Sai thì nhắc mình sửa:3

Lên lầu, ném túi của mình xuống, lại bắt đầu một ngày làm việc. Chỉnh sửa lại một chút tài liệu và một phần dự án, lười biếng dựa vào trên ghế làm việc, lấy điện thoại di động ra đong đưa nửa ngày, vẫn là nhắn tin nhảm nhí cho Từ Kiều.

“A Kiều yêu dấu của tao a, tao chán quá à!”

Đợi nửa ngày cũng không thấy Từ Kiều trả lời nàng, trong lòng bắt đầu buồn bực. Cho dù Từ Kiều không thích nhắn tin như thế nào đi nữa, chỉ cần là Nguyên Họa nàng nhắn đến, nàng sẽ trả lời Nguyên Họa, tuy rằng nội dung rất là ngắn gọn sâu sắc.

Nguyên Họa chờ tới chờ lui, đến giờ nghỉ trưa cũng không nhận được tin nhắn của Từ Kiều, trong lòng càng nghi ngờ, còn có chút lo lắng nho nhỏ.

Cầm điện thoại di động lên gọi đi, điện thoại bên kia là đang tắt máy.

Mãi đến buổi chiều tan tầm, Nguyên Họa liền vội vàng chạy ra khỏi công ty, chạy đi phòng trọ của Từ Kiều.

Nhắn chuông cửa thật lâu mới thấy Từ Kiều sắc mặt tái nhợt mà vội tới mở cửa cho Nguyên Họa, Nguyên Họa thấy bộ dáng này của Từ Kiều, sợ hãi.

Hai người thân thiết nhiều năm như vậy, nàng chưa thấy qua một mặt yếu ớt như vậy của Từ Kiều a, mỗi lần nhìn thấy Từ Kiều đều là sanh long hoạt hổ*, hơn nữa Từ Kiều cũng rất ít sinh bệnh, mỗi lần sinh bệnh đều là bị người nhà đón về chăm sóc. Lần sau gặp lại Từ Kiều thì nàng lại khôi phục bộ dáng hung dữ thường ngày.

* mạnh như rồng như hổ

Nguyên Họa vào cửa, lại hỏi “A Kiều, tao thấy sắc mặt mày không bình thường a, có phải là bị bệnh hay không a? Uống thuốc chưa?”

Từ Kiều dựa ở trên ghế sô pha, cực kỳ đau đầu. Thầm nghĩ phải ngủ tốt một giấc, vậy mà chuông cửa cứ cố ý vang lên liên tục, tức giận muốn đem người hung tợn mắng một trận, vừa mở cửa, thấy là Nguyên Họa, gắng gượng mà đem cơn giận này đè xuống..

Có nghe được lời quan tâm của Nguyên Họa, Từ Kiều có chút cảm động, lắc đầu thanh âm khàn khàn mà nói “Có thể bị sốt, trong nhà không có thuốc.”

Nguyên Họa vừa nghe, nha, ngày cả thuốc cũng chưa uống. Vội vàng kéo Từ Kiều còn dựa ở trên ghế sô pha, chạy đến bệnh viện.

Đến cửa tiểu khu, gọi một chiếc taxi, đến bệnh viện lại vội vàng đăng ký, xem bệnh. Xong hết thì cũng sắp 12 giờ đêm. Trên đường trở về, Nguyên Họa lại mua chút đồ ăn, cơm chiều hai người cũng chưa ăn.

Nguyên Họa đưa Từ Kiều về phòng trọ, lại lo lắng Từ Kiều ở nhà một mình lại bị sốt, đành phải ở lại cùng Từ Kiều.

Sáng ngày thứ hai, Nguyên Họa sờ sờ đầu Từ Kiều, sốt cũng hạ nhiều. Mới yên lòng, rời giường rửa mặt một chút mới đi xuống lầu mua bữa sáng thanh đạm cho Từ Kiều.

“A Kiều, mau dậy, tao mua đồ ăn mày nè, dậy ăn một chút. Ăn xong uống thuốc nữa.” Nguyên Họa lắc lắc Từ Kiều kêu lên, nhìn đồng hồ trên tay, không đi làm sẽ bị muộn, trong đầu vô cùng cuống cuồng.

