Hồi lâu sau, thân thể Lý Đông Hải thẳng tắp ngã xuống đất, óc phun tán loạn đầy đất. (tác giả thật là ghê tởm -_-)
Hà Gia Tuấn thật dài thở phào nhẹ nhõm, trong lòng biết là đội viên đội thư kích* đã đến, đều do hắn quá mức khinh thường, thiếu chút nữa tạo thành sai lầm không cách nào bù đắp được.
*đội tập kích, đánh úp dùng súng ngắm
Còn Từ Tử Kỳ cũng thật dài thở ra một hơi, sau đó mặt lạnh nhìn thi thể của Lý Đông Hải một chút.
Theo sau thì đội hình cảnh và pháp y đến, hiện trường được dọn dẹp sạch sẻ, công việc giải quyết hậu quả đều giao cho bọn họ.
Nguyên Họa được xe cứu thương lập tức đưa đi bệnh viện cấp cứu, Từ Tử Kỳ và Hà Gia Tuấn đi theo.
Nguyên Họa bị thương nặng được đưa vào bệnh viện cứu chữa, Từ Tử Kỳ, Hà Gia Tuấn, sau đó là Nguyên ba Nguyên mẹ, Tiêu Tiểu Dao, Từ Kiều cũng đều chạy đến, mọi người chờ ở cửa phòng cấp cứu, hàng lang bệnh viện bị vây chật như nêm cối.
Tất cả mọi người đều vạn phần lo lắng và bất an, Từ Tử Kỳ không ngừng nhắc nhở bản thân phải tĩnh táo, phải trấn định, lúc này Nguyên Họa rất cần nàng. Bình ổn lại tâm trạng của mình, đi đến bên cạnh Nguyên mẹ ngồi xuống, nhẹ giọng an ủi: “Dì, dì không cần lo lắng, Nguyên Họa nàng sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ như vậy!”
Sau khi Nguyên mẹ nghe được thanh âm của Từ Tử Kỳ mới hoàn hồn nhìn Từ Tử Kỳ, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Đứa nhỏ ngoan, dì không sao, lần này thực sự là làm khó con!” Kỳ thực Nguyên mẹ biết nội tâm của Từ Tử Kỳ còn nôn nóng bất an hơn bà, nhưng nàng vẫn mạnh mẽ chống đỡ đến an ủi bà.
Tấm lòng hiếu thuận này, sợ là người bình thường khó có được. Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, người mà con gái nàng nhìn trúng sao lại là người bình thường được chứ?
Nói thật ra, đáy lòng Nguyên mẹ rất thích đứa nhỏ Từ Tử Kỳ này. Từ Tử Kỳ tính cách cứng cỏi, làm việc lại có phong cách quý phái, đối với kiểu người theo chính trị như Nguyên mẹ mà nói, bà rất thưởng thức người có nhiệt huyết, làm việc lại dứt khoát như vậy.
Ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Nguyên ba, thấy Nguyên ba không được tự nhiên mà quay đầu đi, Nguyên mẹ chỉ hiểu ý cười cười. Bà biết hiện tại Nguyên ba đã không còn tính cái gì luân lý thế tục nữa, e là trong lòng cũng rất thích Từ Tử Kỳ làm “con dâu” của ông.
Hiện tại hai ông bà chỉ hy vọng thân sinh cốt nhục bên trong của mình có thể sớm tỉnh lại, chỉ cần nàng bình an vô sự, mặc kệ là chuyện gì bọn họ cũng sẽ không so đo. Bọn họ bây giờ chỉ hy vọng Nguyên Họa có thể bình an vô sự, những thứ khác hết thảy đều không trọng yếu nữa.
Từ Tử Kỳ săn sóc chiếu cố Nguyên mẹ, Nguyên mẹ càng nhìn càng thích Từ Tử Kỳ. Thật không biết đứa con gái bảo bối kia của bà có bao nhiêu mị lực, có thể theo đuổi được một nữ nhân tốt như thế.
Ánh mắt mọi người trước sau không rời cửa phòng phẫu thuật, trải qua hơn hai giờ cấp cứu, đèn phòng phẫu thuật rốt cục cũng tắt.
