Bọn vệ sĩ từng khắc cẩn thận đi tới đi lui, bất chợt gần hai mươi tên thốt lên tiếng rú thảm liền ngã xuống, từ cỗ máu trào tuôn không ngừng bởi lá thiếc cắt qua. Đang còn hoảng loạn thì bốn hắc y tóc đỏ quỷ mị từ phía trước lao đến, mặt đều được che đi bởi chiếc mặt nạ bạc đẹp đến mê hồn. Đám vệ sĩ hoảng loạn đánh búa xua, chỉ bằng những đòn cơ bản, bốn người kia đã hã hết gần một nữa.
-còn lại hai người lo đi – Hoàng Vũ cùng Miêu Nguyệt rời đi bỏ lại đó cho Triệu Tuấn cùng Liễu Uẩn.
Trong nhà…
-Ba..con, con sợ. Hình như, hình như ở ngoài có tiếng đánh nhau. Hay là, hay là mình gọi cảnh sát đi – Thảo Mạt run như con cún bị ướt lắp bắp nói với Phùng Hạo Văn.
“Bốppp’”
-Ngu…gọi cảnh sát đến để điều tra mà bắt thằng cha mày vào tù luôn à? – Ông ta tức giận đánh mạnh lên đầu con gái. Thật không hiểu nó có chút gì thông minh giống mình không nữa?
-Được được, giết nó rồi, xin..xin cô tha cho tôi – Phùng Hạo Văn gật đầu lia lịa tán thành.
Thảo Mạt ngây ngốc, á khẩu, không tin những gì chính tai mình vừa nghe, lắp bắp không thành lời. Tại, tai sao ba..ba có thể nói như vậy chứ? Dù sao..dù sao cô cũng là con ruột, là phần phần máu thịt của ông mà.
-B..ba..ba nói gì? Cô ta cười gượng hỏi, giống như muốn nghe rằng câu nói kia không phài là thật.
Miêu Nguyệt cười ra tiếng, khinh thường nói:
-Phùng Thảo Mạt, tôi đã từng nghĩ cô sẽ rất thảm hại, không ngờ lại thảm hại đến mức này.
-Cô..cô..không lẽ cô chín là, là Miêu Nguyệt – con nhỏ xấu xí tiện nhân kia?
Cô không xác định câu trả lời, nụ cười kia vẫn giữ trên cánh môi mềm mại
-Thảo Mạt tiểu thư, muốn biết mẹ cô chết như thế nào không?
Cô ả mặt mày ngày càng xanh mét, nhìn đôi môi kia không ngừng đả kích cô, chẳng phải mẹ cô ta vì sinh cô ta sau đổ bệnh mà chết sao?
-Không…cô đừng lừa tôi, tôi không tin lời gì cô nói cả
-Không tin? Được.. – Miêu Nguyệt hất chủy thủ lên cằm Phùng Hạo Văn – Phùng tiên sinh, ngài nói cho con gái yêu quý của ngài nghe xem.
-Cô.., nói, nói gì chứ aaaaaaaa – dao lại cứa thêm một đường, ông ta sợ đến bắn tim ra ngoài mà vội nói
-Thảo Mạt, thật ra..thật ra ba có lỗi với hai mẹ con con. Ngày đó ba cưới mẹ con thực ra chỉ vì tài sản của gia đình bà ấy. Mẹ con bản chất lương thiện, hiền lành, trong cuộc tranh giành gia sản nào có ý tứ giành giật. Ba nyhiều lần bảo bà ấy giữ một ít về phần mình nhưng bà không chịu. Nhưng cũng thật may, ông ngoại con rất thương yêu bà ấy nên đã để lại cho mẹ con hai phần ba gia tài. Nhưng thật ngu ngốc, bà ấy lại muốn đem gần như toàn bộ số tài sản đó đi làm từ thiện, còn bảo rằng muốn tự lực mà sống. Sao ta lại có thể cưới một người vợ quá lương thiện đến mức ngu ngốc đó. Sau khi bà ấy sinh con ra, một tháng sau ốm nặng, lẽ ra bệnh tình đã thuyên giảm nếu như ta không có suy nghĩ điên loạn. Ta nghĩ rằng nếu như bà ấy chết, mọi tài sản đều sẽ thuộc về ta, cho nên…ta..ta đã lén trộn thạch tín ( asen) vào cháo rồi đút cho bà ấy ắn. Chính vì thế mà con,..con đã mồ côi mẹ từ một tháng tuổi.
Thảo Mạt người đờ ra như cái xác không hồn, mắt đẫm lệ, nước mắt rửa trôi lớp son phấn trên mặt ả, môi tái nhợt, trông nhếch nhác vô cùng. Mẹ cô..mẹ cô là chính cha cô giết?Thảo nào, thảo nào ông ta chưa bao giờ thực sự yêu thương cô. Cái ông ta yêu chỉ là tiền.
-Hựm – một tiếng hự cuối cùng của Phùng Hạo Văn kết thúc cuộc đời ông ta.
Thảo Mạt vẫn không có thêm động tác gì khác, như không hề thấy gì, mắt vô hồn, đầu vẫn không ngừng lắc qua lắc lại. Hoàng Vũ rút khẩu lục bạc ra..ngắm ngay mi tâm của ả
-Khoan..tội của cô ta chưa đáng chết đâu – Miêu Nguyệt hất tay cản, từ túi áo lấy ra một viên thuốc nhỏ màu trắng đục đẩy vào miệng cô ta, hướng tay nâng cổ cô ta lên bắt nuốt xuống.
Cô ta không phản kháng, giường như cú sock này đối với cô ta là qua lớn, đã tước đi mọi hồn vía rồi.