nhìn thiếu niên khoác áo bào đỏ đang cưỡi trên ngựa tía: “Dám hỏi tôn giá có phải Nam Cương vương?”

Hoắc Quyết từ trên lưng ngựa cầm một đoạn dây thừng xuống, đáp xuống đất, “Người sống đưa tay trói hết lại.”

Đậu Hùng bị thái độ không coi ai ra gì của hắn làm tức đến phát run, nhưng cũng không dám minh mục trương đảm đắc tội, chỉ có thể đè nén nộ hỏa xuống hỏi: “Ý của tôn giá là gì?”

Hoắc Quyết ngay cả liếc mắt cũng không thèm, ngạo mạn nhìn ngọn cây bên người nói: “Ta chỉ cần bốn mươi chín người sống, còn thừa thế nào cũng được.”

“Cho dù ngươi thật sự có là Nam Cương vương cũng ức hiếp người quá đáng rồi đó!” Đậu Hùng rốt cuộc cũng bị làm cho tức điên!

Hoắc Quyết từ trên lưng ngựa cởi ra một cây thương, thương tua đỏ khắc hoa văn rồng — thương của Nam Cương vương.

Hô hấp của Đậu Hùng nặng nề, nhịp tim của đám người Hổ Vương trại bắt đầu rã rời.

Một tuần trà, một đĩa lạc, một vị mỹ nhân, một vầng trăng sáng, một dòng thu thủy, một khúc diệu âm.

Bất cứ ai nhìn thấy Tịch Đình Vân giờ này phút này đều không khỏi ngưỡng mộ. Thế nhưng bản thân y lại không hề cảm thấy vậy, chỉ lặng lẽ uống trà, tách vỏ lạc.

Họa Cơ ngừng tay, y vẫn không nhanh không chậm bỏ lạc vào miệng.

“Tịch đại tổng quản cũng có lúc đại kinh thất sắc ư?” Nàng mở to mắt, dường như quả thật chỉ là hiếu kỳ.

Tịch Đình Vân nói: “Võ Nữ Tử đại kinh thất sắc, ta liền đại kinh thất sắc.”

Họa Cơ nói: “Tôi là đang hỏi đại tổng quản.”

Tịch Đình Vân quay đầu nhìn nàng: “Nhìn được mặt của ta ư?”

Họa Cơ nói: “Tôi chỉ nhìn được Võ công tử.”

Tịch Đình Vân nói: “Nàng ngồi trước mặt ta mà còn không nhìn thấy Tịch Đình Vân, nữa là bản thân ta.”

Họa Cơ mặt lộ vẻ thương hại: “Tôi nghe nói nhiệm vụ này vốn không cần đến tay huynh làm, nhưng vì một câu nói của chủ phủ Thiên Cơ đã khiến hoàng thượng thay đổi chủ ý.”

Ánh mắt Tịch Đình Vân chuyển từ đĩa lạc sang khuôn mặt nàng, đáy mắt lại tỏa ra một vài phần hàn ý âm trầm.

Họa Cơ như không nhìn thấy, gảy đàn một chút, “Vẫn hay nghe nói bình sinh phủ chủ là tri kỷ duy nhất của Tịch đại tổng quản, xem ra những lời đã nghe không hẳn là giả.”

Tịch Đình Vân như không để tâm, thu lại ánh mắt, “Nếu có một ngày hắn muốn ta chết, ta liền chết.”

Họa Cơ động dung. Nàng biết, một người như Tịch Đình Vân, bình thường nói mười tuyệt đối sẽ không chỉ làm chín. “Kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết? Vậy ngài ấy thì sao?”

Tịch Đình Vân đáp: “Ta không phải là hắn, ta chỉ biết ta tuyệt đối không bảo hắn đi chết.”

Nước sông nặng nề, không khí nặng nề.

Họa Cơ đột nhiên cười, “Nếu như ngày mai thua tổng quản định đàn khúc gì?”

“Thiên hạ cộng cử.”

Họa Cơ không ngờ hắn đã nghĩ xong rồi, nghi hoặc hỏi: “Thứ cho Họa Cơ kiến thức kém cỏi, từ trước tới nay chưa từng nghe qua danh khúc khí thế bừng bừng như vậy.”

Tịch Đình Vân khẽ mỉm cười nói: “Do hắn soạn.”

Họa Cơ phụt cười ra tiếng, “Tôi lại phát hiện ra một chỗ khác nhau giữa Võ công tử và tổng quản. Hắn ngoại trừ sẽ không ‘liếc mắt cũng không thèm’ với tôi và không khống chế được tâm tình, hắn tuyệt đối sẽ không dùng ngữ khí ấm áp như vậy đối với phủ chủ. Hắn nhất định sẽ…” Nàng tự hào, vỗ vỗ ngực, nói: “Đây là do phủ chủ soạn, tất nhiên là hay số một rồi.”

Tịch Đình Vân nói: “Hắn không thích vỗ ngực.”

Họa Cơ nói: “Tổng quản quả thật là quan sát rất kỹ càng.”

Tịch Đình Vân lại cắn một hạt lạc nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play