Mấy người bọn họ lập tức xông lên phía trước hỏi vị bác sĩ đang đi ra ngoài: “Bác sĩ, tình huống bên trong thế nào?” “Bác sĩ, con gái của tôi nàng không sao chứ?” “Bác sĩ, bạn của tôi nàng thế nào, không có nguy hiểm tính mạng chứ?”
Bác sĩ vừa giải phẫu xong, thần kinh khẩn trương còn chưa kịp thả lỏng đã bị nhiều người vây lấy líu ra líu ríu, đầu đều bị quấy nhiễu đến có chút phát đau, cau mày, còn chưa kịp nói.
Nguyên mẹ lại khẩn cấp hỏi: “Bác sĩ, con gái của tôi rốt cuộc làm sao vậy?”
Bác sĩ thật sự là không thể nhịn được nữa, chỉ có thể tối mặt, giận dữ hét về phía bọn họ: “Tất cả các người yên lặng cho tôi, tôi đây còn chưa lên tiếng đâu, các người lại líu ríu không chịu nghe, rốt cuộc có để cho tôi nói hay không a!”
Hiệu quả rất rõ ràng, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại nhìn chằm chằm bác sĩ.
Bác sĩ bị bọn họ nhìn đến có chút xấu hổ, chỉ có thể cau mày nói: “Mọi người đừng khẩn trương như vậy, người bị thương hiện nay đã không còn nguy hiểm tính mạng, mọi người đều không cần lo lắng như vậy, nhưng mà bởi vì đầu người bị thương bị vật cứng đập mạnh, lại mất máu quá nhiều, cho nên hiện nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”
Nói xong, thấy bọn họ vẫn còn nhìn chằm chằm hắn không tha, chỉ có thể lại giải thích: “Mọi người cũng không cần lo lắng như vậy, người bị thương chỉ là tạm thời hôn mê bất tỉnh, đại khái hai ba ngày sau, sau khi thân thể khôi phục, những bộ phận khác của thân thể cũng đều khôi phục hoạt động bình thường, sẽ tỉnh lại.”
Sau khi mọi người nghe bác sĩ giải thích xong mới thật dài mà thở ra một hơi, qua một hồi, Từ Kiều đứng ra hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, như vậy hiện tại chúng tôi có thể vào thăm nàng hay không?”
Bác sĩ nghe xong trầm tư suy nghĩ một chút mới chậm rãi nói: “Có thể, thế nhưng không nên ở lâu, cũng đừng làm ồn, ảnh hưởng đến người bị thương nghỉ ngơi.”
Vừa giao phó xong, một đám người liền vọt vào phòng bệnh của Nguyên Họa.
Sắc mặt của Nguyên Họa rất tái nhợt, không có chút sức sống nào, giống như xác khô bị rút sạch nước.
Mọi người nhìn thấy đều đau lòng, còn Từ Tử Kỳ lại âm thầm tự trách. Đều tự trách mình không quan tâm tiểu rùa thật tốt, mới khiến tiểu rùa chịu khổ như vậy.
Trọng tâm của Nguyên ba Nguyên mẹ mặc dù đang trên người của Nguyên Họa, nhưng vẫn chú ý tới biểu tình biến hóa rất nhỏ của Từ Tử Kỳ. Nguyên ba không có động tác gì, chỉ liếc mắt nhìn Nguyên mẹ, Nguyên mẹ buồn cười nhìn Nguyên ba vô cùng không được tự nhiên. Đi tới bên người Từ Tử Kỳ nhẹ giọng nói: “Tử Kỳ, con cũng đừng tự trách. Nếu như Nguyên Họa thấy bộ dáng hiện tại của con, cũng sẽ rất đau lòng.”
Từ Tử Kỳ kinh ngạc nhìn Nguyên mẹ, nàng thực sự không ngờ Nguyên mẹ không những không trách cứ nàng, trái lại còn an ủi nàng, hai mắt mê mang nhìn Nguyên mẹ.
Nguyên mẹ nhìn Từ Tử Kỳ mỉm cười nói: “Dì và ba của Nguyên Họa, trải qua chuyện lần này, cũng đã nhìn ra. Chỉ cần các con cảm thấy hạnh phúc thì tốt rồi, nếu như sau này tên Nguyên Họa kia dám khi dễ con, con cứ nói với dì. Dì nhất định sẽ thay con thu thập nàng.”
