*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thanh Hưng
Trầm Trọng Tuân cảm thấy vừa chua vừa chát, cổ họng đau không phát ra được âm thanh nào, lỗ mũi chua xót không cách nào hô hấp, trái tim giống như là bị xích sắt ghìm chặt, vừa nặng nề lại mệt mỏi.
Anh đã từng thấy rất nhiều cặp vợ chồng bằng mặt nhưng không bằng lòng, thế giới này quá lớn, hấp dẫn quá nhiều, đàn ông bất kể có cố ý hay không, trong lòng có một người, nhưng ánh mắt lại có thể nhìn vô số người khác. Bọn họ sẽ có rất nhiều cơ hội phản bội, có những người vợ sẽ trả thù, nhưng có những người vợ lại im hơi lặng tiếng, nhẫn nhịn đến lúc chồng mình không còn tinh lực để để tâm tới người khác nữa.
Có quá nhiều gia đình đều mắt nhắm mắt mở như vậy, chấp nhận mọi chuyện, nhưng lại ảnh hưởng tới con cái, cho tới bây giờ người lớn vẫn luôn không thể hiểu rằng, chuyện lại có thể nghiêm trọng như vậy.
Hướng Dương thở dài: "Cho nên rất lâu trước kia tôi đã nói với cậu rồi, Lâm Sơ rất nhạy cảm, nhưng cậu lại không để ý." Anh ta nhìn Trầm Trọng Tuân: "Người phụ nữ ở cùng cậu trong bữa tiệc tối qua, chính là con gái của người thứ ba kia."
Trầm Trọng Tuân sững sờ, lại nghe Hướng Dương nói: "Lâm Sơ nói cậu còn để cho cô ta sờ tay."
Nghe những lời này, Trầm Trọng Tuân không biết là loại tâm tình nào, có lẽ tựa như hộp âm nhạc bị vặn ra, nhạc (di.da.l.qy.do) dạo vang lên. Hình như anh đúng là bị Lưu Nhàn đụng phải tay: "Là lúc Trần Hoa Đoan tới mời rượu, Lưu Nhàn đè tay tôi xuống, cô ta muốn kính Trần Hoa Đoan." Trầm Trọng Tuân không ngờ thế giới nhỏ như vậy, Lưu Nhàn lại chính là con gái của người kia, còn trùng hợp bị Lâm Sơ bắt gặp.
Hướng Dương nói: "Lâm Sơ có thói quen cẩn thận, em ấy không có cảm giác an toàn, lần trước tôi đã nói với cậu rồi, em ấy sẽ mang những người theo đuổi ra làm số liệu để phân tích, em ấy có khuynh hướng lựa chọn một người có chỉ số nguy hiểm thấp nhất, chỉ là em ấy vẫn luôn không gặp được người thích hợp. Em ấy sợ rất nhiều chuyện, trước kia em ấy sợ nhất là ba mẹ sẽ ly hôn, hiện tại em ấy sợ mình sẽ dẫm lên vết xe đổ đó." Anh ta cười cười: "Cậu biết không, lúc tôi mới vừa trở về nước, em ấy biết tôi và vợ đã ly hôn, đôi mắt kia vô cùng hoài nghi, tôi giải thích với em ấy là tình cảm phai nhạt, thật ra thì không phải như vậy, tôi vẫn còn yêu vợ trước của tôi, chỉ là vợ trước của tôi lại thích người khác, nhưng tôi không thể nói như vậy với Lâm Sơ, nếu không em ấy lại nghĩ linh tinh, em ấy cảm thấy trên thế giới này không thể có hôn nhân mỹ mãn, là người thì đều sẽ thay lòng, em ấy không muốn mình bị tổn thương."
Trầm Trọng Tuân tiếp lời: "Tôi không biết."
Hướng Dương gật đầu một cái: "Tương lai sẽ như thế nào, ai biết được, cho nên tôi mới đề nghị Lâm Sơ tạm thời đừng liên lạc với cậu."
Trầm Trọng Tuân ngẩn người, hỏi: "Tại sao?" Những lúc thế này anh nên ở bên cạnh Lâm Sơ, chứng minh với cô rằng tình yêu mãi mãi là có tồn tại mới phải chứ.
Hướng Dương giải thích: "Khi em ấy còn bé, tôi đã từng ở cùng em ấy rất lâu, khi đó không có người bạn nhỏ nào chơi với em ấy, tôi bèn mỗi ngày dẫn em ấy đi chơi cùng, em ấy thích bút máy của bạn học vậy thì tôi sẽ mua cho em ấy, em ấy muốn nhảy dây, tôi bèn buộc dây vào cây rồi nhảy cùng em ấy, tôi còn từng làm cầu lông gà cho em ấy, bí mật nhỏ này của em ấy tôi cũng chưa bao giờ nói cho ba mẹ em ấy biết, tôi cưng chiều em ấy như em gái ruột, sau này em ấy từ từ thay đổi tốt hơn, tôi lại nghĩ, có lẽ là tôi đã cho em ấy cảm giác an toàn."
Trầm Trọng Tuân nghe được Hướng Dương vì tiểu Lâm Sơ làm nhiều chuyện như vậy, trong lòng có chút không rõ tư vị, anh nên thuê căn phòng ở Trữ Tiền kia sớm một chút, biết Lâm Sơ sớm một chút, có lẽ anh cũng có thể thấy tiểu nha đầu gào khóc khi còn bé rồi.
Hướng Dương nhíu mày: "Nhưng đó là cảm giác an toàn mà người khác mang đến cho em ấy, nó có thể duy trì bao lâu chứ? Giống như hiện tại đây, chỉ vì em ấy nhìn thấy cô gái kia, chỉ vì cô gái kia chạm vào tay của cậu một cái, thế mà tâm tình của em ấy có thể có thay đổi lớn như vậy." Anh ta nhìn Trầm Trọng Tuân: "Công việc của cậu, chức vụ của cậu yêu cầu cậu phải tùy thời xã giao, cũng thường xuyên tiếp xúc với nhiều loại phụ nữ khác nhau, coi như cậu không có ngoại tâm, nhưng khó tránh khỏi sẽ có phụ nữ muốn dây dưa với cậu, nếu lần sau Lâm Sơ lại nhìn thấy người phụ nữ nào khác bên cạnh cậu nữa, em ấy sẽ nghĩ thế nào? Ba em ấy tốt như vậy, thế mà cũng còn học người ta ăn vụng, em ấy không có lòng tin với đàn ông, nếu như cậu thật sự yêu em ấy, sẽ phải đối tốt với em ấy cả đời, cả đời quá dài, ai cũng không thể bảo đảm được rằng cậu có làm điều gì để em ấy hiểu lầm hay không."
Hướng Dương liếc mắt nhìn cửa sổ đối diện một cái, Lâm Sơ vẫn đang nhìn bên này, khoảng cách xa như vậy, hình như anh ta vẫn có thể thấy ánh mắt cô dán chặt vào Trầm Trọng Tuân.
Hướng Dương cười nói: "Hiện tại tôi cảm thấy, cảm giác an toàn em ấy cần không nên là người khác cho, mà em ấy phải tự tạo cho mình cảm giác an toàn mới được."
Lâm Sơ thật sự yêu Trầm Trọng Tuân, cô sợ mất đi, lần đầu tiên cô bày tỏ rõ lòng mình với người khác.
"Nếu em ấy thật sự yêu cậu, vậy thì em ấy nên có lòng tin, tin rằng cậu sẽ bởi vì em ấy mà không dây dưa với người phụ nữ khác, mà không phải là cậu dùng trăm phương ngàn kế để bảo đảm với em ấy rằng sẽ không di tình biệt luyến. Lời thề của đàn ông có bao nhiêu phần có thể tin được đây? Từ trước đến giờ em ấy luôn hoài nghi điều này, nếu em ấy không tin đàn ông, vậy thì em ấy chỉ có thể tin tưởng chính mình, tin tưởng mình có bản lĩnh khiến cho chồng toàn tâm toàn ý với mình, khi mà chồng em ấy ngoại tình, em ấy có thể lập tức đứng ra bảo vệ gia đình của mình, chứ không phải sợ hãi và trốn tránh, em ấy từng chủ động với cậu chưa?"
Trầm Trọng Tuân nói: "Có, cô ấy từng chủ động." Trong hoàn cảnh từ đầu tới cuối Lâm Sơ luôn bị động, cô đã từng nói nhớ nhung, đây là số lần không nhiều mà Lâm Sơ chủ động.
Hướng Dương hiểu rõ Lâm Sơ, anh ta nói: "Em ấy sẽ không chủ động trong tình cảm, em ấy còn chưa vượt qua bóng ma trong lòng, hiện tại việc đầu tiên em ấy phải làm là, em ấy phải xác định tâm ý của mình, em ấy phải toàn tâm yêu cậu, yêu đến hoàn toàn không thể mất đi cậu, sau đó em ấy sẽ thoải mái học được cách chủ động, chủ động tranh thủ tình cảm cho mình, mà không phải gặp phải một chút xíu chuyện là ở đó suy nghĩ lung tung, cậu hiểu không?"
Trầm Trọng Tuân nghe ra ý tứ của Hướng Dương: "Hồi tháng Mười tôi xảy ra một chút chuyện, rời khỏi cô ấy một thời gian, khi đó cô ấy lập tức