*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thanh Hưng
Lâm Sơ ở trong công ty nhận được điện thoại của Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng hỏi thăm cô: "Buổi tối anh đón em đi ăn cơm nhé?"
Lâm Sơ xin phép đồng nghiệp, đi tới một bên nhỏ giọng nói: "Đừng đến đón em, chúng ta đang giả vờ chia tay đấy, mới vừa rồi Lữ Lâu Nhàn còn gửi tin nhắn cho em."
Trong tin nhắn Lữ Lâu Nhàn nhắc nhở Lâm Sơ, Trình Hạo vẫn luôn chú ý tới hành động của bọn họ, Lâm Sơ nghe được thì hoảng hốt, cũng không biết hắn ta có nhìn thấy gì hay không.
Lữ Lâu Nhàn nói hắn ta thật sự chưa tra được gì, nếu tra được, chị ta đã phải đổi một phương pháp khác rồi.
***
Nguyên Đán nên tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, buổi trưa Lữ Lâu Nhàn và Trình Hạo đi tới biệt thự nhà họ Lữ ăn cơm, người giúp việc làm đầy một bàn đồ ăn, thế nhưng Lữ Lâu Nhàn không có khẩu vị gì.
Trên bàn cơm chủ tịch Lữ và vợ mới tái giá của ông ta ân ân ái ái, con của bọn họ ngồi ở một bên, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận. Chủ tịch Lữ tranh thủ hỏi Lữ Lâu Nhàn một câu, cái này giống như là bố thí, Lữ Lâu Nhàn nhàn nhạt trả lời, ngược lại Trình Hạo vẫn luôn ân cần trước sau như một, thì lão trượng nhân lại đối thoại với con rể nhiều hơn, phần lớn đều là thảo luận công sự trong tập đoàn, chủ tịch Lữ đặc biệt chú ý chuyện cảnh khu Trữ Tiền, đây coi như là một hạng mục quan trọng nhất trong năm nay.
"Nghe nói bọn họ rất thường xuyên tiếp xúc với tập đoàn khách sạn Nam Hồ."
Trình Hạo trả lời: "Dạ, con nghe ngóng được, một thân thích của Trầm Trọng Tuân là bạn tốt với Phùng tổng của tập đoàn khách sạn Nam Hồ, bọn họ đã quen biết mấy chục năm."
Chủ tịch Lữ nhíu nhíu mày: "Bất kể dùng biện pháp gì, chúng ta đều phải lấy được hạng mục này, giờ cũng tốn bao nhiêu nhân lực vật lực rồi, không còn bao lâu nữa là sẽ kêu gọi đầu tư đâu, anh và quản lý Từ cũng cố gắng thêm chút nữa đi, nếu thất bại, cũng đừng ngây ngô ở công ty nữa!"
Trình Hạo hơi chậm lại, đáp một tiếng.
Trên đường trở về sắc mặt Trình Hạo âm trầm, Lữ Lâu Nhàn liếc hắn ta một (di.da.l.qy.do) cái, hỏi: "Anh đã nghe cha nói rồi đấy, chỗ Trầm Trọng Tuân anh định xử lý thế nào? Hai mươi vạn để uổng phí rồi chứ gì?"
Trình Hạo dừng một chút, trả lời: "Hắn ta khẩu vị lớn." Hắn ta nghĩ tới biểu hiện của Lâm Sơ ngày đó, có loại kích động tê liệt. Đã "Chia tay" bạn trai, vậy mười vạn kia thật sự thả trôi sông, vào lúc này hắn ta không thể vọng động, tránh cho người khác nghi ngờ, một tuần này hắn ta cũng vẫn tiếp tục cho thám tử tư theo dõi Lâm Sơ, nhưng quả thực là không tìm được chứng cứ cô và Trầm Trọng Tuân vẫn đi chung với nhau, phải như thế nào mới có thể ép buộc cô đi vào khuôn khổ, cố gắng đợi thêm chút nữa, hay là dứt khoát làm loạn lên, kéo Trầm Trọng Tuân xuống?
Thời gian không chờ ai cả, kêu gọi đầu tư đã vội vàng ở trước mắt, phần thắng của Nam Thăng thật sự quá thấp, Trình Hạo liếc mắt nhìn Lữ Lâu Nhàn một cái, hạ quyết tâm.
Vừa định xong, đã lại nghe Lữ Lâu Nhàn nói: "Còn một tháng nữa sẽ tới sinh nhật mười tám tuổi của Lữ Kiên."
