Như Nguyệt quay đầu định chạy ra, nhưng cô lại sợ chạy ra sẽ đụng bọn họ, cho nên lập tức dừng lại, nhìn thấy tolet không có ai, cô nhanh chóng trốn vào trong một phòng, tim đập mạnh không ngừng, cô nghe tiếng họ trò chuyện bên ngoài.

– Để mình gặp cái con nhỏ đã xô tên kia vào mình, mình nhất định sẽ quay cô ta như quay bánh xe – Giọng Viễn Hinh đầy bực tức lọt vào tai Như Nguyệt, cô nuốt ực một cái, trong đầu niệm một câu :” Cầu trời cho anh ta không gặp được con”

– Cạch….

Tiếng nắm cửa xoay vang lên khiến Như Nguyệt giật thót cả người, tim đang đập mạnh tưởng chừng ngừng đập rồi rơi ra khỏi lồng ngực. Cô thật sự muốn gào lớn, mắng cái đầu ngu của mình, trong lúc vội vàng đã quên mất việc khóa cửa.

Dù là ai bước vào cô cũng chết chắc. Nếu may mắn không bị nhận ra mình là thủ phạm của vụ vừa xảy ra kia, thì cũng bị cho là biến thái.

Một người con trai đẩy cửa bước vào, người đó đứng ở trước cửa có chút hoảng hốt, có chút bối rối khi nhìn thấy Như Nguyệt. Như Nguyệt thấy môi người đó chuyển động chuẩn bị lên tiếng, cô vội vàng lấy tay bịt chặt miệng của người đó rồi kéo người đó vào bên trong, đóng sầm cửa lại. Ấn người đó vào vách tường, cô đưa tay làm dấu hiệu im lặng.

– Suỵt…

Viễn Hinh và Đăng Khôi vừa đi vừa trò chuyện với nhau:

– Lát làm thủ tục xong đi dạo một vòng không?

– Đương nhiên đi rồi . Gọi điện thoại rủ mọi người đi luôn đi .

– Anh, anh có đi chung luôn không – Viễn Hinh với đầu hỏi.

Như Nguyệt tái mặt, tay cô giữ chặt miệng người đó hơn, ánh mắt không ngừng cầu xin. Anh ta nhìn Như Nguyệt, ánh mắt giống như đang cười cô, đưa tay chỉ chỉ bàn tay đang bịt chặt miệng mình của cô. Như Nguyệt hít thở sâu, cuối cùng từ từ buông tay ra khỏi người anh ta.

Anh ta lập tức đứng thẳng dậy, ánh mắt không cười nhìn cô, anh ta có đôi mắt sáng rất đẹp.

– Anh. Anh có đi chung không? – Viễn Hinh không thấy trả lời, bèn lên tiếng hỏi lại.

– Không đi đâu, anh còn làm chút chuyện – Anh ta bền lên tiếng đáp lời.

– Anh xong chưa. Anh bị táo bón à, hay bị trĩ thế – Viễn Hinh lên tiếng bằng giọng bông đùa trêu chọc.

– Trĩ cái đầu cậu đó. Ra trước đi, lát anh ra sau – Như Nguyệt thấy anh chàng trước mặt bật cười, anh ta cười rất đẹp, vừa trả lời, vừa nhìn đồng hồ trên tay mình.

– Vậy tụi em ra ngoài trước đây – Đăng Khôi gật gù nói lớn.

– Anh à, nếu bị trĩ thì nên đi bệnh viện phẫu thuật đi – Viễn Hinh định đi ra ngoài, vẫn ngoái đầu lại nói thêm một câu.

– Cậu có tin anh khâu cái miệng của cậu lại hay không – Anh ta tức giận đỏ cả mặt gầm lên với Viễn Hinh, Như Nguyệt thì cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên, cô cảm thấy rất có lỗi với cái anh đứng trước mặt mình. Cô hại anh ta bị hiểu lầm.

Tiếng bước chân hai người kia đã đi khỏi tolet, anh ta bèn mở cửa nhìn kỹ bên ngoài, cảm thấy không có ai bèn bảo Như Nguyệt:

– Em ra ngoài được rồi đó.

– Em không phải là biến thái đâu – Như Nguyệt nhìn anh ta, đưa tay xua xua phân trần.

Anh ta cười nhẹ đầy vẻ cảm thông bảo:

– Anh biết rồi, anh đâu có bảo em là biến thái đâu.

Như Nguyệt thở phào , dù sao không bị xem là biến thái, cô đã mừng lắm rồi.

– Thật là ganh tỵ nhỉ – Anh ta gãi gãi thái dương chép miệng thở dài nói.

– Sao ạ – Như Nguyệt vừa thấy an lòng thì giật thót ngẩng đầu lên nhìn anh ta chớp chớp mắt .

– Con gái đi nhầm vào tolet nam thì chẳng ai nghĩ gì, nhưng con trai đi nhầm vào tolet nữ, lập tức bị xem là biến thái ngay – Anh ta cười cười nheo mắt nói – Em nói xem, có bất công hay không?

– Em đâu có nghĩ như vậy đâu – Như Nguyệt hoàn toàn không hay biết anh ta là đang cố tình trêu cô, ngây thơ lên tiếng bảo – Có lần em đi vệ sinh ra, gặp ngay thầy giáo đứng ở bên ngoài soi gương để thắt caravat, thầy thấy em thì hỏi là :” Đây là tolet nữ sao? Thầy nhầm rồi”. Lúc đó mặc dù em biết thầy không đi nhầm, nhưng cũng không nghĩ thầy là biến thái , đang tìm cớ đâu, cho nên em nói với thầy :” Thầy cứ soi ở đây đi, bên tolet nam chắc là không có gương soi đâu” . Sau đó đi ra ngay. Đâu phải ai vào tolet khác giới đều làm chuyện bậy bạ đâu.

Anh ta gật đầu ra chiều hiểu rõ, rồi lại nghiêng đầu nhìn cô hỏi:

– Vậy em là vào nhầm tolet, hay vì kẹt quá đành phải qua bên này đi.

Như Nguyệt há hóc miệng khi nghe anh ta hỏi, cô chớp chớp mắt rồi nuốc ực nước bọt xuống cổ họng, lúng túng không biết trả lời thế nào. Xấu hổ đến đỏ cả mặt, cô lúng túng mất một lúc. Anh ta bật cười, dùng ngón tay búng mũi cô nói:

– Anh đùa thôi. Em ra ngoài được rồi.

– Á – Như Nguyệt kêu lên khi chợt nhớ ra, anh ấy vào trong đây là để…Cô vội vàng đẩy cửa lủi thủi đi ra – Em xin lỗi, em xin lỗi, em ra ngòai đây, anh cứ đi đi ạ. Em không phiền anh nữa đâu.

– Thật ra anh vào đây chỉ để lấy giấy thôi, chứ không như em nghĩ đâu – Anh ta cười, với tay lấy một đoạn giấy vệ sinh cuộn tròn lại, rồi chỉ vào áo mình bảo – Anh muốn chùi vết dơ này, nhưng mà chắc là bây giờ hơi khó, nó khô rồi.

Như Nguyệt đưa mắt nhìn xuống áo anh ta, quả nhiên có một vết màu đỏ dính trên vạt áo, ngay chỗ thắt lưng của anh ấy. Anh ta quay người đi đến bồn rữa tay. Cô thấy anh ta thấm một ít nước vào trong giấy vệ sinh, định dùng nó lau vết bẩn, bèn hô lên ngăn anh ta lại:

– Đừng làm như vậy.

Cô vội vàng chạy đến rồi lục lọi trong đống đồ trong túi, lấy chai keo xịt một ít lên chỗ vết bẩn trên áo anh ta, sau đó lôi khăn tay thấm ướt nước, nhanh chóng lau chùi vài cái, vết bẩn lập tức hết sạch, chỉ còn vương lại vệt nước mà thôi. Làm xong, cô vui vẻ ngẩng đầu kêu:

– Xong rồi, sạch bong kin kít luôn.

– Em giỏi thật.

– Có gì đâu, chỉ là chuyện vặt thôi – Như nguyệt nhoẻn miệng nói – Em là sinh viên mới, rất vui được quen biết đàn anh. Sau này nhờ đàn anh giúp đỡ cho em.

– Được. Chúng ta chắc chắn gặp nhau rất nhiều đấy – Anh ta gật đầu đáp rồi thúc giục cô – Em mau làm thủ tục đi, rồi cùng tham gia tiết mục văn nghệ chào đón tân sinh viên của trường.

– Vậy em đi nhé anh.

Cô tạm biệt anh ta rồi nhanh chóng chạy ra ngoài tìm hai đứa bạn. Loay hoay hoài không thấy, cô đành đi đến làm thủ tục, rồi gọi điện cho Như Ngọc. Như Ngọc bảo cô đã vào ngồi ở chỗ văn nghệ rồi, có giữ cho cô một chỗ. Như Nguyệt bèn chen lấn đi đến chỗ Như Ngọc.

– Sao bà có thể bỏ mặc tui mà chạy ra đây như thế chứ – Như nguyệt nhìn Như Ngọc trách

– Tui nhắn tin cho bà rồi mà – Như Ngọc đẩy cho cô một ly nước bảo.

Như Nguyệt lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là có tin nhắn, cô thở ài một cái rồi ngồi xuống gnhe Như Ngọc hí hửng bảo:

– Trường này đúng là có nhiều anh đẹp trai nha. Ngay cả thầy giáo cũng rất đẹp trai, bà nhìn đi.

Như Ngọc chỉ tay lên sân khấu đang ồn ào náo nhiệt, Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, ly nước trên tay cô rơi xuống cái bịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play