Sau khi về đến phòng trọ, Từ Tử Kỳ kêu Nguyên Họa trở về phòng ngủ tiếp, cơm nước để nàng làm. Nguyên Họa cũng không từ chối, hiện giờ tay của nàng sợ là cầm nồi cũng không nổi, hơn nữa còn rất buồn ngủ, vào phòng ngủ, nằm xuống giường liền ngủ như chết.

Từ Tử Kỳ mở tủ lạnh ra, nhìn một chút, phát hiện không còn gì để ăn. Muốn làm gì cũng không còn nguyên liệu, bỏ gạo vào nồi cơm nấu cơm, cầm lấy chìa khóa đi đến phòng ngủ, thấy Nguyên Họa ngủ rất say nên đi xuống lầu.

Lái xe đến siêu thị gần đó, mua một ít thức ăn thanh đạm rồi trở về, nàng nhớ kỹ bác sĩ dặn, mấy ngày này Nguyên Họa phải ăn kiêng. Từ Tử Kỳ biết Nguyên Họa là tiểu rùa ham ăn, căn bản sẽ không nghe lời bác sĩ, ăn kiêng? Nhất định là sẽ ăn rồi nói sau. Xem ra mấy ngày này nàng phải trông chừng tiểu rùa này thật kỹ.

Nghĩ đến Từ lão gia tử, Từ Tử Kỳ lại lo nghĩ một phen, nhưng bây giờ Nguyên Họa quan trọng hơn, về phần Từ lão gia tử, đến lúc đó chỉ có thể gặp chiêu đối chiêu.

Từ Tử Kỳ mua xong đồ ăn thì về phòng trọ, thấy Nguyên Họa còn đang ngủ. Mặc xong tạp dề đi đến phòng bếp bận rộn. Nguyên Họa loáng thoáng nghe được âm thanh từ phòng bếp truyền đến, tỉnh lại, ra khỏi phòng ngủ, đi đến cửa phòng bếp, thấy Từ Tử Kỳ nấu ăn, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cơ thể không khống chế được đi đến ôm lấy Từ Tử Kỳ dịu dàng gọi: “Tử Kỳ.”

Từ Tử Kỳ xoay người lại nói Nguyên Họa: “Em ra ngoài đi, sắp được ăn được rồi. Đợi tôi nấu xong canh là được.” Nguyên Họa gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời đi ra ngoài, cũng không có mở ti vi, chỉ là ngồi trên ghế sô pha phòng khách chăm chú nhìn thân ảnh bận rộn của Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ bưng thức ăn ra, xoay người nhìn vào đôi mắt của Nguyên Họa, đã sớm cảm giác được tiểu rùa này sau khi ra ngoài liền nhìn mình chằm chằm, làm cho nàng có chút mất tự nhiên.

“Nguyên Họa, tới ăn cơm.” Từ Tử Kỳ kêu tiểu rùa đang còn ngây người kia.

Nguyên Họa ngơ ngác gật đầu, thế nhưng vẫn không có đứng lên, vẫn còn ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Từ Tử Kỳ, không có ý muốn đứng lên.

Từ Tử Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tới trước mặt Nguyên Họa, kéo Nguyên Họa nói: “Ăn cơm, tiểu rùa.”

“Tiểu rùa?” rõ ràng Nguyên Họa chỉ chú ý đến danh từ tiểu rùa này, khi nào thì mình có thêm biệt danh đây chứ? Buồn bực nhìn Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ nhướn mi, ý tứ là: “Thế nào? Em không hài lòng biệt danh tôi đặt cho em sao?”

Nguyên Họa hết ý kiến, em có thể có quyền không hài lòng sao? Không có nói nữa, bị Từ Tử Kỳ kéo đến bên cạnh bàn ăn. Nhìn thức ăn trên bàn, sắc hương vị đều có, nhưng mà tại sao đều là món chay? Nàng là người không thịt không vui a! Tội nghiệp nhìn Từ Tử Kỳ, ánh mắt kia muốn nói là, ngài có thể cho tôi chút thịt không?

Từ Tử Kỳ liếc mắt nhìn bên cạnh, chỉ là thản nhiên nói: “Bác sĩ nói, gần đây em phải ăn kiêng, ăn tạm mấy món này đi. Chờ vết thương lành, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!”

Nguyên Họa nhỏ giọng bĩu môi nói: “Thế nhưng không có thịt em ăn không vô!”

“Em nói cái gì a?” Từ Tử Kỳ đương nhiên nghe được Nguyên Họa nhỏ giọng thì thầm cái gì, chỉ là không muốn để ý tới tiểu rùa này mà thôi, hơn nữa đã biết còn hỏi, tiểu rùa tuyệt đối không dám nói thật.

Đúng vậy, Nguyên Họa rất không tiền đồ nói: “Không có gì, em nói ăn như vậy rất tốt.”

Từ Tử Kỳ an ủi cười quyến rũ với Nguyên Họa: “Vậy mới ngoan, ngồi xuống ăn nhanh đi.” Nguyên Họa thật muốn quăng đôi đũa đi, đi ăn thịt ăn cá, thế nhưng nàng không thể làm vậy, bởi vì Từ đại mỹ nữ còn ở đây.

Lần đầu tiên Nguyên Họa nghĩ có vợ cũng là một chuyện bất hạnh, thịt cá cùng nàng không có duyên. Thậm chí Nguyên Họa có thể tưởng tượng ra thịt cùng cá mọc cánh vừa bay đi vừa nhìn nàng vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé “Say goodbye!”

Từ Tử Kỳ buồn cười nhìn Nguyên Họa ăn rau giống như ăn thịt kẻ thù, nàng cũng chỉ có thể trút giận lên những món ăn này.

Sau khi Nguyên Họa ăn cơm xong, biểu tình vô cùng không vui một mình ngồi trên sô pha, chính là đang cùng Từ Tử Kỳ khiếu nại, hiện tại em rất không vui, nếu chị không đến an ủi em, em sẽ tức giận.

Từ Tử Kỳ đi tới bên cạnh Nguyên Họa, nhìn Nguyên Họa, đi thẳng tới phòng ngủ, cầm áo ngủ đi vào WC tắm. Nguyên Họa tức giận đến thổi ria mép, không có râu (ko thể ngừng cười ở chỗ này đc. Muahahaha), trừng mắt, cái này thì có (hahahaha). Mở ti vi, hung hăng bấm điều khiển từ xa, hiện tại cũng chỉ có thể dùng điều khiển TV xả giận.

Tâm tình Từ Tử Kỳ rất tốt, lúc tắm còn hát khẽ, nàng chính là rất thích nhìn dáng vẻ lúc Nguyên Họa trút giận, thật là đáng yêu. Đúng là làm cho người khác muốn chà đạp a! Vẻ mặt này thật sự là rất đáng yêu.

Nguyên Họa nghe tiếng nước từ WC truyền đến, suy nghĩ miên man bất định, hình ảnh cũng rất động lòng người, trong lòng bắt đầu rục rịch, tắt ti vi, đứng dậy chạy về phòng ngủ của mình, nằm ở trên giường, biểu tình rất hư hỏng, thiếu chút nữa nước bọt cũng nhỏ giọt. Nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm cánh cửa, nhãn thần trở nên có chút mập mờ.

Lúc Từ Tử Kỳ vào phòng, nhìn thấy bộ dáng như vậy của Nguyên Họa, nghĩ cũng không cần nghĩ cũng đoán được trong đầu tiểu rùa này đang suy nghĩ cái gì, khẽ mỉm cười đi tới bên người Nguyên Họa, nằm trên giường, cố ý bày ra một tư thế rất trêu người, nghiêng đến trước mặt của Nguyên Họa nói: “Nguyên Họa, em nhanh đi đánh răng rửa mặt.”

Từ Tử Kỳ đang mặc chính là loại váy trắng vải mỏng, còn đặc biệt trong suốt, cho nên lúc Từ Tử Kỳ đi vào, Nguyên Họa liền chăm chú nhìn chằm chằm hai khối mềm mại trước ngực nàng, còn có thể nhìn thấy hai viên đậu đỏ, nuốt nước bọt, thanh âm có chút trầm thấp khàn khàn nói: “Ừ, em đi liền.” Thế nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm cơ thể của Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa vừa cười vừa nói: “Sao em còn chưa đi a!”

Lúc này Nguyên Họa mới hoàn hồn nói: “Nha nha.” Vội vàng đứng dậy xuống giường, mắt vẫn còn nhìn chằm chằm Từ Tử Kỳ không tha, thiếu chút nữa thì đụng phải vách tường, xấu hổ cười cười mới đi vào WC.

Từ Tử Kỳ nghĩ đến bộ dáng sắc lang của Nguyên Họa đã cảm thấy tức cười, nàng cố ý ăn mặc quyến rũ như vậy là vì muốn cho Nguyên Họa không dễ chịu, thật là, ai kêu nàng dám gạt mình việc nàng bị thương, mặc dù sau đó làm một chuyện khiến nàng cảm động, thế nhưng chuyện gì ra chuyện đó, việc gạt nàng bị thương vẫn phải trả giá.

Bi ai chính là Nguyên Họa đang dùng tốc độ danh nhất đánh răng, rửa mặt, ôm vợ âu yếm. Nhưng cái này cuối cùng chỉ là mơ tưởng hảo huyền.

Vội vàng chạy trở về giường, đang muốn ôm Từ Tử Kỳ thân mật một chút đã bị Từ Tử Kỳ đẩy ra, trợn mắt nói: “Em bị thương, đàng hoàng chút đi.”

Nguyên Họa đáng thương bĩu môi, tội nghiệp nhìn Từ Tử Kỳ, đều muốn nặn ra vài giọt nước mắt. Thế nhưng Từ Tử Kỳ làm như không thấy, đẩy người ra, nằm ở trên giường không nhúc nhích, muốn ngủ.

Nguyên Họa đâu chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy a, thực sự mình đã lâu không ăn thịt, thật đáng thương, dinh dưỡng sẽ không đầy đủ. Tay không an phận dời đến trên người của Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ đẩy tay của Nguyên Họa ra, lại dời đến, thật sự không thể nhịn được nữa kêu lên: “Nguyên Họa, em đàng hoàng chút đi, nếu không thì ra sô pha ngủ!”

Nguyên Họa tích tụ, vì sao bi ai nhất luôn luôn nàng. Tay bị thương ảnh hưởng đến việc nàng ăn thịt, còn phải nhìn chằm chằm báu vật trên giường, mắt không hề chớp, trời biết, nàng nhịn có bao nhiêu vất vả. Thân thể một mực nóng lên, nhiệt lưu không ngừng chạy khắp thân thể, nhưng khi nhìn Từ Tử Kỳ quyết tâm không cho nàng chạm vào. Vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, uốn éo người.

Từ Tử Kỳ cảm thấy tiểu rùa không an phận bên cạnh kia nhịn tương đối vất vả, nhưng mà mình cũng không tốt hơn chỗ nào a! Ai lại không muốn thân mật với tiểu rùa đâu chứ? Không chỉ là để nghiêm phạt Nguyên Họa, chủ yếu vẫn là bởi vì tay của Nguyên Họa bị thương, lúc trước y tá ngàn dặn vạn dặn nàng vẫn ghi nhớ trong lòng. Đương nhiên bản thân nàng nhịn cũng tương đối vất vả.

Hơi thở của Nguyên Họa có chút bất ổn, nặng nề, hỗn hển. Từ Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy hôm nay mình có chút quá đáng, có chút đau lòng tiểu rùa, xoay người lại, nói với Nguyên Họa: “Nguyên Họa, ngủ chưa?”

Nguyên Họa nhịn xuống dục vọng không ngừng dâng lên trong lòng, muốn bình tĩnh trả lời Từ Tử Kỳ, thế nhưng thanh âm vẫn có chút phát run: “Chưa, Tử Kỳ, sao chị còn chưa ngủ?”

Từ Tử Kỳ có chút đau lòng, nàng biết nhịn những việc này rất khó xử cho Nguyên Họa. Tiến tới hôn lên môi của Nguyên Họa, thân thể Nguyên giật mình một cái, những lời muốn nói đều bị chặn lại trong miệng, biến thành một thanh âm nghẹn ngào thật dài.

Nguyên Họa bị Từ Tử Kỳ khiêu khích, dục vọng đều bộc phát, xoay người một cái đặt Từ Tử Kỳ dưới thân, bị động tác của Từ Tử Kỳ ngăn cản, mang theo âm thanh nộng đặc cám dỗ nói với Nguyên Họa nói: “Nguyên Họa, bác sĩ nói tay em bị thương, không thể làm chuyện quá nặng nga!”

Sắc mặt của Nguyên Họa trở nên tái nhợt, đến như vậy rồi Từ Tử Kỳ sẽ không kêu dừng đi. Như vậy thật sự sẽ nghẹn đến nội thương, cái này thật sự không phải chuyện đùa. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Tử Kỳ, thực sự là khóc không ra nước mắt. Giữa lúc Nguyên Họa muốn buông tha tranh đấu, thừa dịp nàng không chú ý, Từ Tử Kỳ xoay người, đặt Nguyên Họa ở dưới thân.

Nguyên Họa bối rối, có chút run sợ nhìn Từ Tử Kỳ, thanh âm đặc biệt mất tự nhiên hỏi: “Tử kỳ, chị muốn gì a?” Nhìn tư thế này, Nguyên Họa cũng có thể đoán được Từ Tử Kỳ muốn làm gì.

Thế nhưng chính là nàng muốn ăn thịt, chứ không phải nàng bị người ta ăn thịt, không giống nhau, tuyệt đối không giống nhau.

Từ Tử Kỳ quyến rũ cười thổi một hơi ướt át vào bên tai của Nguyên Họa mới lên tiếng “Cho em ăn no!”

Đùng một cái, đại não của Nguyên Họa sụp đổ, trước giờ đều là nàng ăn thịt, nàng còn chưa bị Từ Tử Kỳ ăn đâu chứ? Như thế thật bi ai a, buổi tối sẽ trở thành đại tiệc của người khác sao? Đừng a! Trong lòng Nguyên Họa vô cùng ai oán mà gào thét.

Thế nhưng động tác và suy nghĩ hoạt động không giống nhau, sâu trong nội tâm của Nguyên Họa nhất định rất hy vọng một ngày Từ Tử Kỳ có thể ăn nàng, nếu không làm sao lại tích cực phối hộp như vậy chứ? Ừ, kỳ thực tiểu tử Nguyên Họa này chỉ giả bộ thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play