Nguyên Họa nghe được âm thanh Từ Tử Kỳ nhàn nhạt thở dài, tim đau đớn nhói một cái, nàng để ý sao, đúng là vẫn còn để ý. Trong lòng Nguyên Họa bắt đầu cảm thấy vô cùng ủy khuất, nàng muốn khóc, thế nhưng vẫn khắc chế. Lúc này làm sao có thể khóc chứ, nếu như khóc không phải làm cho nàng càng thêm chán ghét sao?
Nguyên Họa cảm giác được Từ Tử Kỳ đang kéo chăn của nàng ra liền gắt gao níu lại không cho Từ Tử Kỳ kéo ra.
Từ Tử Kỳ biết Nguyên Họa nhất định là đang giận dỗi, phản ứng mới vừa rồi của mình nhất định là làm tổn thương lòng của đứa nhỏ này, Vì vậy tới gần đầu của Nguyên Họa nhẹ giọng nói “Nguyên Họa, đừng che, ngủ như vậy không tốt với thân thể.”
Nguyên Họa xoay người lầm bầm một chút, vẫn không chịu để ý Từ Tử Kỳ, còn tiếp tục buồn bực. Bất quá ngộp đến nàng thật khó chịu, thở cũng không thở được. Quả nhiên cùng Từ Tử Kỳ tức giận đều là bản thân tự chịu tội.
“Nguyên Họa, đừng buồn bực, mau ra đây.” Từ Tử Kỳ vừa kéo chăn vừa nói. Thế nhưng Nguyên Họa vẫn không chịu buông tay, sống chết lôi kéo không cho Từ Tử Kỳ xốc lên.
Nguyên Họa vẫn còn rất khó chịu, ai ghét bỏ nàng cũng không sao cả, chỉ là Từ Tử Kỳ ghét bỏ nàng làm nàng cảm thấy mình đặc biệt biến thái.
Từ Tử Kỳ thấy Nguyên Họa bướng bĩnh, buông lỏng tay ra nói “Nguyên Họa, tôi đếm đến ba, nếu như em không ra thì đi ra ngoài trên ghế sa lon ngủ. Tôi cũng không muốn em ngộp chết ở trên giường của tôi.” Kỳ thực Từ Tử Kỳ cũng không muốn nói như vậy, nhưng mà kéo không ra để cùng Nguyên Họa nói chuyện rõ ràng, chỉ có thể xuất chiêu đe dọa.
Nguyên Họa thì sao, hiện tại đang nổi nóng, lại ủy khuất như thế, vừa nghe Từ Tử Kỳ vừa nói như vậy, người ta lại ghét bỏ mình, không đợi Từ Tử Kỳ đếm liền vén chăn lên, cuộn chăn đi ra phòng khách.
Lúc Từ Tử Kỳ thấy Nguyên Họa vén chăn lên mới cảm thấy có chút an tâm, thế nhưng một loạt động tác sau đó làm nàng bối rối. Nguyên Họa cứ như vậy đi ra phòng khách, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng cho nàng. Từ Tử Kỳ nhìn cửa phòng rộng mở, nhìn thân ảnh của Nguyên Họa, trong lòng cũng rất khó chịu. Nàng không biết thì ra tính tình Nguyên Họa dễ nóng nảy như vậy, một người ngồi đó, nhìn tên tiểu tử làm ổ trên ghế sa lon kia thật lâu, mới đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
“Nguyên Họa, đứng dậy, trở lại ngủ.” Từ Tử Kỳ ngồi chồm hổm xuống nói với Nguyên Họa đang nhắm mắt, giọng nói dịu dàng như nước chảy. Thế nhưng Nguyên Họa người ta không cảm kích a, còn giả bộ ngủ, không nhúc nhích một chút.
“Nguyên Họa, dậy đi, nhanh lên một chút, ngủ ở đây không thoải mái.” Từ Tử Kỳ thấy Nguyên Họa vẫn không chịu để ý mình, liền làm càn, lôi kéo cánh tay của Nguyên Họa lắc lắc.
Nguyên Họa thật sự bị Từ Tử Kỳ lắc đến khó chịu, bất đắc dĩ mở mắt ra. Nhìn Từ Tử Kỳ thản nhiên nói “Em quen ngủ một mình.” Mượn cớ, tuyệt đối là mượn cớ. Vừa rồi ai liều mạng muốn cùng Từ Tử Kỳ ngủ đấy nhỉ.
Từ Tử Kỳ làm sao để ý tới lý do thoái thác như thế của Nguyên Họa chứ, mị nhãn xuất ra, giải thích “Nguyên Họa, em không cần vì chuyện mới vừa rồi mà không vui, tôi thật thích em đối với tôi như vậy, cũng không cần em nói xin lỗi với tôi!”
Từ Tử Kỳ hiểu rõ Nguyên Họa rốt cuộc vì chuyện gì mà rối rắm, không phải là mới vừa rồi cùng mình hôn, mình phân tâm suy nghĩ mà bắt đầu suy nghĩ lung tung sao. Thế nhưng có đôi khi Từ Tử Kỳ lại cảm thấy Nguyên Họa thật đúng là cũng không phải đần vừa, cũng không phải ngốc vừa. Vì sao mình làm rõ ràng như vậy, nàng vẫn không hiểu chứ? Nếu như ghét bỏ nàng, làm sao đồng ý cho nàng ở lại ngủ chứ? Thế nhưng cái tên đại ngốc này phản ứng luôn trì độn như vậy, Từ Tử Kỳ ấm ức.
Nguyên Họa nghe Từ Tử Kỳ giải thích xong, nghĩ lại nghĩ. Có vẻ đúng thật là mình suy nghĩ nhiều, thế nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy bất an, vẫn nói với Từ Tử Kỳ “Tử Kỳ, chị thật sự không phải là ghét em hôn chị sao?”
Từ Tử Kỳ cười lắc đầu với nàng, rốt cuộc lúc này Nguyên Họa mới yên lòng, cười lại với Từ Tử Kỳ.
Tùy Từ Tử Kỳ dắt mình vào phòng.
Lúc hai người song song nằm xuống, Nguyên Họa đã sớm không còn tâm tư chiếm tiện nghi của Từ đại mỹ nữ. Trải qua một hồi ầm ĩ, một ít tinh lực còn thừa lại đều tiêu hao hầu như không còn, nhắm mắt không được bao lâu thì ngủ mất.
Từ Tử Kỳ nghe được tiếng hít thở dần dần đều đặn của Nguyên Họa, nghiêng người sang ngẩng đầu hôn khẽ lên mi tâm của Nguyên Họa. Nhìn vẻ mặt củaNguyên Họa, trong lòng vẫn còn cảm thấy mờ hồ khó chịu.
Hồi lâu sau, nằm quay về vị trí của mình, nhìn chằm chằm trần nhà, yên lặng nghĩ. Lắc đầu, đem thân người hướng đến sát bên cạnh Nguyên Họa, Nguyên Họa vô ý thức đem người ôm vào trong lòng, tiếp tục ngủ. Từ Tử Kỳ nghe tiếng hít thở và tiếng tim đập của Nguyên Họa, cổ phiền não trong lòng dần dần vứt bỏ rồi ngủ mất.
Lần đầu tiên, Nguyên Họa lại có thể dậy sớm hơn Từ Tử Kỳ. Nguyên Họa nhúc nhích đầu, muốn giơ tay lên thư giản gân cốt mới phát hiện tay của mình hình như bị vật gì đè lại. Sau đó thì cảm thấy tay của mình quả thực cũng sắp bị phế, tê muốn chết. Mở mắt ra mới nhìn thấy gương mặt tinh xảo phóng đại của Tử Kỳ hiện ra trước mắt của mình, ngốc lăng một hồi. Cẩn thận rút tay của mình ra, dùng sức quơ quơ. Thật là tê, thật sự là rất tê, tay đều tê đến không có cảm giác, lúc này Nguyên Họa mới phát hiện mỹ nữ dịu dàng không phải người bình thường nào cũng có thể chịu nổi. Không phải mình vừa suýt mất một cánh tay sao.
Từ Tử Kỳ vẫn ngủ say như chết, một chút dấu hiệu tỉnh dậy cũng không có. Dù sao tối hôm qua người ta nửa đêm mới ngủ được, thật sự là không thể trách Từ Tử Kỳ.
Nguyên Họa vẫy tay xong, mới nhìn Từ Tử Kỳ, mỹ nữ chính là mỹ nữ, lúc ngủ vẫn quyến rũ như thế. Trái tim nhỏ của Nguyên Họa bang bang nhảy lên, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Mỹ sắc trước mặt, không động tâm, làm sao có thể chứ? Ít nhất Nguyên Họa người ta không thể không động tâm, cũng không biết tim kia đập nhanh gấp bao nhiêu lần so với tốc độ bình thường.
Nguyên Họa thật sự tỉ mỉ quan sát vẻ mặt lúc ngủ của Từ Tử Kỳ, trước kia lần nào cũng bị hành vi của Từ Tử Kỳ sợ đến trực tiếp chạy trốn. Chỉ có lần này là nghiêm túc quan sát Từ đại mỹ nữ.
Đột nhiên Nguyên Họa cảm thấy mình thực sự hạnh phúc a, một đại đại mỹ nữ như thế, sau này sẽ là của riêng nàng. Nhất thời trong lòng liền đắc ý không chịu được, vui vẻ nhìn chằm chằm Từ Tử Kỳ bên trái một chút bên phải một chút, nhìn thế nào cũng không đủ. Hơn nữa tối hôm qua Từ Tử Kỳ cũng nói không bài xích hành động thân thiết của mình. Nguyên Họa vẫn còn nghĩ có khi nào Từ Tử Kỳ vẫn không có thói quen thể hiện cử chỉ thân mật với nữ tử không? Cho nên cũng chỉ nhìn Từ Tử Kỳ, không có làm ra hành động quá phận gì.
Nguyên Họa tin tưởng, có một ngày Từ Tử Kỳ sẽ quen. Chỉ cần mình cho nàng thời gian là được, dù sao Từ Tử Kỳ cũng thích mình. Nghĩ thông suốt mấy thứ này, tâm tình của Nguyên Họa đương nhiên cũng tốt hơn nhiều. Không có lại rối rắm khó chịu giống như tối hôm qua.
Nguyên Họa sâu sắc nghĩ lại bản thân, lần nào cũng dễ dàng hành động theo cảm tính, rất nhiều chuyện căn bản là không có nghĩ đến cảm giác của Từ Tử Kỳ, còn vô cớ ăn nhiều dấm chua như thế. Đều là do Từ Tử Kỳ nuông chiều mình, lần nào cũng là Từ Tử Kỳ lùi trước một bước, Nguyên Họa nghĩ như vậy thì cảm thấy mình so với Từ Tử Kỳ, mình yêu thực sự chưa đủ.
Nguyên Họa thừa nhận mình bá đạo, cũng đặc biệt dễ bộc phát tính trẻ con, lại thích nổi cáu. Thế nhưng những thứ này đều chỉ đối với một mình Từ Tử Kỳ, mặc dù mình cũng hiểu mình quá đáng, nhưng mà sửa không được.
Lúc này Nguyên Họa mới phát hiện Từ Tử Kỳ đối với mình mà nói vô đặc biệt, chính là một sinh mệnh đặc biệt. Từ trước đến giờ Nguyên Họa luôn cho rằng mình là người lý trí, thế nhưng trước mặt Từ Tử Kỳ, lý trí gì đó cũng không biết chạy đi nơi nào. Lòng dạ cũng chỉ có Từ Tử Kỳ, cũng chỉ có người này chiếm toàn bộ trái tim mình, tất cả tâm tư đều vì tiểu mỹ nhân trước đang bình yêu ngủ trước mắt này mà phập phồng.
Nguyên Họa cũng biết mình rất giỏi đóng kịch, ngày thường nàng như vậy cũng chỉ là một cái túi da, đóng kịch tuyệt đối không khó, hơn nữa Nguyên Họa giả tạo tương đối có kỹ thuật. Chí ít cho tới bây giờ Từ đại mỹ nữ đều không biết Nguyên Họa còn có một mặt phúc hắc như thế, chỉ cho rằng Nguyên Họa vừa ngây ngô vừa ngốc nghếch, có lúc thực sự bị Nguyên Họa EQ* thấp như vậy làm cho tức giận đến hộc máu. Nhưng những thứ đó là biểu tượng của Nguyên Họa, thực chất đẳng cấp phúc hắc của Nguyên Họa còn hơn Nguyên ba nhiều lần. Chí ít Nguyên mẹ và Nguyên Hải vẫn nhìn thấu hai vị phúc hắc vương nhà mình.
*Emotional Quotient: chỉ số cảm xúc
Nguyên Họa lấy tay chạm nhẹ gương mặt của Từ Tử Kỳ, nhẹ nhàng vuốt ve một chút. Thở dài một hơi, hôn nhẹ lên môi mềm của Từ Tử Kỳ. Lướt qua một chút liền rời ra.
Từ Tử Kỳ cảm thấy trên mặt có một chút ngứa, biếng nhác mở hai mắt, nhìn thấy Nguyên Họa đang nhìn nàng chằm chằm. Nét mặt lại chăm chú như vậy, Từ Tử Kỳ chính là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Họa chân thành nhìn mình như thế, đáy lòng nổi lên một xúc cảm ngọt ngào. Lan tràn đến toàn bộ cơ thể. Ngẩng lên hôn lên đôi môi gần trong gang tấc của Nguyên Họa, cũng chỉ nhẹ nhàng hôn xong liền rời ra.
Hai người nhìn nhau cười, hai người đều thích cảm giác nhàn nhạt hạnh phúc như vậy. Trong phòng ngủ tràn ngập bầu không khí ấm áp.
Nguyên Họa đứng dậy đến WC thay quần áo, nhất định là nàng ngại ngùng thay quần áo trước mặt Từ đại mỹ nữ, cho dù là ở trong WC, tim vẫn bang bang mà nhảy lên.
Nguyên Họa mới nếm thử mùi vị yêu đương, loại cảm giác này làm tim đập lúc nhanh lúc chậm đối với Nguyên Họa thật sự mà nói chính là quá mức mới lạ. Thế nhưng cảm giác cơ thể nói cho Nguyên Họa, bản thân rất thích cảm giác như vậy.
Nguyên Họa thay đồ xong, nhìn lại một chút bộ áo ngủ tối hôm qua Từ Tử Kỳ chuẩn bị cho mình, miệng chu lên, mình vẫn không quen mặc áo ngủ như thế. Suy nghĩ lần sau đến nhà Từ Tử Kỳ có lẽ nên chuẩn bị một bộ đồ ngủ đem theo thì tốt hôn. Lại nghĩ tới tối hôm qua Từ Tử Kỳ cười tinh thần thoải mái, cảm thấy mình hi sinh như vậy có thể đổi lại nụ cười vui vẻ như thế của mỹ nhân thì cũng đủ vốn. Nói thật, nàng rất thích Từ Tử Kỳ tươi cười không có áp lực như thế, không có một chút dối trá, kiểu cách, rất thật, tươi cười thật ngọt ngào xinh đẹp.
Nếu như mình mặc như vậy có thể làm cho Từ Tử Kỳ cả đời đều cười vui vẻ như thế, như vậy Nguyên Họa vẫn nguyện ý.
Ra khỏi WC, thấy Từ Tử Kỳ còn làm ổ ở trên giường chưa dậy, tiến lên nói “Tử Kỳ, không phải chị còn phải đi làm sao, mau dậy. Chậm nữa sẽ muộn.”
Từ Tử Kỳ liếc mắt nhìn Nguyên Họa sau đó quay mặt, cũng không thèm nói với Nguyên Họa, chỉ là một mình buồn bã không vui. Bất quá biểu hiện như vậy giống như là rất sợ người ta không nhìn ra nàng không vui vậy, Nguyên Họa chính là đã nhìn ra, Từ Tử Kỳ tức giận vì nàng. Nhưng mà mình cũng không có chọc tới vị đại mỹ nữ này a, tại sao lại tức giận chứ, vừa rồi không phải thật tốt sao? Ấm áp như vậy, tại sao mới vừa quay người lại làm mặt lạnh chứ? Chỉ đi thay quần áo một chút, tránh mặt một chút, không đến mức bởi vì chuyện như vậy mà giận nàng đi.
Từ Tử Kỳ cũng không để ý đến Nguyên Họa ở một bên bởi vì biểu hiện của nàng mà rối rắm, tâm tình của nàng cực kém, đúng là kém tới cực điểm.
Nguyên Họa thực sự nghĩ không ra mình chỗ nào chọc Từ đại mỹ nữ, chỉ có thể liều lĩnh đi hỏi “Tử Kỳ, làm sao vậy?”
Từ Tử Kỳ chỉ giương mắt nhìn Nguyên Họa, đem điện thoại của Nguyên Họa ném cho Nguyên Họa, Nguyên Họa đương nhiên là thuận theo lấy điện thoại di động của mình cầm về. Lúc nhìn thoáng qua, sắc mặt bá một cái liền trắng bệch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT