Thiên Di mặc một chiếc váy bằng lụa mềm mại chuẩn bị đi ngủ, tóc cột hai bên thật cao để lộ ra gương mặt trẻ con đang yêu chạy ào xuống dưới nhà ôm chầm lấy ba Vĩnh Phong mếu máo méc tội ông anh hai Viễn Hinh:

– Ba, anh hai đánh con?

Vĩnh Phong nhíu mày nhìn gương mặt con gái cưng đang mếu máo hỏi:

– Anh Hai đánh ở đâu?

Thiên Di phụng phịu chỉ tay vào mông mình ý chỉ Viễn Hinh đã đánh vào mông cô bé.

– Mấy cái?

– Một cái – Thiên Di ấm ức nói – Rồi còn đuổi con đi ra nữa.

Vĩnh Phong phì cười bẹo yêu đôi má hồng hồng của con gái mà nói:

– Có phải con lại phá cái gì đó của anh hai hay không?

– Con chỉ xem cuốn album anh hai đem từ nhà nội về thôi mà. Còn chưa kịp xem, huhu…

– Vậy giờ con muốn ba phạt anh hai ra sao? – Vĩnh Phong nhìn đôi mắt nhuốm đỏ ấm ức của con gái cưng thì mềm lòng, đành phải chiều theo ý muốn.

– Ba phạt anh hai đi ba – Thiên Di hí hửng biết rằng ba cưng chiều mình liền lập tức đưa ra đề nghị trả thù thì cho cái phát mông của anh hai, liền mè nheo cầu xin – Phạt anh không được dự sinh nhật của dì Đình Ân đi ba. Nha ba, nha…

– Phạt con cái tội tối rồi còn không chịu đi ngủ thì có đó – Hiểu Đồng từ nhà bếp đi lên nghe vậy liền lên tiếng.

– Ba…- Thiên Di nghe mẹ nói thì bĩu môi cụp mắt trưng ra đôi mắt đầy tội nghiệp nhìn ba Vĩnh Phong.

– Con không sợ chị Diệp Hân giận con à – Mẹ Hiểu Đồng đi tới ngồi xuống bên cạnh ba Vĩnh Phong nghiêm khắc nhắc nhở con gái trước yâu cầu vô lý – Nếu anh hai không đi dự sinh nhật dì, chị Diệp Hân sẽ buồn, con muốn chị Diệp Hân buồn đúng không? Nếu vậy thì để phạt anh hai cho con.

Thiên Di nghe xong thì rối rít lắc đầu.

– Không phạt nữa. không phạt nữa. Con không muốn chị Hân buồn mà giận con.

– Vậy thì con mau đi ngủ đi. Nếu không mẹ sẽ phạt anh hai – Mẹ Hiểu Đồng thấy con gái đã biết sợ không còn mè nheo nữa liền nhân cơ hội đe dọa.

– Con đi ngủ liền – Thiên Di vội vàng nhảy khỏi ghế chạy đi, được vài bước cô bé quay lại nhìn ba mẹ nói – Chúc ba mẹ ngủ ngon.

Nhìn con gái nhỏ nhắn chạy lên lầu, Vĩnh Phong cảm thấy lòng tràn ngập hạnh phúc, anh choàng tay ôm lấy vợ, Hiểu Đồng tựa đầu vào vai chồng. Vĩnh Phong nắm chặt tay vợ khẽ nói:

– Cám ơn em đã sinh cho anh hai đứa con ngoan.

– Sến quá đi. Có mỗi câu mà ngày nào anh cũng nói – Hiểu Đồng cười nói.

– Biết làm sao được, ngày nào anh cũng thấy hạnh phúc mà – Vĩnh Phong cười cười đáp lời vợ, rồi chợt nhớ đến cuốn album mà quay đầu hỏi hiểu Đồng – Mà cuốn album vừa lấy bên mẹ về là cuốn album nào mà Viễn Hinh không cho Thiên Di đụng vào.

Hiểu Đồng nghe nhắc đến cuốn album thì cười lớn bảo:

– Thì cuốn album lớp 6 của Viễn Hinh đó. Vết nhơ trong cuộc đời của con trai anh đó.

– Là cuốn album mẹ chụp được ngày lể tổng kết đó hả – Vĩnh Phong chợt nhớ ra cũng không khỏi buồn cười.

– Là cuốn đó đó.

– Haha, quần lót rùa. Mà con bé trong cửa hàng đúng là con bé đó sao?

– Chắc chắn là con bé rồi. Tự nhiên thấy Viễn Hinh đi hỏi cuốn album đó là em thấy lạ lắm rồi. Con trai anh hễ nhắc đến chữ Nguyệt là đã tức giận lên rồi, đến mặt trăng còn không thèm nhìn mà. Làm sao chịu để ý đến cô gái nào tên Nguyệt nữa chứ. Đương nhiên chỉ có thể là cô bé đó thôi. Mà hình như cô bé là sinh viên trường mình đó.

– Vậy à. Vậy thì đúng là có duyên thật, trái đất tròn. Em nghĩ con trai mình sẽ làm gì cô bé đó – Vĩnh Phong ngẫm nghĩ hỏi.

– Con trai anh giống anh mà. Anh nghĩ con trai anh sẽ làm gì? – Hiểu Đồng mím môi cười cười hỏi lại chồng.

– Không biết con trai mình có biết cách theo đuổi con gái người ta hay không?

– Chồng à. Anh có biết con trai giống anh nhất điểm nào hay không?

– Điểm nào?

– Mặt dày ( Chị Đồng à, em thích câu này của chị lắm )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play