*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thanh Hưng
Lâm Sơ đang rối rắm chuyện có nên đi nhà họ Trầm vào dịp Nguyên Đán hay không thì mẹ Lâm lại gọi điện thoại tới nói đã giúp cô mua chân giò hun khói rồi: "Con nói một cô gái như con lại mang chân giò hun khói tới cửa có quá kỳ quái hay không?"
Lâm Sơ cười đáp: "Không biết ạ, nhưng tâm ý vẫn tương đối quan trọng hơn!"
Mẹ Lâm nói: "Vậy ngày mai con về nhà lấy đi, tiểu Trầm có trở về không? Mấy ngày nay mẹ đều đi nhà ông bà nội con, thấy trong nhà nó hình như cũng không có ai."
"A, gần đây anh ấy cũng ở nội thành." Lâm Sơ xoay cây bút trên tay, cũng không biết bây giờ Trầm Trọng Tuân đang làm gì.
Thứ sáu vĩnh viễn đều là một ngày làm cho người ta mong đợi, mọi người (di.da.l.qy.do) đều đang thương lượng hành trình cho cuối tuần. Trần Hoa Đoan thích ngày lễ truyền thống, sau khi tan việc muốn mời mọi người đi ăn cơm ca hát, nói là ăn mừng Nguyên Đán trước, lúc hỏi Lâm Sơ, Lâm Sơ do dự một chút, sau đó cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi tới công ty cô vẫn không từng tham gia hoạt động tập thể lần nào, hôm nay cô không thể gặp Trầm Trọng Tuân, cảm giác có chút không quen, dù sao buổi tối cũng không có việc gì, không bằng đi liên lạc tình cảm với các đồng nghiệp.
Sau khi ăn xong đoàn người đi theo Trần Hoa Đoan tới khách sạn, Trần Hoa Đoan ra tay xa xỉ, đồ ăn đều là thượng hạng, quan điểm của anh ta là tuyệt đối không thể hẹp hòi với nhân viên, có thể cho bao nhiêu tiền thưởng thì cho bấy nhiêu tiền thưởng, có thể mời bao nhiêu thức ăn ngon thì mời bấy nhiêu thức ăn ngon, cho dù có đôi lúc anh ta nóng nảy bởi vì chuyện công việc mà mắng chửi người khác, sau khi các đồng nghiệp oán hận vài câu xong lại nói anh ta rất tốt, ai cũng thích một ông chủ hào phóng.
Hướng Dương ngồi bên cạnh Lâm Sơ, sợ cô thận trọng, trước tien là thay cô gắp mấy đũa thức ăn, Lâm Sơ tiếp nhận một cách tự nhiên, lại không biết các đồng nghiệp đều đang len lén quan sát.
Lúc Lâm Sơ vào công ty cũng không ai phát hiện khác thường, chung đụng lâu hơn, các đồng nghiệp lại phát hiện Hướng Dương đối với Lâm Sơ đặc biệt tốt, loại tốt này cũng không phải cố ý, lại cũng không rõ ràng, lúc ban đầu ai cũng không phát hiện, nhưng một tháng trôi qua, những thứ "Tốt" kia càng ngày càng nhiều, khi mọi người tụ chung một chỗ nói chuyện trời đất trong lúc vô tình cũng nói tới một chút, mới phát hiện Hướng Dương đối với Lâm Sơ quả nhiên rất đặc biệt, nhưng rõ ràng Lâm Sơ đã có bạn trai, thế là rốt cuộc trong lúc trà dư tửu hậu bọn họ cũng có chuyện để đàm luận, cô gái nhỏ xinh đẹp kẹp ở giữa, đây chính là quan hệ tình yêu tay ba, trong đầu các đồng nghiệp nam cũng không có quá nhiều ý tưởng, đồng nghiệp nữ lại khó tránh khỏi hâm mộ ghen tỵ, hận không thể thay Lâm Sơ ăn món ăn Hướng Dương gắp, phải biết rằng, mặc dù Hướng Dương vừa ly dị lại lớn tuổi, nhưng dáng vẻ trẻ trung, thoạt nhìn lại thành thực, đây chính là tư cách.
Hai ngày nay Lâm Sơ rất phiền lòng, cũng không nhận thấy gì khác thường, ngược lại trong lúc rảnh rỗi Trần Hoa Đoan hết nhìn đông lại nhìn tây, đã nhìn ra được một chút manh mối. Anh ta liếc mắt nhìn Hướng Dương lại đang gắp thức ăn cho Lâm Sơ một cái, cũng gắp một đũa đồ ăn đặt ở trong chén của Lâm Sơ, các đồng nghiệp kinh hãi ngẩng đầu, Trần Hoa Đoan giống như không để ý, cười nói với Hướng Dương: "Ngày hôm qua đột nhiên tôi lại nhớ ra, năm đó lúc cậu kết hôn tôi cũng đã từng gặp Lâm Sơ rồi."
Hướng Dương sững sờ, nghĩ rồi nói ra: "Đúng rồi, tôi quên mất đấy, chuyện này cũng đã bao nhiêu năm rồi."
Lâm Sơ nhìn chung quanh một chút: "Thật ạ? Em cũng không nhớ rõ."
Hướng Dương cười nói: "Lúc đó em mới bao nhiêu, có thể nhớ cái gì!"
"Lúc đó cô ấy có lẽ là mười lăm mười sáu tuổi nhỉ? Chính xác là một đứa bé, một cái chớp mắt cũng lớn như vậy rồi, tôi với cậu không thể không nhận mình già rồi!"
Hướng Dương cười cười, cũng có chút cảm khái năm tháng không tha người, các đồng nghiệp nghe thế, bừng tỉnh hiểu ra, thầm nghĩ thật may là mình không nói linh tinh, nếu không thì đã mất mặt rồi: “Thì ra ông chủ nhỏ và Lâm Sơ có quen biết từ trước à?"
Hướng Dương nói: "Đúng vậy, Lâm Sơ là tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, từ lúc còn chưa cao bằng cái bàn này!"
Đề tài kéo tới tuổi thơ, Lâm Sơ bị Hướng Dương chế giễu mấy câu, cắn chiếc đũa hì hì cười, cảm giác trong công ty có người bảo bọc thật không tệ, bây giờ cô không sợ các đồng nghiệp nói huyên thuyên nữa, số tuổi của mọi người không cách biệt nhau lắm, đề tài gì cũng có thể trò chuyện mấy câu, Lâm Sơ rất yêu thích bọn họ.
Các đồng nghiệp nữ lại đảo mắt trở nên ân cần, không hề không nóng không lạnh như lúc trước nữa, Lâm Sơ nhạy cảm phát hiện, hớn hở tiếp nhận, sau một bữa cơm mọi người đều trở nên thân mật thắm thiết, lúc rời khách sạn vẫn còn khoác cánh tay nhau.
Hướng Dương không uống rượu, Lâm Sơ và Trần Hoa Đoan ngồi xe của anh ta, các đồng nghiệp khác lái xe đi theo phía sau.
Lâm Sơ liếc nhìn điện thoại di động, không thấy tin nhắn điện thoại, cô có chút thất vọng, lại nghe Hướng Dương nói: "Lão Trần, sao lúc trên bàn tiệc lại đột nhiên nhắc đến tôi và Lâm Sơ thế? Tôi sợ những người hẹp hòi kia sẽ nói cô ấy