Vĩnh Phong mở cửa bước vào phòng của cậu con trai nhỏ của mình. Căn phòng này anh phải mất rất nhiều công sức mới dỗ ngọt được đứa con trai dọn vào đây ngủ. Chứ ngày nào cũng nhìn thấy cảnh con trai độc chiếm vợ mình mà với tư cách một người làm ba, anh một là không thể giao chiến với con trai giành lại vợ mình, hai là với thân phận làm ba càng không thể tranh giành với con trai, nếu không sẽ mất hết thể diện.
Cũng may thằng nhóc con của anh khá ngoan, hễ ngủ say là ngủ liền một mạch đế sáng chứ không hề tỉnh ngủ lúc nữa đêm.
– Nhóc con, mau dậy thôi.
Viễn Hinh vẫn không nhúc nhích, Vĩnh Phong lay thêm lần nữa, thằng nhóc vẫn nằm ì ra đó.
– Cái thằng nhóc này, con giống ai mà lười đến thế hả.
– Mẹ bảo con giống ba – Viễn Hinh dùng giọng ngái ngủ đáp trả lời của Vĩnh Phong. ( Cháu trai của Born đúng là giống ba nó ^^)
Vĩnh Phong xuýt chết sặc vì con trai mình, không ngờ thằng nhóc dám trả lời như thế. Mà đúng là Viễn Hinh nói đúng ( đúng 100%), bệnh lười này hoàn toàn giống anh, chứ không thể nào giống Hiểu Đồng được. Anh có chút cáu kỉnh nói:
– Nếu con mà không dậy, ba phát vào mông đó nha.
– Ba ơi, 5 phút thôi ba, cho con ngủ thêm 5 phút nữa đi ba.
– Không phải ba không cho con ngủ thêm, mà là mẹ con không cho con ngủ thêm. Mau thức dậy, nếu để mẹ con lên, tối nay con đừng hòng xem tivi – Vĩnh Phong đưa tay vỗ vỗ mông Viễn Hinh đánh thức cậu nhóc lười dậy, đe dọa thêm một câu – Nhất định bắt con đi ngủ sớm.
– Hix…- Giọng ấm ức của Viễn Hinh vang lên khiến Vĩnh Phong hơi mũi lòng, dù gì thì Viễn Hinh vẫn còn bé, vẫn còn đang tuổi ăn tuổi ngủ mà lại bắt thằng nhóc phải dậy sớm trong khi các bạn vẫn còn đang ngủ như thế. Cho nên Vĩh Phong bèn xuống giọng dỗ dành:
– Bé Hinh ngoan. Con chẳng phải là muốn được giống như anh Thiên Phong hay sao? Con biết không? Ngày nào anh Phong cũng dậy thật sớm, còn tập thể dục buổi sáng nữa đó.
Đúng là nghe đến tên Thiên Phong, cu cậu liền lập tức mở mắt ngay lập tức. Vĩnh Phong nhìn con trai lỏm bỏm ngồi dậy thì hài lòng vô cùng. KHông hiểu nguyên nhân từ đâu mà ngay từ khi hiểu chuyện, Viễn Hinh đã cực kỳ thích Thiên Phong. Viễn Hinh và Diệp Hân con của Thế Nam từ nhỏ đã đeo bám lấy Thiên Phong con của Thiên Minh, Thiên Phong bảo gì thì nghe đó.
– Ba ơi, hôm bữa cô giáo dạy con là : Bố là người đàn ông lớn nhất gia đình , là trụ cột của gia đình.
– Cô giáo con dạy đúng rồi – Vĩnh Phong có chút tự đắc xoa đầu con trai.
– Thế sao ba phải nghe lời mẹ ạ. Cô con dạy, người nhỏ phải nghe lời người lớn mà. Mẹ so với ba rất nhỏ nha.
Vĩnh Phong bị con hỏi thì bỗng ho vài cái, lườm mắt nhìn thằng con rõ ràng là đang láu cá với ba của mình. Chưa kịp nói gì thì Viễn Hinh đã tiếp tục giáng thêm một câu:
– Dì Đường bảo là, cột trụ như ba một là bị mục rồi, hai là đã bị đóng đinh. Ba à, ba là loại cột trụ nào?
– Cái thằng nhóc này, nếu con không vào nhà tắm đánh răng, ba nhất định dạy con một trận – Vĩnh Phong nghiêm sắc mặt, quyết tâm đanh thép dảy thằng nhóc láu cá của mình.
Viễn Hinh biết mình đã chọc giận ba rồi thì vội vàng đứng bật dậy từ trên giường nhảy một cái tiếp đất chạy biến vào trong tolet của mình.
Vĩnh Phong nhìn con trai, nữa tức nữa buồn cười, muốn khóc không được, muốn cười cũng không xong. Chỉ biết đi theo vào nhà vệ sinh giúp con vệ sinh mau chóng mà thôi.
Trong lúc thay quần áo, Viễn Hinh chợt nhớ đến một điều, cậu nhóc bèn hỏi ba mình:
– Ba à, có phải đàn ông không được để mất thể diện hay không ba?
Sáng nào Vĩnh Phong cũng ăn bận thật lịch sự, anh thường nói câu này, nhưng không ngờ hôm nay con trai lại hỏi như thế. Cho nên mới gật đầu.
– Vậy nếu ba bị người ta làm mất thể diện thì sao ạ.
– Thông thường ba sẽ trả thù bằng cách làm họ mất thể diện gấp ngàn lần lại – Vĩnh Phong buộc miệng trả lời, nhưng chợt nghĩ đến chuyện gì đó, bèn nhíu mày hỏi – Sao tự nhiên con lại hỏi vậy? Trên lớp có chuyện gì à? Có bạn nào ăn hiếp con sao?
Viễn Hinh nghe ba hỏi thì cười hì hì lắc đầu không thừa nhận.
– Không có, con trai ba rất ngoan, ai cũng yêu mến con cả. Chỉ là con xem phim nghe từ này nên mới hỏi mà thôi.
Vĩnh Phong mặc xong quần áo cho con trai nghe xong thì cười xòa, nhấc bổng con trai khỏi giường khẽ bảo:
– Đàn ông rất xem trọng thể diện của mình, đối với người làm mất thể diện của mình, nhất định phải trả thù để lấy lại thể diện ình. Nhưng phải đương đường chính chính trả thù, người ta gọi là trả thù trí thức, chứ tuyệt đối không được dùng những trò bẩn thỉu để trả thù còn biết không? Nhưng đó là đối với đàn ông mà thôi, còn đối với đàn bà con gái, thể diện của người đàn ông thể hiện ở việc họ có độ lượng và lịch sự hay không?
– Nghĩa là, đàn ông không thể trà thù đàn bà con gái hả ba.
– Đúng vậy. Bỏ qua cho họ cũng là cách trả thù đó con. Thôi được rồi, mau đi xuống ăn sáng, còn lề mề nữa, mẹ con nhất định cằn nhằn hai cha con cho xem.
Viễn Hinh nghe ba nói thì xụ mặt buồn bã thất thểu theo chân ba đi xuống lầu ăn sáng.
Hiểu Đồng nhìn hai cha con kẻ trước người sau tươm tất đi xuống cô khẽ cười hài lòng rồi thúc giục:
– Mau ngồi xuống ăn sáng đi.
Vĩnh Phong nhấc con trai lên ghế ngồi, còn mình ngồi vào ghế bên cạnh, trước mặt hai cha con đã có hai tô súp nóng thơm lừng, một to một nhỏ.
– Thơm quá – Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng buông tiếng khen nịnh – Vợ anh đúng là khéo, nấu gì cũng gnon.
Hiểu Đồng lườm Vĩnh Phong một cái, thế nhưng miệng không thoát khỏi nụ cười hạnh phúc , cô đi đến kéo ghế bên cạnh Viễn Hinh đút cho con ăn. Súp vào buổi sáng là món ăn nhẹ dễ nuốt, dù rằng mới tảng sáng người ta dễ chán, luôn cảm thấy không ngon nhưng hai cha con ăn rất ngon.
Ăn xong Hiểu Đồng con pha sẵn hai ly sữa để kế bên, dù gì thì súp cũng chẳng khiến người ta no bụng, bổ sung thêm dinh dưỡng từ ly sữa là điều tốt nhất. Thế nhưng Vĩnh Phong nhìn sữa thì nhăn mặt:
– Anh không uống đâu. Anh đâu phải trẻ con mà ngày ngày uống sữa chứ! Đàn ông lớn thế này mà còn uống sữa, người ta biết sẽ cười cho đó.
– Mẹ, con cũng không muốn uống sữa đâu, uống sữa ngán chết được – Viễn Hinh cũng nhân cơ hội từ chối ly sữa béo ngậy kia – Đàn ông con trai, ai lại uống sữa từ sáng đến chiều tối chứ.
Hiểu Đồng trừng mắt nhìn Vĩnh Phong tức giận vì anh đã bắt thang cho Viễn Hinh leo theo. Cô thu ánh mắt nhìn Vĩnh Phong lại rồi nghiêm mặt nhìn Viễn Hinh nói:
– Ba con là đàn ông, không uống sữa cũng được. Nhưng con là trẻ con, không phải đàn ông, con cần phải uống sữa cho cao thêm. Đến khi con cao bằng ba con thì có muốn uống sữa hay không, mẹ cũng không cấm. Con mau uống hết ly sữa ẹ.
– Mẹ nói con là trẻ con, không phài đàn ông – Hai mắt Viễn Hinh bỗng sắc rực nhìn Hiểu Đồng hỏi lại.
– Con cùng lắm là con trai thôi, chưa phải là đàn ông. Đàn ông là dùng cho nhưng người đã trưởng thành – Hiểu đồng bèn giải thích thêm.
– Hay quá, con không phải là đàn ông , con uống sữa ngay – Viễn Hinh reo lên rồi cầm ly sữa uống ực một hơi cạn.
Trước khi Viễn Hinh ra khỏi nhà, cậu nhóc bảo Vĩnh Phong:
– Ba chờ con lên lấy đồ rồi xuống ngay.
– Con muốn lấy gì – Hiểu Đồng bèn hỏi thế nhưng Viễn Hinh đã chạy biến lên lầu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT