Sau khi Nguyên Họa ăn cơm xong, kêu phục vụ lại, lấy ví tiền ra, đau đớn lấy thẻ ra nói: “Tiểu thư, tính tiền dùm tôi.”

Người phục vụ cũng không nhận thẻ của Nguyên Họa, mà là rất cung kính nói: “Tiểu thư, bàn này đã tính tiền rồi.”

Nguyên Họa nhìn người phục vụ, quay đầu nhìn Từ Vạn Hồng, thấy Từ Vạn Hồng chỉ cười nhẹ gật đầu với mình thì biết là Từ Vạn Hồng đã tính tiền. Nhìn Từ Vạn Hồng cười lại.

Từ Vạn Hồng thấy Nguyên Họa lại đần độn cười với mình, bất đắc dĩ đến cực điểm, đứng dậy cho vệ sĩ đỡ ra nhà hàng. Nguyên Họa thấy Từ Vạn Hồng đi ra khỏi nhà hàng, lập tức đứng lên bước nhanh theo ra ngoài. Đến trước xe thì ngừng lại, nói thật, nàng không muốn đi với Từ Vạn Hồng, có ai lại thích ở cùng với lão nhân chia rẻ mình và người yêu chứ? Chẳng qua bây giờ không phải thời gian nóng nảy, bỉu môi vẫn chui vào trong xe.

Từ Vạn Hồng ở trên xe nhắm mắt dưỡng thần, cái gì cũng không nói. Nguyên Họa cũng chỉ nhìn chằm chằm Từ Vạn Hồng một hồi, thấy người gia không muốn để ý mình, cũng cảm thấy không thú vị, dựa vào lưng ghế xe suy nghĩ Từ Tử Kỳ hiện tại đang làm gì, có biết Từ Vạn Hồng đến tìm mình hay không đây? Đến lúc suy nghĩ mọi chuyện không liên quan lại bị Nguyên Họa liên tưởng thành chuyện có liên quan, mới hất đầu một cái, vứt bỏ những chuyện buồn ra khỏi đầu. Bắt đầu buồn ngủ, đang lúc thần ngủ đang gọi đi, đột nhiên xe ngừng lại.

Nơi Từ Vạn Hồng đưa Nguyên Họa đến cũng không phải là Từ gia, mà là một ngôi biệt thự ở ngoại ô của hắn, bình thường hắn không đến đây, nghĩ hè mới đến tránh nóng. Vừa lúc lần này có công dụng.

Nguyên Họa theo Từ Vạn Hồng xuống xe, nhìn xung quanh ngôi biệt thự này, phát hiện nơi này thật sự là một nơi tốt để giết người diệt khẩu, không cần lo lắng bị người khác phát hiện, khu này cũng quá hoang vu đi.

Lúc Nguyên Họa nghĩ đến giết người diệt khẩu cũng bắt đầu phát huy sức tưởng tượng phi phàm của mình, mình xem trên tivi đều là như thế, kẻ có tiền sẽ vì lợi ích mà giết người. Lặng lẽ nhìn thoáng qua Từ Vạn Hồng, thấy sắc mặt của người ta không có gì khác lạ mới yên lòng, thật sợ lúc này vẻ mặt của Từ Vạn Hồng sẽ trở nên dữ tợn muốn giết người a.

Từ Vạn Hồng không biết Nguyên Họa suy nghĩ cái gì, nhưng thấy ánh mắt Nguyên Họa nhìn mình, sao lại sợ hãi như vậy chứ? Lại nói mình ở trên thương trường quát tháo phong vân* mấy năm, rất nhiều người nghe tên hắn đã sợ mất mật. Chỉ là rõ ràng bộ dáng bây giờ của Nguyên Họa cũng không sợ hãi về cái này, giống như mình là ác ma cướp của giết người không chớp mắt vậy. Từ Vạn Hồng âm thầm lắc đầu, mình già như vầy vẫn rất từ ái a, tại sao Nguyên Họa này lại có thể dùng ánh mắt này nhìn mình chứ, hơn nữa mình còn chưa có làm gì nàng mà?

*rung trời chuyển đất

Nguyên Họa xám xịt theo sau Từ Vạn Hồng vào biệt thự, nhãn cầu bắt đầu không ngừng chuyển động. Cảm tưởng duy nhất đối với biệt thự này chính là quá xa xỉ, thậm chí Nguyên Họa tưởng tượng không nổi cả đời này nàng phải nỗ lực bao nhiêu mới có thể mua được một biệt thự như vậy.

Thấy Từ Vạn Hồng đi đến đại sảnh thì ngồi xuống sô pha, Nguyên Họa chỉ có thể đứng, Từ Vạn Hồng chưa cho phép cũng không dám ngồi xuống. Bộ dáng ngốc nghếc khiến Từ Vạn Hồng thực sự là nghiến răng nghiến lợi a! Hắn càng nhìn Nguyên Họa như vậy lại càng muốn vung gậy đánh cho nàng một cái, quá khờ, đúng là làm cho người ta muốn đánh nàng. Hơn nữa rõ ràng là một người rất sáng suốt, làm sao có thể thoáng cái thì biến thành như vậy chứ?

Sau khi Từ Vạn Hồng nhìn Nguyên Họa một lúc, mới mở miệng nói: “Ngồi xuống đi.”

Nguyên Họa nghe được Từ lão gia tử lên tiếng, cũng không khách khí, hạ mông ngồi xuống trên sô pha bên trái Từ Vạn Hồng. Ngồi xuống được một lúc thì trợn to mắt nhìn chằm chằm Từ Vạn Hồng.

Từ Vạn Hồng bị Nguyên Họa nhìn như vậy hơi có chút mất tự nhiên, thầm nghĩ Nguyên Họa thật đúng là can đảm, có ai dám nhìn chằm chằm Từ Vạn Hồng hắn như thế chứ? Nhìn đến nổi hắn không được tự nhiên, Từ Vạn Hồng ho khan vài cái mới lên tiếng:“ Hôm nay ông nội có chuyện tìm con thương lượng.”

Nguyên Họa nhíu mày một cái, khí tràng trên người liền huy phát ra nói: “Ông nội, ngài có gì cứ nói đi.” Nguyên Họa có thể đoán được hiện tại Từ Vạn Hồng sẽ không buộc nàng và Từ Tử Kỳ xa nhau, bằng không sẽ không đưa nàng cho tới biệt thự này, càng không lễ phép đón tiếp như thế. Tất nhiên là có mưu đồ, đối với thương nhân mà nói, lợi ích vĩnh viễn đều ở vị trị thứ nhất, đạo lý này Nguyên Họa vẫn hiểu.

Từ Vạn Hồng có chút thưởng thức nhìn Nguyên Họa chân thật này, hắn vẫn quen nói chuyện với Nguyên Họa này hơn, Nguyên Họa ngốc nghếch kia thực sự khiến hắn đau đầu.

“Ông nội biết ba mẹ con là quan chức lớn của tỉnh, con cũng là một quan nhị đại. Thân phận và địa vị rất xứng đôi với Tử Kỳ nhà ta, chẳng qua con lại là nữ. Thế nhưng nếu con có thể giúp Từ thị bước lên đỉnh cao, ông nội vẫn có thể suy nghĩ chuyện của hai con.”

Từ Vạn Hồng dừng một chút, nhìn vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh của Nguyên Họa, không có nửa điểm lo sợ, chỉ nghe, giống như chuyện hắn nói không có nửa điểm liên quan đến Nguyên Họa. Trong lòng thất kinh, chỉ là kinh ngạc một chút thì nói thêm: “Ông nội cũng muốn Tử Kỳ hạnh phúc, ta càng mong muốn nàng có cuộc sống bình thường theo khuôn phép. Đây là hy vọng của bất kì trưởng bối nào, chỉ là nếu nàng thật sự thích con, không muốn chia tay với con. Ta ép nàng, chỉ có thể khiến nàng oán hận ta cả đời, cuộc sống không vui vẻ. Nếu con muốn cùng một chỗ với nàng, nhất định phải cùng nàng sóng vai đứng cùng một chỗ, có thể giúp đỡ nàng, nâng đỡ nàng.”

Nguyên Họa cúi đầu một lát lúc mới hỏi: “Ông nội, ông muốn con làm gì cứ nói đi, không cần quanh co.” Làm sao Nguyên Họa có thể không biết, Từ Vạn Hồng căn bản là ngắm nghía địa vị của nàng. Nhưng mà vì Từ Tử Kỳ, nàng vẫn phải chấp nhận điều kiện của Từ Vạn Hồng. Chỉ cần có cách có thể khiến Từ Vạn Hồng đồng ý nàng và Từ Tử Kỳ bên nhau, nàng sẽ đồng ý thử.

Từ Vạn Hồng thấy gian kế của mình thực hiện được, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Ông nội nghe nói tòa nhà chính phủ ở thành phố A đang định dời đi, cũng đã chọn xong địa điểm. Ông nội hy vọng Từ thị có thể tiếp nhận công trình đó của chính quyền thành phố.

Ý tứ của Từ Vạn Hồng rất rõ ràng, chính là muốn Nguyên Họa về thương lượng với Nguyên ba Nguyên mẹ, giao công trình kia cho Từ thị làm, trong lúc đấu giá dùng chút mưu mô.

Nguyên Họa cau mày, công trình này quá lớn, nếu bị người khác phát hiện bị động tay động chân, đường làm qua của Nguyên ba Nguyên mẹ coi như là chấm dứt. Nói không chừng còn liên lụy đến toàn bộ Nguyên gia, chuyện lớn như vậy, sao nàng dám tự ý quyết định chứ, cắn môi dưới, hồi lâu mới mở miệng nói: “Ông nội, trước hết ngài cho con về nhà một chuyến, con thấy chuyện này phải thương lượng với người nhà mới có thể cho ngài câu trả lời chắc chắn.”

Từ Vạn Hồng cười không đáp, cũng không lên tiếng. Nguyên Họa lập tức cũng hiểu được, chỉ là nhìn Từ Vạn Hồng, cũng không nói gì.

Nhất thời cả ngôi nhà chìm trong bầu không khí quỷ dị, Từ Vạn Hồng giơ tay lên thì có một nam nhân cường tráng mặc tây trang màu đen đi đến bên cạnh Từ Vạn Hồng, khom người xuống, Từ Vạn Hồng nhẹ giọng ở bên tai hắn dặn dò mấy câu mới nhìn Nguyên Họa phân phó nói: “Nguyên Họa, ông phải ủy khuất con ở nơi này thêm mấy ngày. Những chuyện khác ông đều đã sắp xếp rồi, còn cần gì có thể tìm A Bưu.” Lúc nói chỉ tay về vị nam nhân áo đen lúc nãy.

Nguyên Họa liếc mắt nhìn người mặt không biểu tình đứng sau Từ Vạn Hồng kia, rất thức thời chấp nhận sự thật, nàng sớm đã dự liệu được sự tình sẽ không đơn giản như vậy, chỉ có thể nói bản thân quá mức bất cẩn. Cũng không chống cự gì, mình chống cự căn bản là lấy trứng chọi đá. Hiện tại ngoan ngoãn đợi là được rồi.

Từ Vạn Hồng mới dặn dò A Bưu sau lưng một chút mới đứng dậy nói với Nguyên Họa: “Nguyên Họa, ông nội đi trước, con ở đây mà nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Nguyên Họa rất cung kính nói với Từ Vạn Hồng: “Dạ, ông nội, ngài đi thong thả.” Mặc kệ thế nào, đầu trận mình không thể loạn, đây chính là ông nội Nguyên Hữu Quốc dạy cho Nguyên Họa, đối phó với kẻ địch mạnh không chỉ có thủ đoạn là được, quan trọng nhất vẫn là chiến thuật tâm lý. Lộ nhược điểm và sự bất an của mình trước mặt kẻ địch là đã thua một trận rồi.

Từ Vạn Hồng nhìn bộ dạng bình chân như vại* của Nguyên Họa, dưới đáy lòng lại nâng Nguyên Họa lên vài phần, nếu người như vậy trở thành kẻ thù của Từ thị, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi. Cũng may đứa nhỏ ưu tú như vậy chỉ khăng khăng một mực với cháu gái hắn, nhưng mà mình vẫn kiên quyết không cho phép hai nữ tử ở chung với nhau. Nếu như Nguyên Họa là một nam nhân, hắn tuyệt đối thoả mãn. Chỉ là tạo hóa trêu người a! Đứa nhỏ ưu tú như vậy lại là một nữ nhân. (nữ nhân ăn hết của nhà ông chắc -_-)

*bình tĩnh, ung dung tự tại

Hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, lấy được công trình của chính phủ thành phố mới là nhiệm vụ quan trọng. Hơn nữa chỉ cần có thể đoạt được công trình này, sự nổi tiếng của Từ thị ở tỉnh thậm chí ở trong nước cũng sẽ tăng vọ. Mục đích chủ yếu vẫn là đưa Từ thị lên đỉnh cao trước nay chưa đạt được.

Mà tương lai mình vẫn hoàn toàn có thể không thừa nhận hắn đã đáp ứng điều kiện này với Nguyên Họa, sao hắn có thể để cháu gái duy nhất rơi vào tay của Nguyên Họa được chứ? Từ thị còn dựa vào Từ Tử Kỳ nối dõi tông đường, tâm huyết cả đời của mình không thể bị Nguyên Họa làm hỏng.

Từ Vạn Hồng chống gậy ra khỏi biệt thự, lên xe. Thanh âm thâm trầm từ trong miệng phát ra phân phó với A Phúc: “Đến Từ thị đi.” A Phúc không nói gì, lúc thấy Từ lão gia tử đi ra một mình cũng không có giật mình, hắn sớm nhìn thấu Từ lão gia tử tuyệt đối sẽ không không có việc gì mà đi tìm Nguyên Họa. Chỉ là không nghĩ tới Từ lão gia tử sẽ nhốt người khác. Thế nhưng cũng không có gì kinh ngạc, Từ Vạn Hồng là ai, mình theo vị lão nhân này nhiều năm như vậy, nghe thấy nhìn thấy, đều thật sâu khắc vào trong đầu. Đối với thủ đoạn của Từ Vạn Hồng vẫn hiểu một ít. Cho nên việc Từ lão gia tử nhốt Nguyên Họa vẫn không có chút nào kinh ngạc.

Nguyên Họa thấy người đều đã đi rồi, mới muốn đứng dậy đi dạo biệt thự này, hơn nữa, tâm tình lúc này của Nguyên Họa không có một chút không vui. Trước giờ mình còn chưa có cơ hội ở biệt thự giống như vậy nha, mặc dù là bị nhốt. Vừa định đi lên lầu, đã bị A Bưu đưa tay cản lối đi nói: “Nguyên tiểu thư, mời cô giao điện thoại của cô cho tôi.”

Nguyên Họa sửng sốt một chút, bĩu môi giao ra điện thoại, còn dặn dò A Bưu: “Anh cẩn thận một chút, đây là quà sinh nhật mẹ tôi tặng, nếu như làm hư, tôi sẽ bị mẹ đánh, tuyệt đối phải cẩn thận, việc này liên quan đến an toàn tính mạng của tôi...”

Nghe Nguyên Họa nói, A Bưu thật muốn trực tiếp đánh xỉu nàng rồi kéo đi. Chỉ giao điện thoại ra có cần nói nhảm nhiều như vậy không, thật là.

“Thuộc hạ hiểu, Nguyên tiểu thư.” Sợ Nguyên Họa còn có thể líu ríu không dứt, thực sự không dám để cho nàng nói tiếp, vội vàng ngắt lời.

Lúc này Nguyên Họa mới dừng lại, chạy lên lầu, để lại A Bưu trạm đầu đầy hắc tuyến ở đại sảnh.

A Bưu nhìn Nguyên Họa lên lầu, mới ra khỏi biệt thự.

Nguyên Họa lên lầu hai thì vội vàng tìm phòng của Từ Tử Kỳ, nàng dám khẳng định nhất định Từ Tử Kỳ đã tới biệt thự này, biệt thự này lý tràn ngập hương vị trên người Từ Tử Kỳ, mặc dù chỉ nhàn nhạt. Thế nhưng nàng vẫn là có thể cảm giác được, đây có thể coi như là công năng đặc dị không? Lần gần nhất Từ Tử Kỳ đến biệt thự này chợp mắt cũng đã nửa tháng trước, Nguyên Họa lại có thể nghe thấy hương vị trên người Từ Tử Kỳ. Quả thực là còn linh hơn mũi chó.

Mỗi phòng Nguyên Họa đều xem qua, rốt cục phát hiện một phòng trang trí rất giống với nhà của Từ Tử Kỳ, lập tức chạy vào, trong lòng vô cùng vui vẻ. Lập tức chọn phòng này làm phòng ngủ mấy ngày tới, chỉ cần có hương vị trên người Từ Tử Kỳ, mình sẽ ngủ an ổn hơn nhiều.

Kỳ thực trong lòng Nguyên Họa vẫn là rất bất an, nàng không biết Từ Vạn Hồng sẽ nhốt nàng bao lâu, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, thậm chí hiện tại ngay cả phương thức liên lạc Từ Tử Kỳ cũng bị lấy.

Sau này Từ Vạn Hồng lại sử dụng thủ đoạn gì, tất cả Nguyên Họa đều không biết, bây giờ nàng chỉ có thể chờ, không ngừng chờ. Thành thật chờ đến khi Từ Vạn Hồng thả nàng ra ngoài mới thôi.

Mà quá trình này cũng làm cho người ta vô cùng khủng hoảng và bất an, chỉ cần tình cảm của Nguyên Họa đối với Từ Tử Kỳ có một chút không kiên định và hoài nghi, lập tức thua.

Cho nên ngay lập tức Nguyên Họa tìm những thứ có liên quan đến Từ Tử Kỳ, mà không phải suy nghĩ làm thế nào để đối phó Từ Vạn Hồng, hiện tại thật sự nàng phải đối phó chính là bản thân nàng. Nếu ngay cả bản thân cũng không thắng được thì lấy cái gì bảo vệ tình cảm giữa nàng và Từ Tử Kỳ đây?

Vùi mình trong phòng Từ Tử Kỳ, nằm nhìn trần nhà, nghĩ đến lúc này Từ Tử Kỳ đang làm gì, đơn giản chính là họp, phê duyệt văn kiện, có phải cũng sẽ lén lút nhớ nàng hay không đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play