Trình Hạo không hiểu, Lữ Lâu Nhàn cười cười: "Anh biết đấy, ba em chỉ có duy nhất một người con trai bảo bối này, về sau tất cả công ty đều là của cậu ta, ngay từ đầu ba em cũng đã nói, chờ cậu ta trưởng thành, sẽ để cho cậu ta lập tức vào công ty rèn luyện, vừa đi học vừa làm việc, sau khi học xong bốn năm đại học, vừa lúc có thể tiếp nhận giang sơn."
Trình Hạo trừng mắt: "Cái gì?"
Lữ Lâu Nhàn tiếp tục: "Từ trước đến giờ em và hai con mẹ cậu ta vẫn luôn không hợp nhau, ba em cho hai ta một căn hộ nhỏ, hai chiếc xe, còn có một trăm vạn tiền gửi ngân hàng, thứ khác chắc là không cho thêm, hiện tại một trăm vạn, trừ đi tiền chi tiêu hàng ngày và hai mươi vạn đã đưa cho anh, cũng chỉ còn dư 50 vạn, 50 vạn bây giờ có thể làm cái gì, anh cũng chỉ có vài đồng tiền lương, chờ Lữ Kiên vào công ty, kết hợp với mẹ cậu ta hai người liên thủ, khắp nơi đè ép anh... Anh nửa xu cũng không có, về sau chúng ta sẽ phải hít gió tây bắc mất thôi!"
Tiền lương mỗi tháng của Trình Hạo căn bản đều nộp hết lên, Lữ Lâu Nhàn biết hắn ta có rất ít, vẫn luôn không tiết lộ mình có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng, hắn ta không tin chủ tịch Lữ chỉ cho Lữ Lâu Nhàn một trăm vạn, cũng không tin Lữ Lâu Nhàn chỉ còn lại 50 vạn, nhưng có một chuyện hắn ta có thể tin tưởng không nghi ngờ, đó chính là đối với chủ tịch Lữ mà nói người con gái này là có cũng được mà không có cũng không sao, sớm muộn gì công ty cũng sẽ rơi vào trong tay Lữ Kiên, mà nay Lữ Kiên đã trưởng thành.
Lữ Lâu Nhàn hừ lạnh nói: "Ban đầu sao bà ta không ngã chết đi!"
Trình Hạo không hiểu chị ta đang nói cái gì, Lữ Lâu Nhàn cũng không sợ bị hắn ta biết: "Lúc em năm tuổi người đàn bà kia ưỡn bụng vào cửa nhà em, có một lần trở về em lấy món đồ chơi đập bà ta, bà ta thiếu chút nữa là sinh non." Cũng chính là bởi vì chuyện này, chủ tịch Lữ mới bắt đầu chán ghét người con gái này, cũng không cần biết Lữ Lâu Nhàn có cố ý hay không.
Khi đó sao Lữ Lâu Nhàn có thể hiểu được mang thai là cái gì, là con nít, chị ta chỉ dùng phương thức trực tiếp nhất để biểu đạt sự chán ghét của mình với một người, chị ta là nhất thời hồ đồ, cho đến lúc bảy tám tuổi mới đột nhiên nhớ tới chuyện này, mới biết rốt cuộc mình đã làm cái gì.
Nhưng những chuyện đã qua này chị ta không thèm để ý chút nào, dù sao cũng không xóa được đi nữa rồi: “Nhưng mà chỉ là do em không cẩn thận, giống như Lữ Kiên, tuổi còn nhỏ, lại đã tiêu tiền như nước, ở bên ngoài hô bằng hoán hữu, bạn gái năm sáu người, làm con người ta lớn bụng rồi cho một khoản tiền coi như xong việc, những thứ này cũng gạt ba em, cậu ta cho là không ai biết chắc, aizz......"
Trình Hạo hỏi: "Vậy sao em biết được?"
Lữ Lâu Nhàn nói: "Em có thám tử tư mà, còn có Lữ Kiên không có bằng lái, gây tai nạn rồi bỏ chạy, những chuyện này em đều biết hết."
Trái tim Trình Hạo rét lạnh, lần nữa liếc Lữ Lâu Nhàn một cái.
***
Một người ngây ngô, cảm giác thời gian dài đằng đẵng, không có chỗ nào (lqd) không thú vị. Trầm Trọng Tuân ngồi trong nhà trọ đến bốn giờ, sau đó thì về nhà họ Trầm, Văn Bội Như đang nấu ăn, không ngờ anh lại tới sớm như vậy.
Trầm Trọng Tuân hỏi: "Hôm nay A Tấn không tới à?"
Văn Bội Như thay