Điều đó khiến cô điêu đứng vài giây, sao giống như vậy, thật giống… nụ cười của mẹ cô khi bà trong hỏa hoạn. Miêu Nguyệt toàn thân kích động, chủy thủ trong tay rơi xuống, mắt giường như ngấn lệ.
-Miêu Nguyệt, em sao vậy – Sói Đêm bước đền gần cũng không thấy cô phản ứng gì, liền lo lắng đi tới.
Nhìn bộ dạng của cô ngẩn ra, người run run vì kích động, hai nắm tay siết chặt, cánh môi anh đào cắn mạnh bật ra tia máu, mắt ngậm nước. Miêu Nguyệt hiện giờ nhỏ bé đến đáng sợ, trông cô mỏng manh, yếu ớt, tưởng như chỉ cần đụng vào cô một cái là lệ châu ào ra. Bất quá hắn không chịu nổi nhìn cô như thế, kéo cô vào lòng ôm chặt.
Miêu Nguyệt không phản kháng, người vẫn run lên. Dần dần, sự ấm áp lan tỏa từ bờ môi mềm, ai đó quyến luyến nâng niu, nhẹ nhàng tách hai hàm răng trắng muốt tiến vào trong. Giờ thì cô hoàn toàn lấy lại tinh thần, trợn mắt nhìn kẻ đang ngang ngược hôn cô khi cô mất cảnh giác. Miêu Nguyệt ơi là Miêu Nguyệt, rốt cuộc cô làm sao mà ra vậy chứ.
Cô cắn mạnh vào môi hắn, xoay người ban cho hắn một cái đạp ngay hông tiện thể lượm chủy thủ lên. Sói Đêm theo quan tính lùi ra sau, ngơ ngác nhìn cô.
Còn giám nhìn cô bằng ánh mắt ấy, lần này cô không giết chết hắn thì không song. Ông trời bất công với cô, những kẻ kia lại cướp đi gia đình cô, giờ danh dự cô cũng luôn tiện bị kẻ khác cướp đi. Miêu Nguyệt mắt sậm đục ngầu, ánh mắt lửa giận bừng lên, ra đòn toàn chí mạng, không chút nương tay. Cô oán hận, cô căm thù.
Sói Đêm chật vật lắm mới né được những đòn dao của cô, con người này dường như mất đi ý thức rồi, giờ kẻ nào chỉ cần liếc nhìn cô cũng đủ đế chết không toàn thây. Ban đầu hắn còn né, về sau, cứ nhìn cô như vậy hắn lại không đành lòng. Sói Đêm bất chợt chuyển hướng, lao người ôm chặt lấy cô, không cho cô có cơ hội nhúc nhích.
Miêu Nguyệt lửa giận lên đỉnh điểm, cô dùng hết sức dãy nảy, găm dao thật mạnh vào vai trái hắn. Máu đỏ phun ra. Sói đêm cchỉ ưm một tiếng, vẫn ôm chặt cô không buông. Cô nghiến răng, tay kéo dao bắt đầu rạch từ bả vai hắn xuống. Con dao lạnh băng vô tình xé rách từng thớ thịt, máu tuôn đầy áo. Cô thực sự muốn thử xem hắn ngoan cố đến mức nào. Cả người hắn run lên, bất quá vẫn cắn răng chịu đựng, không lên tiếng, tay vẫn ôm chặt cô.
-Đâm được bao nhiêu, em cứ đâm. Chỉ cần em thoải mái là được. – hắn khó khăn lên tiếng
Tên này điên rồi sao, hắn thực sự muốn chết? Cô vận lưc đấm mạnh vào ngực hắn, khiến hắn văng ra sau, miệng xuất hiện tia máu.
-Anh điên rồi sao?
-Khô..ngg – hắn gượng nói.
Không biết vì sao nhìn hắn như vậy cô không nỡ tiếp tục ra tay. Ban nãy con dao đó lẽ ra cô nên đâm một nhát chí mạng vào ngực trái, nhưng cô lại không mà chỉ đâm vào vai trái. Dường như từ lúc hắn ôm chặt cô, cô cảm nhận được cảm giác quen thuộc.
Máu từ vết dương dài sâu hoắm càng ngày càng chảy nhiều hơn. Cô cắn môi, không được, nếu để như vậy hắn thật sự mất máu mà chết đó. Miêu Nguyệt liếc nhìn xung quanh, lấy thứ gì băng bó chứ?. Khỉ gió.. cô thở dài kéo từ trong áo ra một lọ thuốc nhỏ. Tên chết bầm, số hắn may lắm mới đọng được đến thứ này
Miêu Nguyệt xé rách áo hắn, rắc thứ bột trong bình lên vết thương. Sói Đêm cắn răng, bất quá Ưm một tiếng. Thứ gì đau như vậy chứ? Cô tính thủ tiêu hắn luôn sao?
Miêu Nguyệt nắm cho hắn ánh nhìn tức giận, hắn rõ ràng dư sức né tránh, sao ban nãy còn để cô đâm.
Chất bột thấm vào thương, máu dần dần ngừng chảy, miệng vết thương cũng co lại, thế nhưng không thể hoàn toàn biến mất.
Không khí trở nên im lặng, lúc sau hắn lên tiếng
-Sao còn cứu?
Cô liếc nhìn, lạnh lùng buông một câu.
-Sau này nên sống cho tốt vào, tốn thuốc của tôi, thứ này không dễ bào chế đâu.
-Miêu Nguyệt… sau này đừng như vậy, buồn thì cứ khóc đi, như vậy sẽ tốt hơn.
Cô nhìn hắn khó hiểu,nhưng cũng có chút động tâm:
-Tôi thế nào can hệ gì đến anh chứ?
-Đương nhiên can hệ…
-Mà sao anh biết tên tôi?
-chuyện 9 năm trước, em nhớ không?
-9 năm trước - Cô hơi ngạc nhiên
-Đúng vậy…
9 năm trước…
Một cậu bé chừng 8-9 tuổi ngồi rét run dưới gốc cây to trong rừng, dáng vẻ đói khát. Lúc đấy, một cô bé trạc tuổi tay cầm súng lục chạy qua. Cô bé thấy cậu, dừng lại nhìn. Bốn mắt bé con giao nhau, đôi mặt cậu ta cô đơn giống cô. Sao cậu ta lại ở đây nhỉ, nhìn trang phục có vẻ cậu ta cũng là con nhà khá giả, không lẽ bị lạc sao. Nhưng mà, cô cùng nhữn đứa trẻ khác trong côi nhi viện đang luyện tập, không rãnh quan tâm đến hắn. Cô bé đưa một túi đồ dắtt theo hông cho cậu bé rồi chạy đi.
-Tôi thấy cậu tội nghiệp,.. cũng giống như tôi vậy – Đôi môi nhõ xinh lên tiếng
Cô bé đó không đợi cậu nói tiếp, kéo tay cậu ta chạy đi. Cậu bé cũng không phản kháng, lặng lẽ đi théo. Đến khi dừng lại thì cả hai đã ra hết rừng, phía trước mặt là ngoại ô thành phố.
-Tôi chỉ giúp cậu được bằng này thôi, tôi phải đi rồi- Cô bé nói rồi quay lưng chạy đi
-Sai rồi… không phải trộm mà là siêu trộm nha. Mỗi vụ làm ăn đều có ký hợp đồng rõ ràng đó. Tôi thường ăn trộm tài liệu giúp những ông giám đốc hay doanh nhân gì đó.
-Vậy ba mẹ anh đâu?
Hắn trầm mặc:
-Không thấy họ nữa, khi em đưa tôi ra đó tôi liền đi tìm họ, nhưng không được. Tôi được một ông già cưu mang, ông ta là trộm vặt nhưng rất tốt bụng. Tôi được truyền nghề từ ông.. nhưng giờ ông cũng không còn nữa. Lớn lên, tay nghề tôi ngày một lên cấp, sau đó liền đi tìm em.Biết được em trong tổ chức Sư Tử Đỏ
Cô trợn tròn mắt. Cái gì? Hắn biết Sư Tử Đỏ? Không lẽ tên này cao siêu đến thế
Cô tức giận nhìn, tay phải liền dùng toàn lực lôi ra nhưng vô ích. Sao lại cứng như vậy chứ?
-Đừng thắc mắc, nhẫn này độc quyền rằng em chỉ có thể là của anh. Chỉ có người đeo vào mới có thể gỡ ra. Yên tâm,.. nó không ảnh hưởng gì đến em đâu. Hắn cười ta mị rồi nhún người chạy đi, thân ảnh nhanh như gió. Chỉ còn vang lại trong không gian
-Sau này muốn gặp anh thì chỉ cần xoay nhẫn… anh sẽ tới.
Cô tức đến không nói thành lời, biết thế cô cho hắn mất máu mà chết. Miêu Nguyệt bực tức trở về khách sạn, cô phóng cắp đu lên phòng, tiện phi thẳng vào phòng tắm. Người cô dính đầy máu, nếu không mau hủy đi e rằng tên Thiên Ngạo kia sẽ nhiều chuyện.
…..
Miêu Nguyệt lặng lẽ bước đến mép giường nằm xuống. Không thấy hắn phản ứng gì, chắc ngủ say rồi. Cô khó hiểu nhìn chiếc nhẫn trong tay, làm sao gỡ được thứ này ra đây chứ. Thôi bẵng đã, cô cần nhỉ một chút.