“Ngô... Nguyên Họa...” Từ Kiều không tình nguyện mở mắt ra, nhìn Nguyên Họa, còn mơ mơ màng màng. Lại bị Nguyên Họa lắc lắc đến khó chịu.

“A Kiều, mau dậy. Tao còn phải đi làm, nhớ kỹ ăn sáng với uống thuốc, buổi trưa tao quay lại, bộ dạng này của mày không thể xuống bếp, tao mua đồ ăn về cho mày.” Nguyên Họa thấy Từ Kiều đã mở mắt ra, cũng liền thở ra một hơi. Vội vàng thu thập đồ đạc của mình, đi làm.

Đón xe đến công ty, thở ra một hơi, may qá, may mà đến kịp, chưa muộn.

Đến bên cạnh bàn làm việc, ngồi xuống, cơn buồn ngủ liền kéo tới. Nguyên Họa đến toilet tát nước vào mặt mình, một đêm hôm qua đều lo lắng cho Từ Kiều, làm cho Nguyên Họa một đêm không ngủ. Cái này thật là khổ không chịu được.

Nhìn gương vỗ mạnh khuôn mặt của mình vài cái, đau đến cơn buồn ngủ bay mất mới trở lại bàn làm việc.

Từ Tử Kỳ ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn cửa phát ngốc.

Tư Mẫn vừa vào phòng làm việc tổng giám đốc đã nhìn thấy khuôn mặt này của Từ tổng bọn họ, sợ đến thiếu chút nữa gọi 120*, đưa Từ Tử Kỳ đến bệnh viện xem có phải bị bệnh gì hay không?

*số điện thoại cấp cứu bên Tung của.

“Từ tổng...” Tư Mẫn bi ai to gan kêu một tiếng, thế nhưng Từ đại mỹ nữ chỉ lo tự mình phát ngốc, căn bản không nghe được thanh âm của Tư Mẫn.

“Từ tổng!” Tư Mẫn đề cao âm lượng kêu lên, trời biết lúc ấy nàng có bao nhiêu muốn đi ra khỏi phòng làm việc này a!

“A... Tư Mẫn a, có chuyện gì?” Từ Tử Kỳ bừng tỉnh mờ mịt nhìn trước mắt người.

Nếu như nàng không phải Từ Tử Kỳ, nếu như nàng không phải là sếp của mình, Tư Mẫn hoàn toàn tuyệt đối sẽ dùng ánh mắt đầy kinh ngạc mà nhìn nàng.

“Từ tổng, đây là tư liệu cô cần.” Tư Mẫn nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt mà cung cung kính kính đưa lên tài liệu trong tay cho Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ nhận lấy văn kiện, đặt ở trên bàn làm việc, phất tay nói “Không có việc gì thì cô đi ra ngoài đi.”

“Vâng, được. Từ tổng.” Tư Mẫn lui người đi tới cửa.

“Tư Mẫn, chờ một chút, gọi Nguyên Họa tới cho tôi...” Đối với Tư Mẫn đang đi ra cửa mà kêu lên.

“Vâng. Được.” Tư Mẫn đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, thực sự không cách nào tưởng tượng chính vừa người nhìn thấy thị Từ Tử Kỳ, cho tới bây giờ chưa thấy qua Từ Tử Kỳ đờ ra, tự nhiên là bị sợ hãi.

“Nguyên Họa, Từ tổng gọi cô đấy? Cô nhanh đi vào phòng làm việc của nàng, còn nữa cô cẩn thận một chút...” Tư Mẫn đi tới bên người Nguyên Họa nói, nhãn thần có chút lo âu nhìn Nguyên Họa. Nguyên Họa cô phải cẩn thận, hôm nay Từ tổng rất kỳ quái.

“Nga, tôi đã biết, Tư Mẫn.” Nhìn Tư Mẫn gật đầu cảm kích nói, liền hướng đến phòng làm việc của Từ Tử Kỳ.

“Tử Kỳ, chị tìm em có việc sao?” Nguyên Họa đẩy cửa đi vào hỏi.

Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa một chút mới lên tiếng “Buổi trưa em có rảnh không? Tôi định nhờ em theo tôi đến chỗ lần trước em mời tôi cơm ăn, đồ nơi đó ăn thật ngon.” Từ Tử Kỳ cảm thấy mình lấy cớ này thật hoàn mỹ.

“A... Ách... Tử Kỳ, ngại quá, buổi trưa em còn có việc” Nguyên Họa rối rắm mà nhìn Từ Tử Kỳ, khi nhìn đến biểu tình thất vọng của Từ Tử Kỳ, liền vội vàng nói “Nếu không, lần sau em mời chị đi ăn, ngày hôm nay em thật sự có việc, bạn em nàng ngã bệnh, em còn phải qua chăm sóc nàng”

Từ Tử Kỳ buồn bực, là dạng bạn bè gì mà đáng để Nguyên Họa tự mình đi chăm sóc đây, lại nghĩ đến một màn trong quán rượu trước kia, là người để cho Nguyên Họa liều mạng cọ trên người sao? Hay là người lúc chờ nàng trước cửa công ty? Hai người kia bộ dáng đều là thượng thượng đẳng, thực sự là không biết vì sao Nguyên Họa quen biết đều là mỹ nữ, đáng giận nhất là lúc ở B thị, dám ở trước mặt mình cùng Tiếu Tiểu Dao thân thiết như vậy.

Từ Tử Kỳ tóm lại là càng nghĩ càng giận, Nguyên Họa này sao lại có số đào hoa như vậy a!

Nguyên Họa nhìn sắc mặt của Từ Tử Kỳ dần thay đổi, trong lòng vô cùng bất an. Thân người đứng đó cũng run lẩy bẩy.

“Ừ, vậy được rồi, không sao. Em đi ra ngoài đi.” Từ Tử Kỳ lãnh đạm nói, cuối cùng cũng không còn có ngẩng đầu nhìn Nguyên Họa một cái.

Nguyên Họa không biết mình chỗ nào chọc cho Từ đại mỹ nữ không vui, không phải là không cùng chị ăn bữa cơm thôi sao, có cần nhỏ mọn như vậy không? Hơn nữa em không phải cũng sẽ đền cho chị sao? Nguyên Họa ngu ngốc đương nhiên là không nghĩ ra Từ Tử Kỳ là đang ăn dấm chua* vì nàng đào hoa.

*ghen

Nguyên Họa có chút buồn rầu mà lui ra ngoài, ngồi trên ghế làm việc vẫn không yên lòng Từ Kiều liền nhắn tin cho Từ Kiều.

“A Kiều, dậy chưa, ăn gì chưa?”

Từ Kiều vừa uống thuốc xong chợt nghe điện thoại di động của mình báo có tin nhắn, vừa mở ra thì thấy là tin nhắn của Nguyên Họa, trong lòng ấm áp, nhanh chóng trả lời. Tuy rằng vẫn như trước ngắn gọn sâu sắc.

“Ừ, ăn rồi.”

Nguyên Họa nhận được tin nhắn của Từ Kiều, tảng đá trong lòng cũng để xuống, vừa dặn dò Từ Kiều phải nghỉ ngơi thật tốt mới an tâm mà làm việc tiếp.

Thế nhưng Nguyên Họa cảm thấy buổi sáng này đặc biệt bi ai, không biết là Từ Tử Kỳ cố ý tìm nàng phiền phức hay sao a, tất cả công việc đều rơi vào tay nàng, trong đó còn có nhiệm vụ sắp xếp lịch trình cho Từ Tử Kỳ, những công việc vốn không thuộc về Nguyên Họa cuối cùng cũng là Nguyên Họa đi làm.

Tư Mẫn dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Nguyên Họa nói “Nguyên Họa, Từ tổng dặn dò, lịch trình tuần này của nàng đều do cô sắp xếp, cái này là các hội nghị lớn nhỏ của Từ tổng tuần này, cô cầm rồi sắp xếp thời gian.”

Nguyên Họa nhìn trên bàn rậm rạp chằng chịt văn kiện và thời gian làm việc xếp kín mít, muốn khóc...

Bi phẫn trừng mắt phòng làm việc của Từ Tử Kỳ mấy giây sau mới vùi đầu khổ sai.

Thật vất vả đợi đến giờ nghỉ trưa, lại vội vàng chạy đến tiệm cơm, đóng gói, đón xe đến phòng trọ của Từ Kiều. Vừa ngồi xuống ăn vài miệng cơm, vừa vội vả chạy trở về công ty. Đến giờ tan tầm, tất cả mọi người về hết, Nguyên Họa đáng thương của chúng ta còn phải ở lại tăng ca làm cho xong lượng công việc cực lớn Từ đại mỹ nữ giao cho.

Từ Tử Kỳ thấy cũng không còn sớm, nhưng ngày mai có một hội nghị quan trọng, đành phải ở trong công ty đem các tư liệu cần dùng kiểm tra lại, chỉnh sửa cho xong. Gần 8 giờ, ra khỏi phòng làm việc, vẫn còn nhìn thấy Nguyên Họa đang cúi đầu làm việc.

Từ Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy mình làm có chút quá đáng, trong công ty cũng không còn người nào. Chỉ còn lại có một mình Nguyên Họa có chút lẻ loi ngồi ở trước bàn làm việc gõ bàn phím, thanh âm gõ bàn phím vang vọng khắp phòng làm việc, càng rõ ràng.

Từ Tử Kỳ đi tới bên người Nguyên Họa, nhẹ giọng nói “Nguyên Họa.”

Nguyên Họa bị thanh âm đột nhiên vang lên làm cho hoảng sợ, hoảng sợ ngẩng đầu lại nhìn thấy đầu sỏ làm cho nàng khổ không thể tả kia, trong lòng tức giận, lại không thể biểu hiện ra ngoài. Chỉ có thể lạnh lùng nói “Từ tổng, sao chị còn ở đây?” Đúng, nàng là cố ý, nàng tức giận, cho nên mới Từ tổng, mà không phải Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ nghe được xưng hô của Nguyên Họa, trong lòng không vui, nhưng mà lại thấy dáng dấp chu mỏ của Nguyên Họa.

Biết được bạn nhỏ này hiện tại đang cùng nàng giận dỗi nha, vẫn dịu dàng nói “Ngày mai tôi có cuộc họp, buổi tối phải đem tư liệu sửa cho xong, cũng vừa chuẩn bị tốt thôi. Tôi xem em cơm tối cũng chưa ăn, chúng ta cùng đi ăn đi?” Từ Tử Kỳ rõ ràng là hỏi, nhưng giọng điệu cũng là khẳng định, đương nhiên là không cho Nguyên Họa cự tuyệt.

Nguyên Họa nhíu mày, nhìn trên bàn còn một đống lớn công việc chưa làm xong, có chút khó khăn.

Từ Tử Kỳ tựa hồ là nhìn thấu Nguyên Họa lo lắng nói “Công việc em để đó đi, ngày mai tôi kêuTư Mẫn làm là được rồi.” Nói xong không thèm quan tâm ý kiến của Nguyên Họa, nắm tay Nguyên Họa đi về phía thang máy.

“Ôi chao ôi chao... Tử Kỳ, chị chờ một chút, túi của tôi còn chưa lấy a!!” Nguyên Họa vươn tay của mình, thiên tân vạn khổ rốt cuộc câu được túi của mình, vừa cầm lên, đã bị Từ Tử Kỳ lôi đi. Đương nhiên xưng hô cũng đã đổi lại.

========================================

Muahaha:)) tiểu Họa chờ đi, ẻm ghen là tăng ca dài dài =)))

p/s vì mục đích nhắc vote, hehe:))

Mình dự định edit bộ Kiếm tiền dưỡng tiểu “thụ” - Nha Sát Huyền Thượng. Có bạn nào ủng hộ ko?:3

Bộ này 74 chương, khá là hài, mình mới đọc mười mấy chương thôi =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play