Hoắc Quyết nói: “Nhân khẩu mất tích nên báo với quan phủ tại địa phương.”
Người mặc đồ đen tức giận nói: “Quan phủ địa phương chỉ biết làm việc một cách miễn cưỡng!”
Hoắc Quyết nói: “Thì gửi cáo trạng lên quan phủ trên một cấp.”
“Ngài không phải là quan phủ trên một cấp sao?”
Hắn trên hẳn mấy cấp ấy chứ. Hoắc Quyết cũng cảm thấy thảo luận về chế độ quan tước Nam Cương với một người ngoại tộc rất vô vị, hỏi: “Cáo trạng đâu?”
Người mặc đồ đen ngây ra: “Hơ……”
Hoắc Quyết phất tay đi vào trong xe.
Người mặc đồ đen thấy hắn muốn đi, vội lên trước mấy bước, cản xe ngựa lại, “Tôi sẽ lập tức viết cáo trạng, xin Nam Cương vương nhất định giúp đỡ tìm công chúa trở về!”
Sự xuất hiện và biến mất của công chúa Tế Yêu, Dương Vũ Hi biết rất rõ ràng. Cô ta vì sao xuất hiện và biến mất, ông cũng nắm được phần nào. Một mỹ nhân công chúa hoạt sắc sinh hương của dị quốc tất nhiên không thể nào vô duyên vô cớ chạy đến Nam Cương ngắm cảnh, vấn đề là kẻ đứng đằng sau sai khiến là ai.
Có điều trước khi sự việc trở nên rõ ràng, vẫn cần phải để ý đến thể diện của hai nước. Ông nói: “Phía trước có thành trấn, chúng ta nghỉ chân một lát rồi nói.”
Người mặc đồ đen luôn miệng nói được.
Dương Vũ Hi trong lòng tính toán đến lúc đó vất người ta lại tại nha môn thị trấn, nha môn nhất định sẽ nghĩ cách đưa người ta đến nơi người ta nên đến.
Trước khi trời chập choạng tối, xe ngựa đã đến thị trấn.
Dương Vũ Hi viết một bức thư, sai người đưa người mặc đồ đen cả người lẫn thư gửi đến nha môn, cho nha môn địa phương đưa người ta đến nha môn chuyên giải quyết sự vụ mất tích xử lý một cách công bằng. Sau khi người mặc đồ đen bị đưa vào đó quả nhiên không quay trở lại nữa. Ông liền vứt việc này ra sau đầu, yên tâm lo liệu việc ăn ở của Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân.
Khách *** tất nhiên là khách *** tốt nhất, đầu bếp tất nhiên là đầu bếp tốt nhất.
Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân đi suốt mấy ngày liền, thức ăn không phải là lương khô, mà là không ăn gì cả, khó lắm mới được ăn một bát cơm nóng, ai cũng đều ăn rất ngon miệng.
Ăn cơm xong, Tịch Đình Vân đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài đi dạo một lát.”
Hoắc Quyết lặng lẽ gõ bát.
Tịch Đình Vân nói: “Một chút sẽ quay lại ngay.”
Hoắc Quyết nói: “Ta cũng ra ngoài.”
Tịch Đình Vân nhìn chăm chăm vào búi tóc trên đỉnh đầu hắn.
Hoắc Quyết ngẩng đầu, búi tóc nghiêng về sau, như một ngọn tháp nghiêng đổ.
Hoắc Quyết nghi hoặc nhìn bàn tay huơ về phía đầu mình của y.
Tay của Tịch Đình Vân giơ đến nửa chừng mới chú ý đến điểm quái dị của mình, phản ứng thật nhanh xoa xoa tóc của hắn, cười gượng nói: “Tóc bị rối rồi.”
Ánh mắt của Hoắc Quyết nhu hòa trở lại, đứng dậy nói: “Đi.”
Một con sông chảy xuyên qua thị trấn.
Bên sông vô số hàng quán nhỏ, trên sông rất nhiều cây cầu đá.
Sắc trời cũng dần dần tối lại, ven sông treo đầy những chiếc đèn ***g to màu đỏ, nhìn từ xa, như hai con rắn nhỏ dài đỏ rực rỡ.
“Cho ngươi.”
Một cây kẹo hồ lô còn đỏ hơn cả đèn ***g xuất hiện trước mặt Tịch Đình Vân, khiến y không vết tích thu lại ánh mắt kiếm tìm. Y nhận lấy kẹo hồ lô trên tay Hoắc Quyết, mỉm cười nói: “Đa tạ.”
Hoắc Quyết đột nhiên nắm lấy tay y, vươn đầu qua, cắn một cái vào cái que nhỏ, liếm liếm môi, nhíu mày nói: “Ngọt quá.”
Tịch Đình Vân cười nói: “Hồi nhỏ tôi hay trộm vụn đường ăn.”
Hoắc Quyết hỏi: “Vụn đường?”
“Là lớp ngoài ấy.”
“Rất ngọt.”
“Ừ.”
Kẹo hồ lô lại bị Hoắc Quyết cạp đi mất một miếng.
Ánh mắt của Tịch Đình Vân ngưng đọng trên sông, đối với hành vi trộm cắp của hắn nhìn mà như không thấy.
Hoắc Quyết nhìn khuôn mặt nghiêng của y, hai mày chau lại rất khẽ, vừa nhai, vừa kéo mặt y quay lại.
“Vương…” Tịch Đình Vân cười cười, “Đi đâu?” (Mở đầu câu này phát âm tương tự với chữ vương trong vương gia.)
Đám mây u ám giữa hai mày của Hoắc Quyết hơi tiêu tán, “Ta trở về đợi tin tức, nếu ngươi muốn đi dạo thì đi dạo một lúc, sớm trở về.”
“Được.” Tịch Đình Vân cúi đầu nhìn cái tay rõ ràng nói phải trở về nhưng lại cứ nắm lấy tay áo mình.
Hoắc Quyết nói: “Nhớ kỹ chuyện đã hứa với ta.”
Tịch Đình Vân nói: “Được.”
“Ngươi biết ta đang nói tới chuyện gì chứ?”
Tịch Đình Vân cười nói: “Mọi chuyện.”
Sự u ám trên trán Hoắc Quyết đã tiêu tan triệt để, bàn tay nắm ống tay áo người ta giật giật mấy cái mới buông ra. (Bụi: Kute thế T^T)
Tịch Đình Vân mỉm cười đưa mắt tiễn bóng áo đỏ dần dần biến mất ở khúc quanh trên đường, mới thu lại ánh nhìn, thuận theo những bậc đá bên đường đi xuống ven sông. Một chiếc thuyền ô bồng đậu ven sông, nhìn thoáng qua thô sơ và giản dị, nhìn kỹ mới thấy trên sàn thuyền có trải một lớp gấm màu sắc tượng tự với màu sàn.
Cách.
Tiếng chén rượu va vào nhau vang lên rất khẽ.
Tịch Đình Vân cười.
Bước vào trong khoang thuyền, một chiếc bàn thấp có bày một ấm trà.
Hai tay trái phải của Văn Tư Tư mỗi tay cầm một chén trà, thấy y đi vào, đưa chén cho y, “Huynh rời kinh vội vàng quá, vẫn nợ ta một chén trà.”
Tịch Đình Vân nhận lấy chén trà, uống như uống rượu, một hơi là cạn, ngồi xuống trước mặt hắn.
Văn Tư Tư uống một chén, “Nghe nói tính tình của Hoắc Quyết rất khó chiều.”
Tịch Đình Vân nói: “Dễ chiều hơn hoàng thượng.”
Văn Tư Tư cười nói: “Nghe nói Hoắc Quyết rất phóng túng.”
Tịch Đình Vân nói: “Đứng đắn hơn hoàng hậu.”
Nét cười của Văn Tư Tư hơi thu lại, “Nghe nói Hoắc Quyết rất xinh đẹp.”
Tịch Đình Vân gật đầu nói: “Chính xác.”
Văn Tư Tư sững sờ nhìn y hồi lâu, bất ngờ cười rộ, “Xem ra ta suy nghĩ nhiều rồi. Trước khi đến, ta còn cứ lo huynh sẽ bước vào vết xe đổ của Họa Cơ và Võ Nữ Tử, còn tưởng tượng rằng huynh trốn đông trốn tây thảm hại thế nào, ta anh minh thần vũ cứu huynh ra khỏi biển khổ thế nào.”
Tịch Đình Vân trầm mặc hồi lâu, nói: “Chuyện của Họa Cơ, Võ Nữ Tử đã biết chưa?”
“Biết rồi.” Văn Tư Tư nói, “Uống rượu suốt một đêm, nghe tiếng gió suốt một đêm, buổi sáng vừa dậy lại nổi cơn thèm rượu.”
“……Xin lỗi.”
“Hắn lên cơn của hắn, huynh xin lỗi cái gì?” Văn Tư Tư cười ha ha, nói: “Hung thủ đã xác định được chưa?”
Tịch Đình Vân nhớ lại tin tức hôm đó đục tường nghe được, cân nhắc nói: “Nghe nói dưới trướng Huống Chiếu có một cao thủ sử dụng móc câu.”
Văn Tư Tư trầm ngâm nói: “Con trai của Thôi Lạt, Tả hữu phùng nguyên Thôi Hậu?”
“Huynh biết sao?” Tịch Đình Vân kinh ngạc.
Văn Tư Tư nói: “Tin tức của Tiểu Thiên phủ.”
Tịch Đình Vân không lên tiếng. Y đã từng dùng danh nghĩa của Tiểu Thiên Phủ, lúc đó Hoắc Quyết còn hỏi y có biết lão Nam Cương vương chết như thế nào không, có thể thấy tổ chức này khá thần thông quảng đại. Hôm nay đã chứng minh được điều này.
Văn Tư Tư nói: “Có điều, hung khí là móc câu không có nghĩa là hung thủ nhất định là cao thủ sử dụng móc câu. Hắn có thể là một cao thủ dùng kiếm, muốn sử dụng móc câu để xóa bỏ hiềm nghi về mình. Cũng có thể, hắn muốn giá họa cho người khác.”
Tịch Đình Vân nói: “Cũng có khả năng, hắn cho rằng hung khí nguy hiểm nhất lại là hung khí an toàn nhất.”
Văn Tư Tư nói: “Không sai. Người thông minh đúng là sẽ dùng phương thức hoàn toàn ngược lại để xóa bỏ hiềm nghi của bản thân.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Huynh đến để điều tra hung thủ sao?”
“Điều tra hung thủ chỉ là một chuyện, đã có Hoắc Quyết đau đầu hộ rồi. Vẫn còn một chuyện nữa quan trọng hơn, nhưng có liên quan đến huynh.”
“Có liên quan đến ta?”
“Phủ chủ rất nhớ huynh.”
Tịch Đình Vân cười nói: “Chắc là nhớ mấy bữa uống rượu cùng ta rồi.”
Văn Tư Tư cười nói: “Võ Nữ Tử tính tình nóng vội, không chịu được nhất là cách uống rượu thong thả của Phủ chủ. Ta uống cũng chậm, nhưng mà không chịu được rất nhanh say. Chỉ có huynh, đối ẩm thông đêm mà không oán trách lấy một lời.”
Tịch Đình Vân nói: “Ta cũng rất nhớ hắn.”
“Vậy về sớm một chút.” Văn Tư Tư nói, “Phủ chủ nói việc mời Hoắc Quyết xuất chiến tạm hoãn lại đã, ngài ấy đã có kế hoạch khác.”
“Kế hoạch gì?”
“Ta không biết.”
“Huynh biết.”
Văn Tư Tư không biết làm thế nào, giang tay ra: “Tịch huynh.”
“Văn huynh.”
Văn Tư Tư ho khan một tiếng, nói: “Huynh biết đấy, nếu như ta muốn cáo lão hồi hương từ Thiên Cơ phủ, tốt nhất là nghe lời Phủ chủ một chút. Chuyện không nên nói là biết tuyệt đối không thể biết.”
Tịch Đình Vân gật gật đầu nói: “Ta sẽ làm như hôm nay chưa từng qua đây.”
Văn Tư Tư nói: “Cho dù huynh không đến đây, ta cũng không thể nói.”
“Không sao. Lời hôm nay huynh nói ta sẽ làm như không nghe thấy gì hết.” Tịch Đình Vân nói rồi định đứng dậy.
Văn Tư Tư một tay nắm lấy y, thở dài nói: “Tính tình huynh từ khi nào trở nên khó chiều như vậy?”
Tịch Đình Vân nói: “Chắc là gần mực thì đen, không phải huynh nói tính tình của Hoắc Quyết rất khó chiều sao?”
“Ta bắt đầu ghét Hoắc Quyết rồi.” Văn Tư Tư ngừng một lát, nói: “Huynh đoán xem, nếu như ta nói cho huynh rồi, Phủ chủ có biết được không?”
Tịch Đình Vân bất động thanh sắc rút tay ra, rồi nắm lại tay hắn, như thể an ủi vỗ vỗ, nói: “Biệt danh của ta là Thiên Diện Hồ, chuyện như giả ngu vừa hay là sở trường của ta.”
Văn Tư Tư nói: “Phủ chủ định luyện ngưng huyết công. Loại võ công này có thể khiến cho người luyện võ tăng gấp đôi nội lực chỉ trong ba ngày.”
Tịch Đình Vân bĩnh tĩnh hỏi: “Hậu quả thì sao?”
“Nhẹ thì giảm thọ, nặng thì mất mạng.”
Sắc mặt của Tịch Đình Vân trầm xuống.
Văn Tư Tư nói: “Cá tính của Phủ chủ huynh cũng rõ rồi đấy.”
“Ta rất rõ.”
“Chuyện ngài ấy đã quyết định trước giờ không thể thay đổi.”
“Ta biết.”
“Cho nên, tốt nhất là huynh làm như chưa biết gì hết.”
Tịch Đình Vân nói: “Công phu này phải luyện mất bao lâu?”
“Ba tháng.”
“Ta biết rồi.” Tịch Đình Vân gật gật đầu, khom người đi ra ngoài.
Văn Tư Tư nói: “Thế ý là sao?”
Tịch Đình Vân chợt dừng bước chân, quay đầu nói: “Có nghĩa là, đến cuối cùng trước ba tháng, ta nhất định sẽ mang Hoắc Quyết hoặc Hạ Cô Phong hồi kinh.”
Văn Tư Tư cười khổ nói: “Phủ chủ nhất định sẽ biết là tin tức do ta để lộ ra.”
“Yên tâm. Ta bảo đảm huynh nhất định có thể cáo lão hồi hương khỏi Thiên Cơ phủ.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Tịch Đình Vân đi đến đầu thuyền, bất ngờ lại quay trở lại, “Thiên Cơ phủ và Nam Cương có quan hệ gì?”
Văn Tư Tư hỏi: “Huynh là chỉ……”
“Lục bộ.”
Văn Tư Tư ngẫm nghĩ một lát, nói: “Nam Cương là mối lo trong lòng hoàng thượng, lôi kéo thế lực lục bộ là điều tất nhiên. Quan hệ giữa lục bộ và triều đình, có thể nói là mỗi bên đều nhận được điều mình cần. Như hôm nay chúng ta có việc cần nhờ đến Hoắc Quyết, bên phía triều đình, ta sẽ không để bọn họ khinh cử vọng động.”
Tịch Đình Vân nói: “Nếu như đến thời hạn đã định mà Hoắc Quyết không thể giao hung thủ ra thì sao?”
“Vậy tốt nhất, chúng ta nên có điều kiện trao đổi đàm phán.”
Nhớ đến dũng sĩ Vũ Nhiên uy hiếp Hoắc Quyết nhưng lại bị phản khách vi chủ, Tịch Đình Vân lại không thể lạc quan như hắn.
Văn Tư Tư thấy y lại muốn đi, nhịn không được oán trách: “Khó khăn lắm mới gặp được nhau, huynh nhẫn tâm ra đi vội vàng thế sao?”
“Hôm khác lại gặp.”
“Cũng được.” Đột nhiên Văn Tư Tư nhớ đến điều gì, nói với bóng lưng của y, “Ta nghe nói huynh từng dịch dung thành ta phải không?”
Tịch Đình Vân sững người, quay đầu nói: “Đúng vậy.”
“Cảm giác thế nào?”
Khóe miệng Tịch Đình Vân giương lên, vừa bước lên bờ vừa nói: “Không muốn soi gương lắm.”
“…….”
Về đến khách ***, Hoắc Quyết và Dương Vũ Hi đã đi rồi, chỉ để lại một thị vệ. Thị vệ giữ hai con ngựa, giải thích nói: “Vương gia có việc phải đi trước, công tử xin hãy đi theo tôi.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Bọn họ đi đâu?”
Thị vệ rõ ràng đã được dặn dò từ trước, cũng không giấu giếm, thành thật trả lời: “Nghênh đón vương phi.”
Đã tìm thấy Nam Cương vương phi rồi sao?
Tịch Đình Vân ngạc nhiên, lập tức nhanh nhẹn lên ngựa, cùng thị vệ phóng ra ngoài thị trấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT