Như Nguyệt bỏ chạy một mạch, rồi đứng dựa tường ôm lấy ngực thở hổn hển, tim đập thật nhanh. Mãi thật lâu mới lấy lại được nhịp thở, cô nuốt nước bọt cái ực, nghĩ tới số phận của cái anh thầy kia. Dù sao anh ta cũng là thầy, nhưng mà nếu đúng như Hoàng Tuấn nói, trường này là của nhà cái tên khốn kia lập. Vậy thì chỉ sợ rằng hắn ta chính la ông trời con rồi.

Có thể là ông thầy sẽ không bị đánh, nhưng có thể bị thôi việc. Là giáo viên mới mà bị cho thôi việc như vậy thì không biết sau này sẽ thế nào, tương lai chắc là đen tối lắm.

Nghĩ vậy, Như Nguyệt bỗng thấy lương tâm cắn rứt. Nhưng cô cũng không dám ra liền ngay lập tức, chờ một lát sau, không thấy động tĩnh gì nữa, cô mới thử xem trộm, nếu thật sự anh thầy kia bị đánh thì cô sẽ tốt bụng đưa đến phòng y tế vậy. Dù sao người ta cũng là vì cô mà bị đòn.

Cô lén lút thò đầu qua vách nhìn trộm xem diễn biến tiếp theo của việc mình bỏ chạy ra sao. Thì bất ngờ đập đầu vào một vòng ngực rắn chắc vừa quẹo tới.

Điều đầu tiên cô cảm nhận là mùi nước hoa nhẹ. Tuy cô không rành về nước hoa cho lắm, nhưng cô có thể khẳng định đây không phải nước hoa của phái nữ, hơn nữa vòm ngực này rộng lớn. Cho nên Như Nguyệt chắc chắn mình va phải một người con trai.

Cô bị bật ra sau, ngã phịch xuống đất. Mông chạm sàn như trái mít rụng đầy đau đớn.

– Ui da – Như Nguyệt mếu máo kêu lên.

– Không sao chứ – Giọng lo lắng nhẹ nhàng vang lên, giọng rất trong

– Bạn thử té như thế đi xem có đau không thì biết – Như Nguyệt ê ẩm người rên lên khẽ trách.

– Xin lỗi, mình đi hơi vội. Mình đỡ bạn đứng lên. – Giọng người đó đầy áy náy, đưa tay đỡ Như Nguyệt đứng dậy.

Như Nguyệt thấy người ta xin lỗi, cũng đã lịch sự giúp cô đứng lên, cho nên cô cũng chẳng hẹp hòi gì . Cô ngẩng đầu lên định cười trừ bỏ qua:

– Được rồi, cũng chẳng bị thương gì. Bỏ qua đi.

Cô chợt nhận ra trước mặt cô là cái tên khốn Viễn Hinh, trên người ướt nhẹp một màu hồng. Cô há hốc miệng không kịp khép lại, tay run run. Không ngờ số cô xui vậy, chạm ngay mặt của tên này, còn bị hắn làm té ngã. Ôi mẹ ơi, số cô với cái tên này đúng là oan gia mà, hễ gặp nhau là người khốn khổ luôn là cô.

– Phiền thiệt.

Viễn Hinh thấy Như Nguyệt không sao, thấy thái độ của cô như thế nên quay người bỏ đi. Chuyện con gái nhìn cậu kiểu này cậu quá quen rồi, cậu không muốn dính líu vào đám con gái phiền phức. Bây giờ cậu chỉ muốn ra lấy xe rồi thay áo ngay lập tức mà thôi.

“ Phiền thiệt” một lời nói đánh thức tâm trí bay lơ lửng của Như Nguyệt trở về. Cô tức giận hít một ngụm thật sâu, trừng mắt nhìn theo Viễn Hinh đang rời đi.

– Nè đứng lại đó.

Viễn Hinh hơi khựng người lại nhưng cậu nhanh chóng bước tiếp đi, không hề có ý định dừng bước trước lời gọi của Như Nguyệt.

– Nè, nè cái tên kia…- Như Nguyệt tức giận gọi với theo.

Nhưng Viễn Hinh vẫn cứ cất bước rời đi.

Như Nguyệt tức giận, cô cung chặt hai tay của mình, ghiến răng ghiến lợi nhả ra từng tiếng một:

– Này…cái …tên …quần…lót … rùa kia.

Mặt Viễn Hinh nhất thời đen thui, chân dừng lại, cả người cứng ngắt, nhanh chóng quay phắt một trăm tám mươi độ về phía sau, đối diện với người vừa nói ra cái tên cấm kỵ trong cuộc đời mình.

Như Nguyệt cảm thấy rét lạnh, không hiểu tại sao lại nhất thời kích động để mà nói ra cái tên này. Nhìn xem vẻ mặt đằng đằng sát khí của cái tên Quần Lót Rùa kia cũng đủ hiểu là số của cô thật thảm thương rồi. Tốt nhất là ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Thế nhưng…

Chân Như Nguyệt lại không chịu nghe lời cô mà chạy đi.

Viễn Hinh chỉ mấy bước đã đứng trước mặt cô, cậu cao hơn cô cả một cái đầu.

– Chúng ta đã từng quen nhau – Giọng Viễn Hinh giống như lời của chúa từ trên cao phán xuống khiến Như Nguyệt bủn rủn cả tay chân.

Cô vội vàng cúi mặt nhìn xuống sau đó lắc đầu lia lịa:

– Không quen.

– Ngẩng mặt lên – Viễn Hinh trầm giọng ra lệnh.

Như Nguyệt cảm thấy nguy hiểm cận kề, những ngày sống dở chết dỡ lúc nhỏ hiện ra trong trí óc cô, cô vội lùi bước mấy bước. Mặt cúi xuống nhìn đôi giày dưới chân của Viễn Hinh. Cô thấy chân cậu nhúc nhích bước về phái cô.

– A! Diệp Hân – Như Nguyệt bổng ngẩng đầu lên nhìn phía sau Viễn Hinh mà gọi.

Viễn Hinh giật mình nhìn ra phía sau của mình, Như Nguyệt thừa dịp này, đá một phát vào chân Viễn Hinh, khiến cậu ngã phịch xuống đất. Như Nguyệt tiếp tục tiến lên đá thêm hai phát nữa vào Viễn Hinh, xem như đòi lại nợ cũ một lần. Sau đó nhanh chóng co giò bỏ chạy lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play