Viễn Hinh ăn bận chải truốt toát lên một dáng vẻ quyến rũ chết người, chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng tay ngắn ôm sát thân hình cân xứng, chiếc quần trắng cho thấy một đôi chân dài và thân hình dong dỏng cảo của anh. Mái tóc được uốn nếp gọn gàng, đôi giày thể thao đắt tiền càng tạo ra phong thái cho cậu. Gương mặt với sóng mũi cao, cánh mũi vừa phải, đôi mắt sáng, một gương mặt được thừa hưởng từ ba và mẹ, một nét đẹp đầy thu hút với nữ giới. Hôm nay chỉ là ngày đi làm thủ tục, Viễn Hinh vốn chẳng muốn đi, dù gì thì ai ở trong trường này lại không biết cậu sẽ vào đây học chứ? Nhưng mẹ Hiểu Đồng lại ra lệnh bắt buộc cậu phải đích thân đến .

– Con là thi đậu vào trường này một cách quang minh chính đại , chứ không phải vì con là con trai ông chủ của trường này. Do đó phải đích thân đi đăng ký, đừng để người ta hiểu lầm con nhờ quan hệ mà vào. Hơn nữa, để tránh tình trạng kiểu con ông cháu cha như ai kia – Viễn Hinh nhớ mẹ Hiểu Đồng khi nói đến câu này thì liếc mắt sang ba Vĩnh Phong, ba Vĩnh Phong lập tức ho khù khụ vài tiếng sau đó giả vờ đọc báo tiếp tục. Mẹ Hiểu Đồng mới quay lại nhìn cậu nói tiếp – Mẹ đã làm một buổi họp với tất cả các giáo viên của khoa con là :” Không cần nể mặt ai hết, đối xử hết sức bình thường, bình thường như tất cả mọi người, không có sự phân biệt nào hết “ – Mẹ Hiểu Đồng còn nhấn mạnh thêm rằng – Nếu ai thiên vị con, mẹ nhất định sẽ cho người đó thôi dạy.

Cho nên, Viễn Hinh đành lết thân đến đây, vốn định gây ấn tượng với tất cả mọi người về sự hoàn hảo của mình : đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu…Viễn Hinh bước vào trường với dáng vẻ tự tin vô cùng thế mà…

Thật sự cậu không ngờ cái bề ngoài mà cậu tốn công tốn sức dày công chuẩn bị, thế mà lại bị hủy hoại trong phút chốc như thế.

– Á…- Như Ngọc kêu lên một tiếng rồi lấy tay che miệng kìm tiếng hét cùng sự kinh ngạc của mình.

Như Nguyệt cũng giật mình, ho sặc sụa mấy cái , lấy tay vỗ ngực cố nuốt xuống cơn khó chịu từ mũi. Sau đó nhìn nạn nhân của mình định lên tiếng xin lỗi nhưng miệng mở ra thì giữ nguyên luôn. Bởi vì cái bộ dạng ướt như chuột lột của nạn nhân trước mặt thật sự giống với nạn nhân trong tolet của cô. Như Ngọc dường như cũng nhận ra người trước mặt, cô bạn nhẹ nhàng dùng ngón tay chọt chọt vào eo của Như Nguyệt ra hiệu.

Viễn Hinh giận run cả người, cậu nhắm mắt để cho thứ nước kia không chảy vào mắt mình, mò tay vào túi lấy ra chiếc khăn tay được ủi phẳng phiu lau mặt mình. Sau đó quay mặt muốn nhìn xem kẻ nào to gan đến mức dám động đến râu hùm như thế.

Như nguyệt nhớ lại bộ dạng thảm thương của tên khốn dê xồm tên Hoàng kia, bộ dạng thật sự rất thê thảm, bầm dập tả tơi đến chẳng còn hình dạng người. Mặc dù có câu:” Con trai đánh con gái là hèn” nhưng mà trên đời này toàn là một lũ hèn, đàn ông đúng chất thì : Một là đã già hết, hai là chưa sinh ra, ba là chết không còn một móng. Cô nhất định sẽ bị bầm dập như thế.

Cho nên hạ sách cuối cùng nảy sinh trong đầu Như Nguyệt là :” Thà ta phụ người, còn hơn để người phụ ta” cho nên trước khi nạn nhân trước mặt của cô quay sang truy vấn cô, cô đã nhanh chân nhanh tay đẩy đứa em trai dễ thương đang đứng chề môi bên cạnh vì sự việc xảy ra vào thẳng người nạn nhân của mình, chuẩn bị co giò chạy trốn.

Viễn Hinh vừa lau sạch nước trên mặt, hất mái tóc ướt qua một bên, mở mắt tìm kiếm kẻ khốn nào phun nước lên người cậu thì thấy một gương mặt há hốc miệng lảo đảo lao về phía cậu.

Tình huống quá bất ngờ, bất ngờ đến mức cậu không kịp chuẩn bị tinh thần nên cùng Tuấn ngã nhào xuống đất. Điều đáng nói là giữa hai người đã có sự tiếp xúc thân mật giữa đôi môi. Môi chạm môi, mắt chạm mắt cực kì cực kì….đến mức Như Nguyệt muốn bỏ chạy cũng phải đứng lại chết sững giữa sân trường.

Một sân trường đông đảo người ra kẻ vào, chứng kiến ngay một cảnh tượng đến là nhức mắt. Tất cả nhất thời đều im lặng.

Sau đó, có người đang cầm điện thoại trên tay, nhanh chóng chụp lấy mấy pô ảnh tuyệt đẹp này. Như Nguyệt đoán rằng cô bạn chụp hình này chắc chắn là một hủ nữ, vì là một hủ nữ cho nên đã quá quen với việc các anh nam nam làm chuyện abcxyz này, cho nên không kinh ngạc mà rất bình tĩnh lấy điện thoại chụp lại như thế này.

Tuy Tuấn không được xem là một mỹ nam, nhưng Tuấn có gương mặt rất ư baby, da sáng trán cao, vóc dáng thư sinh, nói thật cũng đủ khiến bao nhiêu trái tim gục ngã rồi. Mà anh chàng kia, tuy bị ướt như thế, nhưng vã mặt lại cực kỳ đẹp. Hai người quả thật là một cặp boy love trời sinh. Có điều đứa em trai của cô phải là một tiểu thụ chứ chẳng thể nào là một đại công được. Phe mạnh nhường lại cho anh chàng kia vậy.

Quả nhiên anh ta là phe mạnh, vì trong vài giây phút sững sờ cho việc môi chạm môi kia, anh ta đã nhanh tay tung ra một cú đấm vào gương mặt baby của Tuấn, hất Tuấn từ trên người anh ta quăng xa một đoạn.

Tuấn bị đánh đau, bưng mặt rên rỉ, trừng mắt nhìn cái tên kia.

– Này, sao cậu lại đánh tôi.

Viễn Hinh căm phẫn nhìn Tuấn trừng trừng, nụ hôn của cậu, nụ hôn của cậu sao lại với một thằng đực rựa như thế kia chứ. Lại còn ngay giữa sân trường thế này nữa. Cơn giận bùng phát, Viễn Hinh đứng bật dậy lao đến Tuấn muốn cho cậu ta một trận nhừ từ để hả cơn giận.

Tuấn thấy Viễn Hinh lao về phía mình với vẻ mặt muốn giết người. Cậu cũng đứng bật dậy nhanh chóng tìm cách né tránh Viễn Hinh :

– Nè, cậu không được đánh tôi, chuyện này …chuyện này không phải lỗi của tôi.

Tuấn và Viễn Hinh xoay tròn giữa sân trong ánh mắt của mọi người. Tuấn khổ sở mếu máo nói:

– Chuyện này không phải là lỗi của tôi.

Viễn Hinh vẫn lao đến dùng nấm đấm về phái Tuấn, Tuấn lùi lại mấy bước, sau đó thấy một người đàng đi đến, bèn kéo người đó ra đỡ đạn giúp mình. Cú đấm của Viễn Hinh vừa đến, đã nhanh chóng bị người đó chụp lại. Viễn Hinh nhìn người đó, cậu kinh ngạc kêu lên:

– Anh.

– Có chuyện gì vậy?

– Chuyện riêng của em thôi – Viễn Hinh thấy người đó lập tức nhỏ giọng tỏ vẻ lễ phép nói.

– Cậu ta muốn đánh tôi – Tuấn từ phía sau nói vọng tới.

Viễn Hinh trừng mắt nhìn Tuấn, Tuấn cúp mắt lí nhí bảo:

– Tôi bị người ta xô vào cậu thôi mà.

– Là ai? – Viễn Hinh bàn hỏi.

Tuấn vì để bảo toàn tình mạng, hơn nữa ai bảo Như Nguyệt bất nhân thì không thể trách cậu bất nghĩa được, với lại Như Nguyệt là con gái chắc sẽ không bị đánh như cậu đâu. Cho nên Tuấn đánh bán đứng Như Nguyệt, chỉ tay về phái cô đang đứng. Nhưng….

Như Nguyệt đã “ Tẩu vi thương sách” từ bao giờ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play