Từ Tử Kỳ nghe xong Nguyên mẹ nói, cảm động không biết nói gì, chỉ cảm động nhìn Nguyên mẹ, có thể lúc này ngôn ngữ gì cũng không thể nào biểu đạt nội tâm hưng phấn và hạnh phúc của Từ Tử Kỳ.
Mọi người ngồi trong phòng bệnh một lúc mới đồng loạt ra khỏi phòng bệnh, dù Từ Tử Kỳ có luyến tiếc vẫn đành ra ngoài.
Cả ngày hôm nay, kỳ thực tất cả mọi người đều rất khẩn trương, mệt mỏi không có nửa phần khí lực.
Từ Tử Kỳ vốn muốn đưa Nguyên ba Nguyên mẹ về nhà, thế nhưng hai người kiên quyết tự đón xe về. Bất đắc dĩ, Từ Tử Kỳ đành thôi. Lên xe, thắt dây an toàn liền chạy về Từ trạch, cho dù nàng mệt mỏi nữa cũng còn có chuyện nàng cần phải làm, mà việc này nàng phải nắm chắt thời điểm đi làm.
Nghĩ đến bộ dáng máu thịt mơ hồ của Nguyên Họa, nghĩ đến sắc mặt trắng bệch vô lực của Nguyên Họa, trong lòng đau đớn, thở dài một hơi, khởi động động cơ, lấp CD vào, mở một ít nhạc nhẹ, quyết định trong lòng vào thời khắc này vô cùng kiên định.
Đến Từ trạch, Từ Tử Kỳ xuống xe, vào cửa, thấy Từ Vạn Hồng đang u ám ngồi trên ghế phòng khách, ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Tử Kỳ, đột nhiên đứng dậy chống gậy mạnh mẽ nện xuống đất nổi giận nói: “Con cái thứ cật lý ba ngoại*, còn biết trở về a! Có phải con muốn làm ta tức chết mới thỏa mãn hay không a!”
*chân ngoài dài hơn chân trong, ăn bên trong, leo ra ngoài,...: nôm na vong ân phụ nghĩa
Từ Tử Kỳ nhìn Từ Vạn Hồng, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy có chút áy náy, chỉ là nàng không hối hận nàng làm như vậy. Được một lúc sau mới nói với Từ Vạn Hồng: “Ông nội, đây là ông ép con. Ông biết con ám chỉ cái gì không? Ông cũng đừng giả vờ với con, túi văn kiện trong phòng sách của ông là thứ gì, trong lòng ông biết rõ không phải sao? Ông có thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy đối phó với Nguyên Họa, vì sao con lại không thể làm vậy với ông đây?”
Từ Tử Kỳ nói lời này xong cũng có chút lo lắng, dù sao Từ Vạn Hồng cũng ông ruột của nàng, người thân duy nhất cũng là người từ nhỏ đến lớn nàng sùng bái nhất. Nếu như không gặp Nguyên Họa, đời này nàng cũng không thể đối xử với Từ Vạn Hồng như thế. Nàng bất hiếu, nàng vẫn cho là vậy. Thế nhưng vừa nghĩ tới Nguyên Họa chịu khổ vì nàng, lại cảm thấy hiện tại mình chịu như vậy thì tính cái gì chứ?
Từ Vạn Hồng âm thầm sợ hãi, hắn không ngờ Từ Tử Kỳ đã nhìn thấy tài liệu hắn dùng để uy hiếp Nguyên Họa rời bỏ Từ Tử Kỳ, cái này chính là chứng cớ lần trước Nguyên Họa giúp Từ thị giành công trình chính phủ, Nguyên Khang Khải âm thầm động tay động chân để lại. Những tài liệu này đủ để cho con đường làm quan cả đời này của Nguyên Khang Khải đều hủy hoại chỉ trong chốc lát, nói không chừng còn phải chịu tù tội. Dùng mấy thứ này uy hiếp Nguyên Họa đúng là không thể tốt hơn.
Từ Vạn Hồng có chút chột dạ trách cứ: “Con nói bậy bạ gì đó, ông nội nghe không hiểu. Con bán cổ phần công ty Từ thị cho Nguyên Họa đúng không, đừng cho là ta không biết, Tử Kỳ a Tử Kỳ, con thật sự là cháu gái ngoan của ta a!”
Từ Tử Kỳ chỉ cười lạnh, không nói gì, trực tiếp đi lên lầu, không để ý đến tiếng kêu phía sau của Từ Vạn Hồng. Đến phòng sách của Từ Vạn Hồng tìm được phần văn kiện kia, rút ra mở ra nhìn một chút, đi xuống lầu, ném văn kiện đến trước mặt của Từ Vạn Hồng nói: “Ông nội, ông có thể nhìn kỹ phần văn kiện con tìm thấy trong phòng sách của ông, con nghĩ sau khi ông xem xong sẽ hiểu ý con nói là gì.” Nói xong nhướng mi với Từ Vạn Hồng.
Từ Vạn Hồng cảm thấy quả thật là hắn bị đứa cháu này làm tức chết, không cần nhìn văn kiện trên bàn cũng biết nội dung bên trong.
Sắc mặt càng ngày càng xấu xí, cau mày, khuôn mặt tức giận, quát Từ Tử Kỳ: “Tốt tốt tốt! Tử Kỳ, con thật sự là quá tốt, biết uy hiếp cả ông nội. Tại sao con không biết ông nội làm vậy là vì muốn tốt cho con, con phải hiểu được, ta cũng chỉ có một mình con là cháu gái ruột, làm sao có thể cho con và một nữ nhân cùng một chỗ qua cả đời chứ?” Nói xong thấy Từ Tử Kỳ không nói lời nào, biểu tình lạnh nhạt nhìn hắn, trong lòng biết, hiện tại cháu gái hắn quyết tâm phải ở cùng Nguyên Họa. Ổn định tâm tình, ngồi lại trên ghế, hỏi Từ Tử Kỳ: “Con nói đi, con và Nguyên Họa rốt cuộc muốn thế nào?”
Hắn nhất định phải bình tĩnh, đối phó với hai tên nhóc này, hắn tuyệt đối không được rối loạn ngay từ đầu trận.
Từ Tử Kỳ nhìn Từ Vạn Hồng, qua một lúc sau mới không có một chút hứng thú nói: “Chúng con không muốn gì cả, chỉ cần ông không phản đối con cùng với Nguyên Họa, từ nay về sau không âm thầm quấy rối nữa, chủ của Từ thị vĩnh viễn là ông, nếu không...vài ngày nữa Từ thị sẽ thay đổi.”
Từ Vạn Hồng cắn chặt hàm răng già cỗi, không ngờ cả đời này hắn chưa từng thua ai, kết quả lại thua trong tay hai đứa nhóc chưa dứt sữa, lại thua vô cùng mất mặt, trong đó lại có một người là cháu gái ruột của hắn.
Nghĩ tới những thứ này Từ Vạn Hồng đột nhiên ý thức được, mình cả đời, tranh đấu cả đời, rốt cuộc nhận được cái gì? Người thân trở mặt thành kẻ thù. Còn có cái gì hắn có được không? Không có gì cả!
Trọng tâm cả đời của Từ Vạn Hồng toàn bộ đều đặt ở Từ thị, trong mắt ngoại trừ Từ thị vẫn là Từ thị, đến bây giờ mới hiểu được, bản thân cả đời theo đuổi, vậy mà lại quá hư vô mờ ảo, khiến mình mất đi nhiều thứ như vậy.
Sau khi thở dài một hơi, tê liệt ngồi xuống, hai mắt vô lực nhắm lại.
Từ Tử Kỳ bị động tác bất thình lình này của Từ Vạn Hồng làm hoảng sợ, lập tức đứng lên đi tới bên cạnh Từ Vạn Hồng, nửa quỳ trên mặt đất, hốt hoảng kêu lên: “Ông nội, ông nội, ông sao rồi, đừng làm con sợ a!”
Lúc Từ Vạn Hồng nghe được tiếng hét lo lắng của Từ Tử Kỳ, tâm linh từ lâu đã khô cằn giống như được rót một dòng nước ấm, một lúc sau mới mở mắt ra hơi thở có chút suy yếu nói: “Con à, tâm huyết cả đời này của ông nội chính là Từ thị, vì Từ thị ông nội mất đi rất nhiều thứ. Đời này, ông nội cuối cùng cũng sẽ chôn cùng với Từ thị. Ông nội vẫn luôn hy vọng con sẽ trở người thừa kế tốt, cũng luôn sắp đặt cuộc sống buộc con tiếp nhận, dựa theo quy tắc của ông mà sống. Ông biết trong lòng con có bao nhiêu hận có bao nhiêu oán ông. Thế nhưng hiện tại ông biết sai rồi, trước giờ thứ ông theo đuổi kỳ thực chỉ là hư vô, những thứ này sống không mang theo, chết không mang đi, do đó quên đi hạnh phúc đích thực. Hiện tại ông đã biết, thế nhưng con còn có thể tha thứ cho ông nội không?”
Sau khi ngừng nói, dùng bàn tay đầy nếp nhăn sờ lên đầu Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ cau mày, nhìn Từ Vạn Hồng nói: “Ông nội, không phải như thế, con biết ông nội vì muốn tốt cho con, nhưng mà ông nội, trong lòng con chỉ có một mình Nguyên Họa, ngoại trừ nàng cũng không chứa nổi người khác. Ông nội, xin lỗi, Tử Kỳ phụ kỳ vọng của ông!”
Từ Vạn Hồng từ ái kéo Từ Tử Kỳ nói: “Chuyện của Từ thị, sau này ông sẽ không xen vào nữa, ông cũng đã là một lão già lớn tuổi rồi, nên thật tốt hưởng thụ một chút, giao hết cho bọn trẻ các con. Về phần Nguyên Họa, chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc, ông cũng sẽ không phản đối nữa. Có cơ hội thì đưa đứa nhỏ kia đến chơi một chút, nhưng mà, con phải đáp ứng ông, phải thường xuyên về nhà thăm ông già cô độc này.”
Từ Tử Kỳ nhìn Từ Vạn Hồng, hồi lâu sau mới cuối đầu nhào vào lòng Từ Vạn Hồng nức nở trả lời: “Cảm ơn ông nội, cảm ơn ông...”
Lúc này Từ Vạn Hồng mới hốt hoảng, mình và Từ Tử Kỳ đã bao lâu không có tiếp xúc thân mật như vậy.
Lúc Từ Tử Kỳ còn rất nhỏ, bản thân hắn ôm nàng đi khắp nơi, trêu chọc cháu gái nhỏ của hắn vui vẻ. Khi đó thật rất vui vẻ, nhưng mà từ khi nào thì bắt đầu, Từ Tử Kỳ không hề thân cận hắn nữa, lúc nhìn thấy hắn chỉ một câu hai chữ “ông nội”, không nóng không lạnh.
Từ Vạn Hồng mới phát hiện thì ra hạnh phúc có đôi khi cũng là chuyện đơn giản như thế, chỉ là một cái ôm của Từ Tử Kỳ, để hắn cảm thấy được vô cùng hạnh phúc.
Đây là tư vị thân tình sao, Từ Vạn Hồng có chút phiền muộn, bởi vì hành động của mình để cho mình bỏ lỡ nhiều năm thân tình như vậy.
Nhẹ tay vỗ nhẹ lưng của Từ Tử Kỳ, an ủi: “Người đã lớn như vậy rồi, còn khóc nhè, để người khác thấy được. Cũng đừng nói là cháu gái của Từ Vạn Hồng ta a.”
Từ Tử Kỳ mới không để ý đến Từ Vạn Hồng trêu chọc, vẫn tự mình núp trong lòng Từ Vạn Hồng, cái ôm này lúc nhỏ nàng đã từng trải qua, quanh quẫn mũi có nhàn nhạt mùi thuốc lá cùng mùi thuốc Đông y, loại cảm giác quen thuộc cùng thân thiết này khiến nàng muốn cảm thụ nhiều một chút.
=================================
Sắp xong r' =)))
P/S: vừa sửa lại vài chỗ sai:'(
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT