Nguyên Họa đến đại bản doanh* của Nguyên gia, đứng ở cửa chính tòa nhà cổ, chậm chạp không có động tác khác.
*nom na như nhà tổ
Suy nghĩ hồi lâu, Nguyên Họa tỉnh hồn lại mới bước nhanh vào nhà, giả bộ vui vẻ ở trong sân kêu lên:: “Ông nội, bà nội, con tới rồi đây.: “
Sau khi Nguyên Hữu Quốc và Tô Ái Cầm nghe được thanh âm của Nguyên Họa đều cười nhẹ, nhưng Nguyên Hữu Quốc ngược lại bày ra sắc mặt trưởng bối khiển trách nàng:: “Đứa nhỏ này, sao tính tình lúc nào cũng chíp bông táo táo vậy chứ?: “
Nguyên Họa vào cửa liền đến bên người Tô Ái Cầm đi, gắt giọng: “Bà nội, bà xem ông nội lại giáo huấn con. Mỗi lần con đến đều phải nói con như vậy. Ngô... Lần sau con cũng không dám trở lại.”
Tô Ái Cầm kéo tay của Nguyên Họa từ ái nói: “Không phải còn có bà nội sao? Con không cần quan tâm ông nội con, coi như con đến thăm bà nội. “
Nguyên Hữu Quốc lập tức cảm thấy mình bị vợ yêu xa lánh, tội nghiệp nhìn Tô Ái Cầm. Thì ra chiêu giả bộ đáng thương này, là di truyền của Nguyên gia. Không chỉ là Nguyên ba và Nguyên Họa biết, ngay cả Nguyên lão gia tử cũng diễn tương đối tốt.
Trên đầu Nguyên Họa hiện ra ba vạch ngang, đây là trong già mà không kính* trong truyền thuyết sao? Sao ông nội của nàng còn có thể buồn nôn như thế, Nguyên gia bọn họ là gì đây, đều là bộ tộc khí quản viêm. Ông nội nàng là vậy, ba nàng cũng vậy, ngay cả bản thân nàng cũng thế luôn. Nguyên gia bọn họ thực sự là có tiền đồ, thật đúng là Nguyên thị dư thừa khí quản viêm a.
*vi lão bất tôn: già mà không kính: chỉ những người già mà ko biết kiềm chế hành vi của mình
Tô Ái Cầm không để ý đến Nguyên Hữu Quốc, nói với Nguyên Họa: “Nguyên Họa, sao hôm nay rảnh rỗi đến chỗ bà nội a?: “
Nguyên Họa vừa cười vừa nói: “Không có việc gì, hôm nay công ty không có việc, nên sớm tan việc. Dù sao cũng có thời gian nên qua đây thăm bà nội.: “
Nói xong còn quay qua nhướn nhướn mày với Nguyên Hữu Quốc, ý chính là con chỉ đến thăm bà nội, không liên quan gì đến ông nội đâu.
Nguyên Hữu Quốc bất đắc dĩ lắc đầu, cháu gái ông có bao nhiêu cân lượng ông còn có thể không biết sao, qua qua nói với Tô Ái Cầm: “Mình, mình đi châm chút trà đi. Nhìn đứa nhỏ này vội chạy đến, chắc là khát rồi.”
Tô Ái Cầm làm sao có thể không biết Nguyên Họa có việc tìm đến Nguyên Hữu Quốc chứ, âm thầm thở dài, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Nguyên Họa thấy bà nội đi xa mới một mực cung kính nói với Nguyên Hữu Quốc: “Ông nội, chuyện lần trước con nhờ ông, có kết quả chưa?” Lần này nàng tới chính là vì chuyện lần trước nhờ Nguyên Hữu Quốc điều tra Lý thị, nàng muốn đến lúc đó Lý Đông Hải phải khóc cầu xin Nguyên Họa nàng. Cho hắn biết, Nguyên Họa nàng không phải là một con mèo con mà bất cứ ai cũng có thể khi dễ.
Trong mắt Nguyên Họa hừng hực lửa giận khiến Nguyên Hữu Quốc thoáng sửng sốt một chút, Nguyên Họa vẫn là một người cnội liễm, Nguyên Hữu Quốc rất hiểu rõ. Xem ra Lý Đông Hải này thực sự là đạp trúng đuôi vị cháu gái nhà ông rồi, chọc tới Nguyên Họa. Nguyên Hữu Quốc nhìn thấy có chút cảm giác hả hê, tâm trạng muốn xem cuộc vui làm trên khuôn mặt già nua của ông hiện lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu, ông cũng rất muốn xem cháu gái bảo bối của ông làm cách nào chỉnh chết tên Lý Đông Hải kia.
Chống gậy đi vào phòng, lấy ra một túi văn kiện đưa cho Nguyên Họa nói: “Đây là tất cả tư liệu của Lý thị và Lý Đông Hải, nè, cầm lấy.”
Nguyên Họa nhanh chóng đưa tay cầm lấy, cười nói: “Cảm ơn ông nội! Được rồi, con còn có chuyện muốn nhờ ông nội.: “
Nguyên Hữu Quốc ngồi xuống có chút nghiêm túc nói: “Còn có chuyện gì thì nói rõ một lần đi, chuyện lần trước ông nói với con, con suy nghĩ như thế nào rồi? Còn nữa, chuyện giữa còn và Từ Tử Kỳ Từ thị là sao, con nói cho rõ ràng, đừng tưởng con không nói gì cả thì ông nội sẽ không biết, ông nội còn chưa phải lão hồ đồ.: “
Nguyên Họa đứng tại chỗ, chân mày nhíu chặt, một lúc sau mới trả lời: “Ông nội, quan hệ giữa con và Từ Tử Kỳ là người yêu.” Sau khi nói xong nhìn chằm chằm vào Nguyên Hữu Quốc. Chuyện xảy ra ngoài dự liệu, vốn tưởng là Nguyên Hữu Quốc sẽ hung hăng răn dạy nàng một trận. Thế nhưng kết quả chính là, ông nội của nàng nghe xong chỉ cau mày, sau đó lại giãn ra, cũng không có nói tiếp.
Nguyên Họa run rẫy đứng đó, không dám nhúc nhích một chút, Nguyên Hữu Quốc trấn định như vậy càng làm cho nàng khủng hoảng.
Nhẹ giọng nói với Nguyên Hữu Quốc: “Ông nội, là con thích Tử Kỳ trước. Ông nội nghìn vạn lần đừng động thủ với nàng “
Nguyên Hữu Quốc nghe xong Nguyên Họa nói, lông mày nhướn lên, chế nhạo hỏi: “Con nghĩ ông nội muốn làm gì Từ Tử Kỳ?”
Nguyên Họa thực sự không hiểu ông nội nàng, hiện tại là tình hình gì, ông nội nàng không những không phát hỏa, còn giống như đang xem kịch vui mà trêu chọc nàng. Ai tới nói cho nàng biết, vì sao nàng lại có một ông nội già mà không kính như vậy chứ? Hù dọa cháu gái rất vui sao? Ở trong lòng căm giận bất bình, thế nhưng nét mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Chỉ có thể đứng cúi đầu không dám nói thêm câu nào.
Nguyên Hữu Quốc có chút buồn cười nhìn Nguyên Họa nói: “Chuyện này, không phải ông nội không đồng ý. Chỉ cần con đáp ứng điều kiện của ông nội, không chỉ ông nội đồng ý, toàn bộ người của Nguyên gia cũng sẽ không phản đối con và Từ Tử Kỳ. Con cân nhắc thế nào?”
Nguyên Họa nhìn Nguyên Hữu Quốc, thấy Nguyên Hữu Quốc rất nghiêm túc nhìn nàng, cũng biết ông nội nàng không nói giỡn. Thế nhưng vì sao kế thừa Nguyên gia thì có thể được mọi người đồng ý đây? Nguyên Họa không nghĩ ra, hai mắt mù mịt nhìn Nguyên Hữu Quốc. Hy vọng Nguyên Hữu Quốc có thể cho nàng một đáp án.
Thế nhưng rõ ràng Nguyên Hữu Quốc không muốn nói nguyên nhân cho Nguyên Họa, chỉ là nhìn Nguyên Họa lại hỏi một lần: “Con nghĩ thế nào?: “
Nguyên Họa cắn chặc môi dưới, như quyết định trọng đại gì, cuối cùng vẫn chật vật gật đầu nói: “Con đồng ý.”
Dường như Nguyên Hữu Quốc đã sớm đoán được đáp án, chỉ là nhìn Nguyên Họa nói: “Ừ, chuyện của con ông sẽ tìm cơ hội mở hội nghị gia đình tuyên bố cùng người của Nguyên gia. Buổi tối ở lại chỗ ông nội ăn cơm xong hãy về.”
Nguyên Họa ngoan ngoãn gật đầu, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng thừa kế Nguyên gia, Từ Tử Kỳ cũng phải thừa kế Từ thị. Nàng có thể sóng vai cùng Từ Tử Kỳ đối mặt với nhiều việc, có thể Từ Vạn Hồng nói không sai, chỉ có lúc nàng có thể giúp được Từ Tử Kỳ, mới có tư cách có được nữ nhân kiêu ngạo ngất trời như Từ Tử Kỳ.
Chỉ là vì có thể sóng vai với Từ Tử Kỳ, nàng mất đi tự do quý giá mà khi xưa nàng kiên trì bảo vê.
Nguyên Họa có chút không yên lòng, ngay cả Tô Ái Cầm đưa trà đến trước mặt nàng, nàng cũng không có phát hiện. Nguyên Hữu Quốc cũng phát hiện điểm này, có chút đau lòng đứa cháu gái mà mình cưng chiều nhất.
Tô Ái Cầm nhẹ giọng kêu Nguyên Họa: “Con à.”
Lúc Nguyên Họa mới tỉnh hồn lại, hai tay nhận ly trà, nhìn Tô Ái Cầm cố gắng nặn ra một nụ cười nói: “Cảm ơn bà nội!”
Tô Ái Cầm từ ái cười cười, quay đầu đối mặt Nguyên Hữu Quốc. Thấy Nguyên Hữu Quốc gật đầu với bà, trong lòng thực sự không đành lòng hỏi lần nữa: “Con đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Nguyên Họa ngây ngốc uống trà, nàng biết trước giờ bà nội nàng không quản những chuyện này. Ngược lại hôm nay cũng mở miệng hỏi nàng, nàng vẫn biết đáy lòng hai vị lão nhân này vẫn rất thương này. Nếu như nàng không nguyện ý, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không ép nàng.
Nguyên Họa có chút cảm động, ngẩng đầu chống lại ánh mắt yêu thương của Tô Ái Cầm gật đầu nói: “Dạ, bà nội. Con đã hiểu rõ, người đừng lo lắng.: “
Tô Ái Cầm chỉ là từ ái cười, vuốt đầu Nguyên Họa nói: “Đứa nhỏ ngốc, thực sự là làm khó con.”
Nguyên gia cũng không phải một gia tộc dễ quản lý, Tô Ái Cầm rõ ràng hơn bất luận kẻ nào. Một người không có năng lực tuyệt đối không quản lý được một gia tộc khổng lổ như thế, huống chi còn là một gia tộc hỗn loạn như vậy chứ? Cho dù là người có năng lực như Nguyên Hữu Quốc lúc quản lý Nguyên cũng phải hao hết tinh thần và thể lực nghĩ ra.
Tô Ái Cầm không lo lắng Nguyên Họa không gánh được trọng trách này, đứa nhỏ này là một tay bà nuôi lớn, làm sao bà có thể không biết năng lực của nàng chứ? E là sau này còn lợi hại hơn ông nội nàng.
Chỉ là lo lắng mà thôi, cho dù là khẳng định năng lực của Nguyên Họa. Lo âu trong lòng vẫn không tiêu tán, dù sao Nguyên Họa vẫn còn nhỏ. Lúc Nguyên Hữu Quốc tiếp nhận chức vụ Nguyên gia cũng đã bốn mươi mấy tuổi, trả qua tôi luyện cũng rất nhiều. Mà Nguyên Họa cũng chỉ là một con nhóc mới ra xã hội, làm sao nàng có thể không lo lắng chứ?
Tô Ái Cầm cũng không nói gì nữa, chỉ là vuốt đầu Nguyên Họa hỏi: “Nguyên Họa, tối nay bà nội nấu ăn, muốn ăn gì đây? Bà nội làm cho con.”
Nguyên Họa vừa nghe ăn thì hai mắt chiếu sáng, vội vàng nói: “Con muốn ăn sủi cảo.” Nói xong nhe răng trợn mắt cười với Tô Ái Cầm.
Tô Ái Cầm thật sự không có biện pháp với cháu gái dở hơi này, vừa nghe đến ăn. Chuyện lớn cỡ nào cũng có thể lập tức bỏ qua, nhìn bộ dáng hiện tại này, nào còn nhớ việc nàng vừa đáp ứng kế thừa Nguyên gia đâu chứ!
Tô Ái Cầm từ ái vuốt đầu Nguyên Họa cười nói: “Được, bà nội đi chuẩn bị ngay, con phải giúp bà nội làm sủi cảo nha!”
Nguyên Họa khéo léo gật đầu, tuy nàng sẽ không biết làm việc nhà, thế nhưng làm sủi cảo thì từ nhỏ nàng đã biết. Lần đầu tiên bà nội nàng dạy nàng, nàng liền học được, nàng còn đắc ý một phen trước mặt Nguyên mẹ.
Nguyên Họa vội vàng uống mấy ngụm trà liền đi theo Tô Ái Cầm vào phòng bếp, hỗ trợ làm sủi cảo.
Nguyên Hữu Quốc một mình ngồi trong phòng khách, suy tư nửa ngày, mới chống gậy đứng dậy, đi tới chỗ điện thoại gọi một cú dặn dò vài việc mới trở về chỗ cũ. Lấy ra một gói thuốc lá, dùng bật lửa đốt hít vài hơi, ho khan mấy cái mới dụi điếu thuốc.
Sau khi Từ Tử Kỳ họp xong ở Tiêu thị, người đang muốn đi, đã bị Lý Đông Hải lôi kéo nói: “Tử Kỳ, hôm nay có rãnh không? Tôi muốn mời cô ăn cơm. Đã lâu chúng ta không ăn cơm với nhau.”
Nếu có thể, hiện tại Từ Tử Kỳ tuyệt đối sẽ hất cánh tay của Lý Đông Hải ra, chỉ là công ty bọn họ đang có quan hệ hợp tác. Cho dù trong lòng không tình nguyện, vẫn không hất tay của Lý Đông Hải ra, chỉ nhẹ nhàng dùng tay kia cản lại tay của Lý Đông Hải khách khí nói: “E là hôm nay không có thời gian, tôi còn có một cuộc họp quan trọng, trước hết xin lỗi không tiếp được.” Nói xong liền cao ngạo mà đạp giày cao gót ưu nhã bỏ đi.
Lý Đông Hải nhăn nhỏ, trong lòng vô cùng mất hứng, nhìn bóng lưng Từ Tử Kỳ rời đi, nảy sinh ác độc nói thầm trong lòng: “Ghê tởm Từ Tử Kỳ cô đồng tính, mẹ nó, cô sẽ không thoát khỏi bàn tay tôi.” Vẫy vẫy tay, cũng theo sau Từ Tử Kỳ rời khỏi Tiêu thị.
Tiêu Tiểu Dao buồn cười nhìn Lý Đông Hải, người đàn ông này thật sự khiến nàng ghê tởm, nếu không phải vì lợi ích công ty, đánh chết mình cũng không muốn giao thiệp với người như vậy, cũng tội Từ Tử Kỳ có thể nhịn được.
Đột nhiên nghĩ đến Nguyên Họa, liền đi vào phòng làm việc của giám đốc, đẩy cửa mới phát hiện Nguyên Họa căn bản không ở trong phòng làm việc. Tìm thư ký của nàng mới biết được, thì ra sau khi bọn họ họp không bao lâu, Nguyên Họa đã rời khỏi Tiêu thị. Chẳng biết tại sao, Tiêu Tiểu Dao luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì. Trực giác của nữ nhân thực sự là đáng sợ.
Vừa định gọi điện thoại cho Nguyên Họa, điện thoại của mình lại vang lên, nhìn màn hình, lộ ra nụ cười tiểu nữ nhân hạnh phúc. Nghe điện thoại nói: “Sao hôm nay gọi cho mình sớm vậy?”
Đối phương vừa nghe, chỉ là cười nhẹ ra tiếng, cũng không giải thích cái gì, chỉ nói: “Rãnh không, mình muốn dẫn cậu đến một chỗ.”
Khuôn mặt Tiêu Tiểu Dao tràn đầy hạnh phúc, nói vào điện thoại: “Ừ, có.”
Sau khi đối phương nghe xong liền trực tiếp cúp điện thoại, nghe điện thoại đầu kia truyền tới âm thanh “Đô đô...” máy bận, Tiêu Tiểu Dao bị chọc tức, lẽ nào người này không thể nói một tiếng gặp lại sao? Trực tiếp cúp điện thoại của nàng, đến lúc đó mình cho nàng vẻ mặt tốt mới lạ.”
Tiêu Tiểu Dao trong lòng buồn bực không thôi, còn có căm giận bất bình. Cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm một hồi.
Sau khi Từ Tử Kỳ ra khỏi Từ thị, kiến điện thoại di động vẫn là không có bất luận tin tức gì của Nguyên Họa, trong lòng hơi mất mác một chút. Nàng không nghĩ tới mình đã chủ động đến Tiêu thị, nhưng Nguyên Họa vẫn tránh mặt, lẽ nào thật sự không muốn gặp nàng như vậy sao? Lại nghĩ đến tại sao vừa rồi mình lại giận dỗi làm chi, nếu không đã gặp được tiểu rùa rồi.
Tư Mẫn nhìn vẻ mặt mất mác của Từ Tử Kỳ, không biết phải an ủi như thế nào. Lúc họp, nàng liền phát hiện Từ Tử Kỳ không yên lòng, rất nhiều nội dung chi tiết đều là nàng xác định.
Lúc Từ Từ Tử Kỳ ở cùng Nguyên Họa, lại hoàn toàn thay đổi thành người khác. Bất quá, Tư Mẫn ngược lại thích Từ Tử Kỳ như vậy, sinh động, Từ Tử Kỳ trước đây quá mức lạnh lùng, hoàn toàn không giống như một người bình thường.
Nhìn ánh mắt trống rỗng của Từ Tử Kỳ, Tư Mẫn cũng không có đến quấy rầy, chỉ là cầm điện thoại di động len lén nhắn tin cho Nguyên Họa, ai kêu người này vừa là cấp trên vừa là em họ của mình chứ, không thể không giúp một tay!
=======================================
Sắp thi nữa rồi ==”
P/s: Dạo này nhìn lượt vote hụt hẩng qá =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT