Lúc Từ Tử Kỳ cùng Nguyên Họa nói chuyện điện thoại xong thì lập tức liên lạc mấy quan chức chủ chốt của Đảng ủy ra ăn cơm. Chủ yếu là muốn Đảng ủy có thể hủy bỏ quyết định tạm dừng công trình.
Nhưng mà đám hồ ly Đảng ủy kia liên tục cười ha hả với nàng, mà trên bàn rượu cơ bản đều là mấy nam quan viên, không tránh khỏi bị chuốc rượu.
Lúc này Từ Tử Kỳ đúng là không thể không uống, dù sao nàng cũng không biết uống bao nhiêu rượu, cười bao nhiêu lâu, lại tặng bao nhiêu lễ vật mới xem như thuyết phục được những lão hồ ly này hủy bỏ quyết định.
Cũng may có Tư Mẫn ở đó, nếu không Từ Tử Kỳ sớm không biết bị những quan viên này chiếm bao nhiêu tiện nghi.
Nguyên Họa chạy tới khách sạn Quốc tế thì thấy Tư Mẫn và Từ Tử Kỳ ở đại sảnh nghỉ ngơi, bước nhanh về phía trước hỏi “Tư Mẫn, Tử Kỳ nàng uống bao nhiêu rượu, làm sao uống thành cái dạng này a!” Trong giọng nói còn ẩn chưa chút tức giận.
Tư Mẫn sớm đã nhìn ra hai người này quan hệ không bình thường, lại đem chuyện mời quan chức Đảng ủy ăn cơm kể lại một lần cho Nguyên Họa.
Nguyên Họa thầm mắng bọn quan viên chó má này, cùng Tư Mẫn hai người đem Từ Tử Kỳ ra khỏi khách sạn. Lên taxi mới phất tay cùng Tư Mẫn cáo biệt.
Tư Mẫn nhìn taxi đi xa, trong đầu không biết nên có cảm tưởng gì. Nàng là người thông minh như vậy làm sao lại không nhìn ra hai người kia có tình cảm gì chứ, thế nhưng Từ Tử Kỳ là thân phận gì đây, nàng so với ai khác đều hiểu, chỉ hy vọng đến lúc đó hai người kia không nên quá mức khổ sở thì tốt rồi. Ở trong mắt Tư Mẫn, Nguyên Họa và Từ Tử Kỳ nhất định là không có tương lai. Thế nhưng nàng cũng nhìn ra được Từ Tử Kỳ đối với Nguyên Họa cùng với bất luận kẻ nào trước kia đều không giống nhau, lắc đầu đi đến gara lái xe của mình đi về nhà.
Nguyên Họa ôm Từ Tử Kỳ, nhìn Từ Tử Kỳ đang khó chịu, trong lòng không kiềm chế được đau lòng, nhưng hết lần này tới lần khác mình đều không giúp được Từ Tử Kỳ cái gì. Lấy tay vén tóc rơi xuống trên trán Từ Tử Kỳ. Muốn hôn một chút, lại nhớ hiện tại mình đang trên taxi mà khắc chế.
Thật vất vả chờ đến cửa tiểu khu nhà mình, ôm Từ Tử Kỳ xuống xe chạy lên lầu.
“Tử Kỳ, chị tỉnh tỉnh.” Trải qua thiên tân vạn khổ cuối cùng cũng đem Từ Tử Kỳ lên đến phòng trọ, để Từ Tử Kỳ xuống lại chạy đi rót ly trà cho Từ Tử Kỳ uống. Bưng một thau nước vội giúp Từ Tử Kỳ lau thân thể, bởi vì nguyên do uống say, da Từ Tử Kỳ có chút hơi phiếm hồng, Nguyên Họa khó khăn nuốt nước bọt giúp Từ Tử Kỳ cỡi quần áo, nhìn vóc người xinh đẹp yêu kiều của Từ Tử Kỳ, trước ngực hai khối mềm mại, theo hô hấp của Từ Tử Kỳ mà rung động. Chỉ cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô, sau khi buộc mình đem toàn bộ hình ảnh diễm lệ trong đầu này đuổi ra ngoài, mới bắt tay lau người, sau khi lau xong mới đem đến quần áo thể thao lúc trước bản thân mua cho Từ Tử Kỳ mặc, cũng may quần áo khá lớn. Nhìn quần của Từ Tử Kỳ rối rắm nửa ngày mới giúp Từ Tử Kỳ đem quần cởi ra, về phần quần lót, Nguyên Họa không có tiếp tục cởi xuống, mà là cầm một cái quần thể thao mặc cho Từ Tử Kỳ, sau khi làm xong hết mọi thứ, Nguyên Họa mới đem Từ Tử Kỳ lên giường.
Nguyên Họa thở ra một cái nhìn Từ Tử Kỳ đang ngủ, vì sao Từ đại mỹ nữ uống say, mỗi lần công việc giải quyết hậu quả đều là do nàng làm chứ. Ngẫm lại mình cùng Từ Tử Kỳ quen biết thật là không thiếu rượu a, hiện tại hồi tưởng lại, mình lần đầu tiên gặp Từ Tử Kỳ chính là ở quán bar, sau đó ba lần bốn lượt Từ Tử Kỳ say rượu đều là nàng đến hộ giá.
Nguyên Họa cảm thấy mình khi đó giống như là gà mẹ che chở, thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận gà con của mình bị diều hâu bắt đi.
Nguyên Họa lắc đầu, bất đắc dĩ bưng thau nước dơ vào WC, mình tùy ý tắm một lúc, mới nhanh chóng quay về giường. Một đại mỹ nữ như thế ở trên giường của mình, tư thế ngủ còn chọc người như vậy, nếu như nói không động tâm, trăm phần trăm là gạt người, hơn nữa hiện giờ lại là ban đêm.
Nguyên Họa ôm Từ Tử Kỳ, khẽ hôn lên mi Từ Tử Kỳ một cái, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu giống như bị mèo cào. Hít thở sâu một cái, cảnh cáo chính mình, ta là chính nhân quân tử, không thể trong lúc Tử Kỳ say rượu mà chiếm tiện nghi Tử Kỳ. Trong đầu Nguyên Họa luôn luôn thuyết phục mình, thế nhưng trên người Từ Tử Kỳ truyền tới nhiệt độ cơ thể nóng hổi, làm hô hấp của Nguyên Họa càng ngày càng bất ổn, dồn dập rất nhiều. Trước giờ Nguyên Họa đều không cảm thấy mình có bao nhiêu thuần khiết và bình tĩnh, bên người có vưu vật như thế, còn có thể cầm giữ đến bây giờ đã rất tốt.
Thế nhưng lại lo lắng lúc tỉnh lại Từ Tử Kỳ sẽ tức giận với mình, dù sao Nguyên Họa vẫn cảm thấy Từ Tử Kỳ đúng là không thích cùng nữ tử thân mật. Có ý nghĩ này lại đem nhiệt tình của nàng dập tắt vài phần.
Nguyên Họa đứng dậy, vén chăn lên. Từ trong ngăn kéo lấy ra một cái chăn đơn đi ra phòng khách, nàng quyết định mình vẫn là nên ngủ ở phòng khách thì tốt hơn, ở bên cạnh Từ Tử Kỳ nhất định là mình không ngủ được. Không cần thiết dằn vặt mình như vậy.
Từ sau lần Nguyên Họa xem bộ phim Âu Mĩ kia, còn nhớ hình ảnh hai nữ nhân tóc vàng trần truồng quấn lấy nhau. Cho nên sau ngày cùng Từ Tử Kỳ xác lập quan hệ liền lên mạng tìm kiếm hai nữ nhân lúc làm yêu để xem, nên làm như thế nào, trong lòng nàng đã nắm rõ. Chỉ kém tự mình thực hành.
Nguyên Họa nằm trên ghế sô pha trằn trọc, dục hỏa đốt người, bạn gái rõ ràng ngay trong phòng của mình lại chỉ có thể nhìn, không thể ăn thịt, đây là việc cỡ nào bi ai chứ. Nguyên Họa chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt muốn tìm bất mãn nhìn cửa phòng ngủ của mình, thực sự là trông mòn con mắt a!
Hôm sau Từ Tử Kỳ tỉnh lại, đầu còn rất đau, phát hiện mình không phải ở trong nhà của mình, trong lòng hoảng hốt thì nghe thấy một mùi hương quen thuộc, hơn nữa căn phòng này nhìn rất quen mắt, ở trong não xem xét một lần, khóe miệng chậm rãi giơ lên, lắc đầu đứng lên. Nhìn một chút quần áo trên người mình, rõ ràng cho thấy có người đổi qua. Thế nhưng người kia đâu? Từ Tử Kỳ vội vàng bò xuống giường, chính vì nguyên nhân tối hôm qua say rượu, đầu vẫn có chút choáng váng đau nhức, mất thăng bằng liền ngã trở về trên giường. Chờ cảm giác nhức đầu khá hơn một chút, Từ Tử Kỳ mới chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Nhìn thấy một tên nho nhỏ làm ổ trên ghế sô pha đằng kia, Từ Tử Kỳ có chút buồn bực, giường của Nguyên Họa không tính là nhỏ, vốn chính là giường hai người, thế nhưng tại sao nàng phải ngủ trên ghế sô pha chứ? Từ Tử Kỳ nhíu lại đôi mi thanh tú, lẽ nào Nguyên Họa tình nguyện ngủ sô pha cũng không cùng nàng ngủ trên một giường sao? Nàng nào biết đâu rằng, tối hôm qua có người một đêm không ngủ, còn chạy đến WC tắm nước lạnh mấy lần mới hạ nhiệt. Nhiệt độ trên người quá cao, thiếu chút nữa thiêu cháy người.
Từ Tử Kỳ tiến lên ngồi xuống, nhìn Nguyên Họa, nhẹ tay phủ lên, ngày hôm qua mình phi thường nhớ người này. Sử dụng nụ cười dối trá với những tên quan viên kia, có lẽ bản thân mình chỉ có thể ở trước mặt người này thể hiện mặt chân thật nhất đi.
Trong lúc ngủ mơ Nguyên Họa cảm thấy trên mặt mình có chút ngứa, lấy tay gãi gãi, xoay người muốn tiếp tục ngủ, chỉ là bản thân nàng quên mất, đây là sô pha chứ không phải giường lớn mềm mại, cho nên là cùng với mặt đất thân mật tiếp xúc.
Lúc Từ Tử Kỳ muốn nắm Nguyên Họa lại, Nguyên Họa cũng đã rơi xuống đất.
“Ách... Tê... Đau!” Nguyên Họa ão não kêu thành tiếng.
“Có té trúng chỗ nào hay không a?” Từ Tử Kỳ gấp rút khom xuống, nâng dậy Nguyên Họa vẫn còn nằm trên mặt kêu rên.
Sau khi Nguyên Họa nghe được thanh âm của Từ Tử Kỳ, mới nhớ lại tối hôm qua mình mang Từ Tử Kỳ về nhà. Sau đó cống hiến giường cho nàng, nhưng mà nghe được thanh âm khẩn trương quan tâm của Từ Tử Kỳ, trong lòng vẫn là vui vẻ vô cùng, rơi cú này đáng giá.
Sau khi đỡ Nguyên Họa dậy, Từ Tử Kỳ không nghe được Nguyên Họa trả lời, vừa cẩn thận giúp Nguyên Họa kiểm tra một lần mới lên tiếng “Nguyên Họa, em không sao chứ, có đập đầu hay không, mau nói cho tôi biết.” Từ Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Họa, thấy người nọ chỉ ngây ngốc mà nhìn mình chằm chằm, ánh mắt rất ngốc. Lại khẩn trương tiếp tục giúp Nguyên Họa xem xét phần đầu một chút, không có đụng ở đâu a! Làm sao thì biến thành ngu ngốc chứ? Từ Tử Kỳ rất buồn bực, thế nhưng Nguyên Họa vẫn chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm nàng, cũng không trả lời câu hỏi của nàng. Điều này làm cho Từ Tử Kỳ càng bất an, nắm tay của Nguyên Họa nói “Nguyên Họa, chúng ta đến bệnh viện.” Tiện thể muốn lôi kéo Nguyên Họa xuống lầu.
Lúc này Nguyên Họa mới có phản ứng kéo lại Từ Tử Kỳ nói “Tử Kỳ, em không sao. Chẳng qua là vui vẻ, sáng sớm đầu tiên mở mắt nhìn thấy lại là chị!”
Từ Tử Kỳ rất hoài nghi có phải là trước đây mình nhìn lầm Nguyên Họa không, còn tưởng rằng người kia sẽ không biết dỗ ngon dỗ ngọt chứ, ngược lại chỉ mới sáng sớm nàng có thể mặt không đỏ, tim không đập nói ra những lời buồn nôn như thế. Thế nhưng Từ Tử Kỳ vẫn giống như ăn mật, cảm thấy ngọt ngào, cổ ngọt ngào này là cổ ngọt ngào nhất nàng từng trải từ trước đến giờ.
Từ Tử Kỳ vẫn giúp Nguyên Họa tỉ mỉ mà kiểm tra một lần nữa, dưa leo ngu ngốc nhà nàng bị té một chút, ngay cả dỗ ngon dỗ ngọt cũng nói được, không tệ không tệ, không cần đi bệnh viện.
Nguyên Họa buồn cười nhìn Từ Tử Kỳ nói “Tử Kỳ, chị không cần nhìn, em thật sự không có sao.”Nguyên Họa thực sự không biết khi nào mình trở nên yếu ớt như vậy, chỉ té một chút, nàng vẫn có thể chịu đựng được. Nhớ lại năm đó ở trường học ngủ trên cái giường rộng chỉ có một thước, Nguyên Họa ngủ giường dưới, bởi vì học kỳ nào nàng cũng cùng người anh em sàn nhà tiếp xúc thân mật. Cho nên giường nàng ngủ cơ bản đều phải lớn, phòng ngừa nàng lăn xuống giường.
“Không có việc gì là tốt rồi, tối hôm qua quần áo là em giúp tôi đổi sao?” Kỳ thực lúc Từ Tử Kỳ hỏi mấy câu này, vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, chỉ là tận lực làm cho giọng của mình bảo trì bình đạm, không nên để Nguyên Họa nghe ra bản thân thẹn thùng.
Thế nhưng đến tai Nguyên Họa, những lời này liền mang ý nghĩa chất vấn. Cho nên cuống quít giải thích “Tối hôm qua trên người chị đều là mùi rượu, em sợ chị ngủ khó chịu, cho nên đã giúp chị thay.”
Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa có chút chân tay luống cuống lại vừa sợ hãi, khẽ cười nói “Như vậy, nói thẳng ra là em nhìn thấy toàn thân của tôi rồi đúng không?” thân người Từ Tử Kỳ tiến đến bên cạnh Nguyên Họa, vốn là cao hơn Nguyên Họa rất nhiều, vừa gần kề bên tai Nguyên Họa thổi khí một cái. Thân thể nho nhỏ cực kỳ nhạy cảm của Nguyên Họa run lên một cái. Mẹ của ta nha, Tử Kỳ, trái tim nho nhỏ của em không chống cự nổi câu dẫn cùng dày vò như thế của chị a.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Họa vừa đau khổ lại vừa đỏ lên rụt lại nói “Ừ, cái kia... Coi là vậy đi.”
Nguyên Họa cực kỳ phiền muộn, rõ ràng là mình xem thân thể của nàng, chiếm tiện nghi cũng là mình. Thế nào trái lại mình bị Từ Tử Kỳ đùa giỡn chứ. Thực sự là thể diện vứt xuống Thái Bình Dương đi.
Từ Tử Kỳ rất hài lòng phản ứng của Nguyên Họa, nàng cảm thấy dùng mị lực của mình đối phó với Nguyên Họa vẫn là dư sức, một chút tự tin như thế nàng vẫn phải có. Ai kêu dưa leo ngu ngốc này đem mình ném ở trên giường ngủ, nàng lại một mình chạy đến sô pha ngủ chứ? Hừ, lẽ nào sức hấp dẫn của nàng còn không bằng cái ghế sô pha sao?
Sau khi Từ Tử Kỳ nho nhỏ trả thù Nguyên Họa một chút, tâm tình buồn bực kia mới bị quét sạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT