*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thanh Hưng
Lúc Lâm Sơ nhận được điện thoại của Diệp Tĩnh thì cô đang uống trà chiều.
Phía sau phòng giải khát là một rừng cây nhỏ, cây cối xanh um tươi tốt, mơ hồ có thể nhìn thấy một góc của đình nghỉ mát. Đợt tuyết nhỏ tối hôm qua quả nhiên không để lại dấu vết gì, anh Béo tìm được cà phê, vừa pha vừa nói: "Ở đâu mà rừng cây, cũng chỉ có mấy gốc cây thôi, em có rảnh rỗi có thể đi dạo khắp nơi, chờ trời ấm hơn một chút, nghỉ ngơi ở trong lương đình ngược lại không tệ."
Lâm Sơ cười cười, lấy điện thoại di động ra nghe: "Thứ hai đấy, muốn đi dạo phố à?"
Diệp Tĩnh ấp úng nửa ngày mới nói: "Trong lòng (di.da.l.qy.do) không yên ổn, gọi điện thoại cho cậu xin yên tĩnh một chút."
Lâm Sơ kỳ quái: "Có chuyện gì sao?"
Diệp Tĩnh "Ừ" một tiếng, còn nói: "Cũng không có gì, đúng rồi, ngày mai là Giáng sinh đã có hẹn gì chưa?"
Lâm Sơ trả lời: "Không có, tớ lại không mấy khi đón Giáng Sinh." Nhưng ngộ nhỡ Trầm Trọng Tuân muốn cho cô vui mừng, vậy thì khó mà nói.
***
Trầm Trọng Tuân cũng không phải một người lãng mạn, nhưng yêu đương sẽ làm cho người ta thay đổi, ngày trước anh căn bản không nghĩ tới cái gì mà lễ Giáng Sinh, nhưng hôm nay ngồi trên xe, đi ngang qua phố lớn ngõ nhỏ, phát hiện rất nhiều cửa hàng đều dán thông báo ưu đãi đặc biệt nhân dịp lễ Nô-en, còn có các loại trang trí liên quan tới lễ Giáng Sinh trên cửa kính, trước cửa trung tâm thương mại cũng trưng cây thông noel, liếc nhìn lại, thành phố Nam Giang nghiễm nhiên bị màu đỏ xâm nhập.
Trầm Trọng Tuân hỏi trợ lý: "Ngày mai là đêm Giáng sinh phải không?"
Trợ lý trả lời: "Đúng, chỉ là tối mai còn có bữa tiệc."
Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái, qua một hồi, anh lại chỉ vào một nơi bảo trợ lý dừng xe, sau khi xuống xe thì đi vào một cửa hàng tổng hợp, đi chung quanh một vòng, cũng không biết nên mua cái gì, sau lại nghĩ đến Lâm Sơ sợ lạnh, không bằng mua khăn quàng cổ và găng tay cho cô.
***
Tới giờ tan việc Lâm Sơ đột nhiên hăng hái lên, ngồi xe đi tới cao ốc Nam Giang, bồi hồi một lát mới đi vào trong lầu.
Lúc trước cô mua cà vạt cho Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân thường xuyên thắt ở trên cổ, vốn là cô vẫn còn rất mừng rỡ, sau lại phát hiện cà vạt này với Trầm Trọng Tuân mà nói thật sự là giá rẻ, mấy cái nhãn hiệu trong ngăn kéo kia không phải cô không mua được.
Hiện tiền gửi ngân hàng của Lâm Sơ chỉ có hai ngàn nguyên của cha mẹ và một nghìn đồng của Diệp Tĩnh, cô không có ý định động tới, chỉ giữ lại tiền lương ở đơn vị lúc trước để quay vòng.
Nhưng chút quần áo kia vẫn còn quá đắt, giá tiền của đồ hạ giá cũng có thể tiếp nhận được, nhưng cô lại không muốn để Trầm Trọng Tuân mặc hàng giảm giá đi ra ngoài xã giao với người ta, Trầm Trọng Tuân nên mặc thứ tốt nhất.
Đến cuối cùng Lâm Sơ chuyển mục tiêu tới trên quần lót, quần lót nho nhỏ, nhưng giá tiền cũng làm người ta chắt lưỡi hít hà, chỉ là đối với những bộ quần áo kia mà nói, quần lót đã rẻ hơn rất nhiều rồi.
Lâm Sơ làm công tác tư tưởng cho mình, nếu cô đã cùng Trầm Trọng Tuân tiếp xúc thân mật nhiều lần như vậy thì mua vài món đồ lót cận thân này cũng không quá phận, quyết định đi, Lâm Sơ che gương mặt ửng hồng ngượng ngùng quay trở về hoa viên Quan Cẩm.
***
Ngày hôm sau rất vui vẻ, giống như đêm Giáng sinh thật sự là một ngày lễ lớn, mặt trời lúc giữa trưa đặc biệt ấm áp, mọi người đều đi ra ngoài công ty phơi nắng sát trùng.
Lâm Sơ thay mọi người pha thức uống ở phòng giải khát, đột nhiên lại nhận được một tin nhắn: “Buổi tối có hẹn với Trầm Trọng Tuân à?”
Người gửi là Giang Tấn, Lâm Sơ có chút kinh ngạc, bọn họ đã rất lâu không liên lạc. Lâm Sơ trả lời nói có hẹn, Giang Tấn lại nhắn lại: “Nghe nói Tết nguyên đán cô muốn đến gặp gia trưởng, thật sự quyết định rồi ư, không suy nghĩ đến tôi một chút à?”
Lâm Sơ nhíu nhíu mày, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, lại nhận được một cái: “Nói đùa thôi, cô đừng để ý, Tết nguyên đán tôi ở bên ngoài, cũng không trở lại ăn cơm đoàn viên.”
Đang trò chuyện, Trần Hoa Đoan cầm cái ly đi từ bên ngoài vào, sau khi thấy Lâm Sơ thì trêu ghẹo: "Bọn họ để cho em làm nhân viên phục vụ đấy à?"
Lâm Sơ thả điện thoại di động, tiếp tục pha trà sữa, cười nói: "Em nghĩ lát nữa sẽ thu tiền boa."
Trần Hoa Đoan cười một tiếng, lấy lá trà trong ngăn kéo ra: "Đúng rồi, răng của em tốt hơn chút nào hay chưa?"
Lâm Sơ gật đầu một cái: "Tốt hơn nhiều rồi ạ." Thật ra thì còn đau một chút, chỉ là so với trước kia đã khá hơn rồi, bây giờ ngay cả đồ ngọt cô cũng không dám ăn, đồ chua cay cũng bỏ qua.
Trần Hoa Đoan nói: "Về em hãy thử dùng nước muối súc miệng xem, hiệu quả giảm đau cũng không tệ đâu."
Lâm Sơ chưa nghe nói nước muối có tác dụng, chỉ là thử một lần cũng không sao.
Sau khi tan việc mọi người tìm nơi vui chơi, Lâm Sơ vốn định tham gia, Trầm Trọng Tuân lại kịp thời gọi điện thoại tới, bảo cô tối nay tới nhà trọ ngủ: “Hôm nay buổi tối anh có tiệc xã giao ở thành phố, cơm nước xong sẽ trở lại, em tắm một cái trước rồi ngủ đi, đến lúc đó anh sẽ tặng quà cho em."
Lâm Sơ vui vẻ nói: "Quà tặng gì?"
Trầm Trọng Tuân cười nói: "Trở về chờ!"
Lâm Sơ tự nhiên nghe lời, lập tức tạm biệt các đồng nghiệp, mọi người oán trách mấy câu, lại cười trêu cô đi hẹn hò với người yêu, vẫn là Hướng Dương giải vây cho cô: "Nhanh đi nhanh đi, đeo khăn quàng cổ vào, bên ngoài có gió!"
Lâm Sơ quấn mặt của chính mình vào trong khăn quàng cổ, nhanh chân bỏ chạy, đi về hoa viên Quan Cẩm cầm hộp đựng quần lót trước,