́u?

Miêu Nguyệt tỉnh lại đã thấy mình nằm ở căn phòng quen thuộc – phòng của Thiên Ngạo. Cô sờ lên vết băng trên đầu. Chưa chết? Vậy Thiên Ngạo? Hắn đâu? Sao không ở cạnh cô? Nếu hắn không sao chắc chắn phải ở bên cạnh cô.Miêu Nguyệt bật dậy đi ra khỏi phòng thì gặp Lập Nam từ cửa đi vào:

-Cô đừng đi lung tung, cậu chủ bảo tôi mang thuốc qua cho cô.

-Ngạo..hắnn.. – Miêu Nguyệt khó khăn phát ra tiếng nói, giọng khản đặc

-Đừng lo…cậu chủ không sao – Lập Nam dìu cô qua giường, sau đó đặt khay thuốc trên bàn

Không sao? Không sao vì sao không đến xem cô? Miêu Nguyệt cắn đôi môi khô nứt rướm máu.

Thấy tâm tư của Miêu Nguyệt, Lập Nam cũng chẵng dấu diếm:

-Cô lao xuống nhanh như vậy có tên lửa mới đuổi kịp. Cậu chủ dĩ nhiên không đỡ kịp cô. Là Chung tiểu thư cứu cô.

Chung Hạ Nhi? Cô ta..cô ta cứu cô? Miêu Nguyệt ánh mắt phức tạp nhìn Lập Nam

-Chung tiểu thư còn không màng tính mạng nhảy vào xe trượt gần đó trượt xuống trong khi bản thân trượt giày còn tệ nói gì điều khiển xe trượt. Cô ấy cố tình lao thẳng vào gốc gây, cả người bị thương còn lao ra đỡ cô. Kết quả giữ không nổi mà lăn xuống dốc.

-Làmm..sao rồi – Miêu Nguyệt khó khăn nói từng chữ, cổ họng khô rát.

-Cô va đầu vào đá hôn mê hai ngày. Còn Chung tiểu thư… trật khớp chân trái, gãy tay phải, cả ngoài toàn vết thương sâu. – Lập Nam nói ra từ cuối cùng cũng thở dài. Thật không hiểu vì sao Chung tiểu thư lại giúp tình địch của mình chứ.

-Hạ Nhii..đâuu?- Miêu Nguyệt mặt khẩn trương vội đứng dậy

-Cô ấy bên phòng…này..cô còn chưa khỏe – Lập Nam bất đắc dĩ chạy theo, lại tự vả miệng mình nhiều chuyện. Cậu chủ đang bên đó mà.

….

-Bàn tay đang truyền dịch vẫn nắm chặt lấy tay Thiên Ngạo, khuôn mặt tinh nghịch kia nhợt nhạt đến đáng thương, cánh tay trắng nõn toàn viết trầy xước. Hoắc Thiên Ngạo im như tượng, lâu lắm mới chớp mắt vài cái. Chung Hạ Nhi phải tỉnh lại, hắn còn chuyện phải nói với cô. Mèo nhỏ của hắn giờ này không biết tỉnh chưa. Thiên Ngạo toan đứng dậy lại bị một lực vô cùng yếu ớt níu lại

-Ngạoo..Đừngg …đừng đi – Chung Hạ Nhi thều thào, níu lấy tay hắn trong hy vọng nhỏ nhoi nhất

Hoắc Thiên Ngạo nhìn xuống cô gái nhỏ đang nắm tay mình, trong lòng đang phân tranh, mãi sau mới buông hai từ

-Tỉnh rồi?

Chung Hạ Nhi mỉm cười chua xót. Em từ cõi chết về mà anh chỉ hờ hững vẻn vẹn hai từ ‘‘ tỉnh rồi” sao? Lệ từ mắt trực trào nơi khóe, cô cố đặt thêm chút hy vọng yếu ớt:

-Bên em..một..chỉ một chút thôiii!

Thiên Ngạo nhìn thẳng vào ánh mặt chứa đầy nhu tình mà hy vọng, sau ngồi xuống lại

-Được, tôi cũng có chuyện muốn nói.

… Miêu Nguyệt ngoài mép cửa thấy cả một màn, cắn môi im lặng rời đi. Không sao. Chung Hạ Nhi vì cô bị thương nặng như vậy hắn ở lại một chút là lẽ thường tình.

Lập Nam vội chạy đến đã nhìn thấy Miêu Nguyệt mặt lạnh quay ra. Biết cô thấy cũng đã thấy nên không nói gì thêm. Chỉ giúp dìu cô lên phòng.

…..

Mật thất STĐ

-Hoàng Vũ, lần này chỉ cần tạo chú ý cho chúng, những việc còn lại không cần quan tâm. Nhớ..phải làm cho thật giống. Rõ chưa?

-Rõ

Hoàng Vũ nhật đặc lệnh từ ông Thiết Đồng vội quay đi, được một đoạn lại quay lại:

-Ông chủ, Nguyệt bị thương!

-Ta biết rồi, cậu mang ít thuốc đến cho Tiểu Nguyệt đi. Bảo nó lần sau không được bất cẩn nữa.- Ông Thiết Đồng ánh mắt tức giận nhưng vẫn nhận rõ sự yêu thương

-Vâng

Anh đến chỗ điều chế lấy thuốc rồi rời khỏi mật thất. Đoạn sờ lên khuyên bạc liên lạc với Miêu Nguyệt.

Miêu Nguyệt đang ngồi nhìn ra cửa sổ chợt thấy tai trái khẽ rung liền sờ nhẹ khuyên bạc bắt tín hiệu

-Nguyệt!

-Có chuyện gì

-Đường XY, nhanh!

-Em biết rồi

Cô khoác vội áo ngoài đi xuống lầu, ngang qua phòng Chung Hạ Nhi cũng không thèm nhìn lấy nửa con mắt mà đi thẳng qua. Thiên Ngạo…dĩ nhiên hắn biết điều ấy, chỉ là không quay đầu lại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play