“Có chuyện gì thế ạ? Sắc mặt ngài sao tự nhiên xấu thế?” Viên Viên vội vã thả cây lược trong tay xuống, “Chết, hôm qua chưa uống Tuyết Liên.”
Đổng Tuyết Khanh thấy Viên Viên lúng túng quá mức, liền phì cười, “Một hai ngày không uống cũng không chết người được đâu mà sợ.”
“Không không, ngự y dặn riêng nô tỳ, chỉ cần một ngày không uống là sẽ —— Á.” Tự thức thời mình trót lỡ mồm, Viên Viên quýnh quáng bịt miệng.
“Sẽ làm sao?” Đổng Tuyết Khanh hoài nghi xoay lại nhìn Viên Viên, “Ngự y chẳng nói gì với ta hết nhưng cứ thường xuyên đến đây hoài, ông ta nói gì với cô à?”
“Không có gì đâu ạ, chỉ là nói, cơ thể ngài yếu ớt, phải luôn luôn chú ý giữ gìn sức khỏe.” Mắt Viên Viên nhanh chóng ươn ướt, thật thà đáp.
Đổng Tuyết Khanh im lặng, “Cô tạm ra ngoài đi, ta cần suy nghĩ mấy việc.”
“Dạ.” Viên Viên lấy viên Tuyết Liên và nước sương ra rồi lui xuống.
Đổng Tuyết Khanh ngắm nghía hộp thuốc tinh xảo hồi chốc, đột nhiên cảm thấy băn khoăn. Giờ phút này, y rất muốn, rất muốn được gặp Hằng Dạ, thế nhưng hễ nhớ đến nơi Hằng Dạ đang ở, nỗi khó chịu vô danh lại rục rịch sôi lên trong lòng.
“Viên Viên, đi mời Phó thống lĩnh Lưu Tiên đến đây.” Đổng Tuyết Khanh vội vàng đem suy nghĩ chuyển qua đại sự.
“À, phải, Lưu Tiên giờ là Tổng thống lĩnh rồi ạ.” Giọng nói hoan hỷ của Viên Viên vọng dần vọng dần trên dãy hành lang vắng.
Lưu Tiên bước vào Vị Ương cung với bộ mặt đầy ắp lo nghĩ.
“Đổng đại nhân, cậu cũng thật biết chọn thời điểm, ta đang gặp rắc rối đây này!”
“Uống trà đi đã rồi kể, chuyện gì mà cũng làm khó được Lưu thống lĩnh huynh đây à nha.” Đổng Tuyết Khanh mỉm cười đẩy đến chỗ Lưu Tiên một chén trà thơm nức.
“Ôi dào, chuyện Hoàng thân quốc thích. Vụ Ngụy Đắc Chi còn chưa ra đâu vào với đâu thì lại thêm một tên Nguyên Thạch Linh lăn ra chết nữa! Tờ mờ sáng nay phát hiện được ngoài thành, người vẫn còn ấm. Ta cũng chưa dám báo cáo Thái hậu, hắn ——” Đang nói thì dừng lời ở miệng, bởi vì hắn kịp nhận thấy được thần tình khinh miệt của Đổng Tuyết Khanh, thế là sực nhớ ra việc Nguyên Thạch Linh đã mạo phạm Đổng Tuyết Khanh ngày ấy.
“Sao không nói tiếp, cái loại đó nên chết sớm hơn mới phải.” Cặp lông mày thanh tú nhướn lên, “Tôi cũng có mấy việc tính nói cho huynh, có lẽ có liên quan đến sự an toàn trong cung đấy.”
“Chuyện gì?”
“Ừm thì, khoảng sáng nay Viên Viên có bắt gặp ai đó đào đất ở hậu hoa viên, rất chi mờ ám, tôi nghĩ tốt nhất nên báo lại với huynh một tiếng. Huynh hiểu đấy, đây là Vị Ương cung mà, nhỡ may có sự gì thì huynh gánh nổi không đây.” Đổng Tuyết Khanh nhàn nhạt trình bày.
“Cũng phải. Ta sẽ dẫn người kiểm tra thử.” Lưu Tiên vội đứng dậy, “Thế Viên Viên dẫn đường nhé.”
Chẳng mấy chốc sau, thị vệ đã đào ra được một thanh trường kiếm lem luốc máu me tại một góc khuất hoa viên. Nhìn kỹ, thanh kiếm này rất mực đặc biệt và phú quý, trên chuôi kiếm còn khảm một khối ngọc đỏ tuyệt thế.
“Hình như chỉ có ngài ấy mới có thanh kiếm này, viên ngọc này là do tiên đế ngự ban…” Một thị vệ chợt thì thào.
Sắc mặt Lưu Tiên sầm sì tới cực điểm.
“Viên Viên, cô có nhìn rõ những người đó trông như nào không?” Lưu Tiên dò hỏi.
“Dạ, cũng lờ mờ lắm, trời rất tối, chỉ có một người, tạng vóc tầm tầm, quần áo có vẻ rất hoa lệ, ban đêm mà còn có thể thấy chúng phát sáng ánh vàng lóng lánh.” Viên Viên cố gắng nhớ lại.
“Được rồi, Viên Viên, chúng ta về thôi, ắt Lưu đại nhân đã mường tượng được ra rồi.” Đổng Tuyết Khanh đủng đỉnh lên tiếng, “Lưu thống lĩnh, huynh nhất định phải làm việc công bằng nhé, tôi sẽ luôn ủng hộ huynh.”
Y cười cười đầy ý vị, đoạn bỏ đi.
“Lưu đại nhân, sáng nay, vết thương trên người Nguyên Thạch Linh dường như cũng là trường kiếm.” Một thị vệ mở lời nhắc nhở.
Lưu Tiên phẩy tay, dặn dò nghiêm mật, “Chuyện hôm nay các ngươi đừng để lộ ra ngoài, ta đi tham kiến Hoàng thượng ngay đây. Thu hồi hung khí cho các giám quan kiểm nghiệm, đồng thời hãy đi kiểm tra lại vết thương của Nguyên Thạch Linh.”
Đổng Tuyết Khanh không về thẳng cung luôn mà dè chừng đi tới Từ Ninh cung. Hắn tưởng tượng khung cảnh Hoàng thái hậu mất đi đứa cháu trai bảo bối, hả hê hết sức, bên cạnh đó cũng đưa cho Viên Viên một bức thư, nhờ cô gửi đến vương phủ Hằng Tiến hộ.
Sau khi nghe Lưu Tiên bẩm báo toàn bộ sự việc, sắc mặt Hằng Dạ tức thì trở nên đen đúa.
“Không liệu được Hằng Tiến dám xuống tay với Nguyên Thạch Linh. Hai đứa chúng nó bình thường quan hệ khá tốt mà.” Hằng Dạ lấy làm khó hiểu.
“Chuyện này, hạ thần không biết. Nhưng hung khí thì đúng là phối kiếm của Hằng Tiến vương gia ạ.”
“Điều tra kỹ càng hơn đi, ngươi ——” Hằng Dạ đang nói thì bị ngắt ngang.
“Thái hậu giá lâm!”
Chỉ thấy Hoàng thái hậu mang theo một đống ngoại thích ùa vào Cần Chính cung.
“Hoàng thượng, con phải là chủ cho ai gia nha!” Vẻ bi thương tràn ngập khuôn mặt Hoàng thái hậu, “Linh Nhi của ai gia chết thảm quá! Huhuhu!”
“Sự việc vẫn đang được điều tra, xin Thái hậu nén đau thương.” Hằng Dạ tìm lời an ủi.
“Điều tra? Ai sẽ điều tra? Hung thủ là một Vương gia đó! Xảy ra chuyện rồi các ngươi cũng không đả động tiếng nào cho ta biết!” Hoàng thái hậu nổi giận đùng đùng, “Nếu không phải Đổng Tuyết Khanh đến báo, chỉ e Linh Nhi cứ thế mà uổng mạng như vậy… Huhuhu…”
“Đổng Tuyết Khanh?” Hằng Dạ nghi ngờ bắn ánh nhìn chòng chọc về hướng Hoàng hậu. Hắn hoàn toàn mù mờ, tự khi nào Đổng Tuyết Khanh lại biến mình thành tâm phúc của Hoàng thái hậu thế này.
“Được rồi, Lưu Tiên, ngươi mau chóng bắt Hằng Tiến đi thẩm vấn!” Hằng Dạ hạ chỉ lệnh.
Nhưng một lúc sau, Lưu Tiên hồng hộc chạy tới báo.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, khởi bẩm Thái hậu, Hằng Tiến sau khi nhận được một bức thư thì đào tẩu mất rồi, hiện giờ đã mất tích.”
“Hoàng thượng, con nghe thấy chưa, giờ thì còn gì để nói đây?” Hoàng thái hậu phẫn nộ đến run rẩy, “Con còn không mau phát lệnh truy nã, truy nã tên hung thủ giết người đó!”
“Tất nhiên, hoàng tử phạm pháp đồng tội như dân thường!” Hằng Dạ tức tới nỗi mặt mũi tím tái, phát Hoàng lệnh.
“Thư ai gửi?” Hằng Dạ lại hỏi.
“Hạ thần đã hỏi thăm, gia nhân đều nói chưa từng gặp, có thể là tai mắt của Hằng Tiến chăng.” Lưu Tiên trả lời.
“Aiiiii, lắm chuyện đau đầu quá!” Hằng Dạ tiễn Hoàng thái hậu xong, liền quay qua xả giận với Trần công công.
“Vậy Người có ý định đi đâu giải sầu không ạ?”
“Thì đi —— Đông cung đi.” Hằng Dạ hơi lưỡng lự. Hắn vẫn không sao chấp nhận nổi sự thật Đổng Tuyết Khanh đã bán mình cho Hoàng thái hậu, hắn cảm thấy người thiếu niên nguyên bản tâm địa trong sáng, thoát tục khỏi thị phi ấy dường như giờ đã thay đổi quá xá là nhiều.
Đương lúc Hằng Dạ giẫm lên ánh trăng bước vào Đông cung, hắn trông thấy Đổng Tuyết Nhạn đang cúi đầu đánh đàn, cô nhập thần gảy cầm huyền, ánh mắt mơ hồ dừng đến lô hương trước mặt, thật ưu mỹ thánh thiện một bức tranh thiếu nữ làm sao. Hằng Dạ lẳng lặng ngắm nhìn, lắng nghe, đến tận khi khúc nhạc kết thúc.
“Tuyệt! Phụ nữ Đại Hán chúng ta quả nhiên khác biệt di bang mà, am hiểu thơ văn, cầm kỳ thi họa. Xem ra, Đổng quốc giám đúng là biết dạy con nha!” Hằng Dạ tán thưởng, đi tới cạnh Tuyết Nhạn.
“Đa tạ Thánh thượng quá khen!” Đổng Tuyết Nhạn thoáng khom lưng xuống, phất tay lệnh người hầu dâng trà, “Thần thiếp chẳng qua chỉ học được chút ít cầm sắt sơn thủy mà thôi, còn thư kinh chân chính phải là các ca ca mới đúng.”
“Ồ, xem chừng sau này trẫm nên đánh giá cao mấy Đổng khanh gia mới được! Ha ha.” Hằng Dạ bật cười.
“Trong số các ca ca, tam ca của thần thiếp là tài hoa nhất. Năm tuổi huynh ấy đã đọc thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh(1), mười tuổi thông tri thiên văn địa lý, ngay cả Binh Pháp Tôn Tử(2) huynh ấy cũng thuộc lòng. Hoàng thượng không nên bỏ lỡ nhân tài này nhé.” Đổng Tuyết Nhạn trịnh trọng giới thiệu Đổng Tuyết Khanh, tự dưng làm Hằng Dạ nhất thời không biết đáp sao mới phải.
Hèn chi khi y xem tấu chương thay trẫm lại nhanh chóng quyết đoán nhường ấy, hóa ra là… Hằng Dạ âm thầm nghĩ ngợi.
“Có điều, ý nghĩa của tam ca thần thiếp đối với Hoàng thượng e rằng lại không phải ở mặt công việc, đúng không?” Thấy Hằng Dạ yên lặng, Đổng Tuyết Nhạn bèn trực tiếp chạm đến mối quan hệ khó nói giữa hắn và Đổng Tuyết Khanh.
“Ngươi sao phải luôn mồm nhắc tới y thế nhỉ, muốn chọc trẫm cáu hay sao?” Hằng Dạ chỉ cười cười, “Đáng tiếc, trẫm sẽ không so đo với một cô nhóc đâu.”
“À không, thần thiếp chỉ đoán nếu nói về huynh ấy, Hoàng thượng sẽ vui vẻ!” Những lời này càng thêm phần trắng trợn.
Nhưng Hằng Dạ lại không giận cô, trái lại, hắn cảm thấy cô gái này thật là dí dỏm và ngay thẳng quá chừng.
“Tốt, trẫm không đối đáp với nàng được. Nàng đồng ý theo trẫm ra ngoài đi dạo không?”
Không nghĩ rằng Hoàng thượng ngày ngày hỷ nộ vô thường, duy ngã độc tôn lại khoan dung với mình như thế, Tuyết Nhạn dâng lên niềm vui và hư vinh thiếu nữ, vểnh miệng, ngọt ngào cười, kéo tay Hằng Dạ.
“Nàng đúng chẳng khác gì muội muội trẫm, làm người ta vừa tức vừa thương!” Hằng Dạ nắm bàn tay nhỏ của Tuyết Nhạn, dời chân ra ngoài Đông cung. Bất ngờ, hắn cảm thấy ăn năn, té ra không phải cô gái nào cũng đều chỉ là đối tượng để hắn thỏa mãn dục vọng.
Hai người thong dong dạo bước trong ánh trăng chảy tràn khắp góc nẻo cung điện, đàm luận về những chuyện vụn vặt ấu thơ giữa tiếng ếch kêu ve hót, bầu không khí trong trẻo tốt lành vấn vít cả buổi đêm những ngày thu cuối.
Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của Tuyết Nhạn rũ bỏ hết thảy những mỏi mệt và áp lực chính sự một ngày ròng của Hằng Dạ. Tuyết Nhạn vô cùng tò mò với thế giới đàn ông mà Hằng Dạ giảng giải, cô mở to mắt, thi thoảng lại him híp thành hình trăng khuyết cong cong. Cả bầu trời đêm cũng vì niềm vui và thư giãn của họ mà sáng ngời.
“Có lẽ, một cô gái như vậy chính là hồng nhan tri kỷ.” Hằng Dạ tự lẩm bẩm, “Còn y, mãi mãi chỉ là một người con trai.”
“Gì cơ ạ?” Tuyết Nhạn không nghe rõ.
“Không có gì! Về cung với trẫm thôi.” Hằng Dạ nắm lấy bàn tay lành lạnh của Tuyết Nhạn, bất giác, Tuyết Nhạn nhận thấy một luồng nhiệt đang chảy vào khoang tim. Cô đỏ mặt cúi gằm, những xúc cảm yêu đương xưa cũ trong một thoáng đã lan tràn toàn thân trở lại.
“Có lẽ, đây là thiên mệnh thật rồi.” Cô thầm nghĩ.
Buổi chiều của một tuần sau, Hoàng thái hậu ghé đến Vị Ương cung. Bà ta quan sát quanh quất, ngoại trừ Đổng Tuyết Khanh bình lặng và người thị nữ Viên Viên, cung điện to lớn như vậy chừng như quá sức trống rỗng.
“Hoàng thượng, nó vẫn nghỉ ở Đông cung à?” Hoàng thái hậu rất lạ lùng.
“Thần không biết. Mấy ngày nay Người chưa hồi cung nghỉ ngơi.” Đổng Tuyết Khanh mỉm cười đáp trả theo tính chất nghi lễ.
Bị sự thờ ơ kiểu đấy chọc giận, Hoàng thái hậu mắng, “Chớ có quên ước định giữa ngươi và ai gia! Như phi vẫn đang bị Hoàng thượng lạnh nhạt đấy!”
“Tương tự, Tây phi cũng đang bị lạnh nhạt mà? Sắp sinh nở tới nơi mà Hoàng thượng chẳng đoái hoài nàng ấy, thần nhớ rõ ước định chính là kéo Hoàng thượng trở lại khỏi kẻ ngoại tộc à nha. Giờ thì, thiên đã toại, nhân đã nguyện.” Đổng Tuyết Khanh vô cùng nhẫn nại giải thích, “Song việc Hoàng thượng sủng ái ai, thần cũng hết cách cản trở.”
“Hô hô, ngươi nhận trách nhiệm hòng trục lợi xong thì phủi tay chối biến.” Hoàng thái hậu cười lạnh hai tiếng, “Xem ra, ngươi đang mưu đồ trợ cho muội muội ngươi lên ngôi Hoàng hậu chứ gì.”
“Kìa, Thái hậu đừng vọng ngôn, chuyện lập hậu vốn dĩ không hề tầm thường, tiểu thần cũng còn chưa dám đề cập. Hoàng thượng thích ai thì sẽ là người đó, Thái hậu thấy đấy, mấy ngày nay thần cũng chẳng thấy bóng dáng Hoàng thượng đâu, thật sự bất lực mà.” Đổng Tuyết Khanh bày ra vẻ mặt oan ức, thật làm Hoàng thái hậu á khẩu không xét nét thêm được gì nữa.
“Tốt thôi, Đổng gia các ngươi giỏi thật. Ai gia đang nhìn đây! Cứ để xem phút cuối ai mới là Hoàng hậu nhé!” Hoàng thái hậu rút ý tứ ác độc lại, bước ra ngoài cửa cung, lúc sắp bước ra hẳn ngoài cánh cửa thì ngoái đầu lại, nửa uy hiếp nửa dặn dò, “Giờ chúng ta vẫn đang là người cùng phe. Đặt trường hợp Tây phi sinh hoàng tử, ả ta vẫn là sự đe dọa lớn nhất, ai gia đang kiếm cơ hội để ả ta không ngóc nổi đầu. Đến lúc đó ——”
“Đến lúc đó, Thái hậu muốn sai tiểu thần làm gì cứ việc phân phó ạ!” Đổng Tuyết Khanh tiếp nhận câu nói mở màn của Hoàng thái hậu, giữa nụ cười quỷ bí của y, Hoàng thái hậu nhấc chân rời khỏi.
Thu nét mặt tươi cười lại, Đổng Tuyết Khanh gieo mình xuống chiếc ghế Thái sư, nâng chén trà thơm Viên Viên đã pha lên uống, ấy vậy mà lại chẳng uống nổi một hớp.
Đích xác, hiện tại Hằng Dạ đang sủng ái Tuyết Nhạn tận trời, ngày nào cũng có thái giám báo rằng trông thấy Hoàng thượng thân thiết dắt tay Tuyết phi tản bộ ở hoa viên. Nhưng, tại sao, y đột nhiên cảm thấy mờ mịt, Hoàng thượng tại sao lại dễ dàng thích cô em gái ngây ngây ngô ngô, tâm cơ khờ khạo của mình cơ chứ. Tại sao, Người chẳng hề ghé thăm mình. Cứ nghĩ đến đây, phế phổi lại đắng nghét.
Cho tới bây giờ, y cũng chưa rõ, tột cùng thì y để ý đến điều gì? Là Hoàng thượng, hay là sự sủng ái chí tôn vô thượng kia?
“Hoàng thượng giá lâm!” Sự xuất hiện đột ngột của Hằng Dạ giục Đổng Tuyết Khanh bừng tỉnh lại, cũng đồng thời kịp cho Hằng Dạ nhìn thấy được biểu cảm chân thật của y.
Con ngươi đen láy loang loáng tầng nước bối rối nhìn mình, sự hững hờ nơi khóe mắt nghẹn không trào ra, bao nhiêu buồn tủi và buồn bã không thốt lên lời tụ lại nơi đó. Hằng Dạ nhìn thấy một Đổng Tuyết Khanh như vậy, lòng lại đau đến tái tê. Mấy ngày nay hắn cứ vồn vã với Đổng Tuyết Nhạn ngây thơ ngọt ngào, tiềm thức lại muốn lảng tránh Đổng Tuyết Khanh, cũng không hiểu nổi do đâu vừa muốn giữ y ở lại, lại vừa muốn né mặt.
“Hoàng thượng hôm nay rỗi rãi à.” Thái độ Đổng Tuyết Khanh nhanh chóng khôi phục về bình tĩnh.
“Sao hả, trẫm đến chỗ ngươi vốn là chuyện bình thường mà. Chưa kể, Vị Ương cung còn là tẩm cung trẫm à nha.” Hằng Dạ vén một lọn tóc rủ trên vai Đổng Tuyết Khanh, hôn sâu thật sâu, mùi nước mát lành quẩn quanh trái tim hắn, “Ngươi cô đơn tới nỗi phải một mình đến Lưu Vân hồ sau núi ư?”
Đổng Tuyết Khanh khe khẽ gạt sự động chạm của Hằng Dạ ra, lẻ loi cười bảo, “Hoa sen trong hồ, ngay cả lá cũng đã khô héo, quả là ‘không hoa nào có thể trăm ngày tươi’.”
Hằng Dạ im lìm hồi chốc, thế rồi bất ngờ ôm chầm lấy người con trai đầy cô độc kia, khăng khít ép vào cơ thể gầy gò ẩn chứa những nét trơ trọi đơn độc, hôn lung tung lên mái tóc tựa mặt nước, ngay bản thân hắn cũng có thể tường tận cảm thụ hắn đang cấp bách muốn y cỡ nào.
Đổng Tuyết Khanh không mảy may một hành vi phản kháng, tùy ý Hằng Dạ ôm y lên giường, thô lỗ vạch lớp quần áo y ra, tàn nhẫn trút trăm nỗi đam mê bằng cơn mưa dấu hôn đỏ úa trên từng tấc da thịt thanh thuần, và rồi thời khắc Hoàng thượng nóng nảy tiến vào cơ thể y, y cắn chặt vải giường, ráng chịu cơn đau đớn khiến toàn thân y run lẩy bẩy —— vẫn không hề la lên một câu.
Sau khi đã đẩy vào, khoái cảm kinh người đã tan rã lửa giận vô danh của hắn. Hắn dùng đủ loại tư thế để hưởng dụng tấm thân duyên dàng này, dùng sự nhiệt tình và tinh lực vô tận để tra tấn vị ái thần đang dần dần trở nên khôn ngoan hơn, tới mức hắn khó còn cặn kẽ được nữa.
Hằng Dạ phát giác Đổng Tuyết Khanh đang vận sức thờ ơ để chống đỡ hắn, hắn liền hôn nồng nhiệt, vuốt ve nồng nhiệt lên làn da mịn màng.
“A… Đừng… A…” Sự mẫn cảm quá độ làm Đổng Tuyết Khanh hoàn toàn đầu hàng. Nỗi thống khổ mới ban đầu từ từ chuyển sang kích thích bỏng rát, từ vô thức chuyển qua đón nhận. Y thoải mái vươn thẳng eo nhỏ, hai tay giơ lên bám lấy đôi vai Hằng Dạ.
Theo mỗi cú thúc vào sâu hơn của Hằng Dạ, ánh mắt Đổng Tuyết Khanh bắt đầu loạn rối, bần thần trông đến vị quân chủ đang điên cuồng chiếm hữu mình ngay trước mắt.
“Dạ ơi, Dạ ơi… Thần… A…” Y khổ sở ôm siết Hằng Dạ, đạt tới cao trào. Sự co thít của y khiến Hằng Dạ điên đảo mê mẩn, sự khoái lạc như được chắp cánh vút bay làm hắn được tuôn trào nỗi dục vọng đã bấy lâu chưa được thỏa thích đến thế.
Đổng Tuyết Khanh nằm im trên giường, khóc trong câm lặng.
Hằng Dạ đang khoan khoái tột độ, thế nhưng bắt gặp cảnh Đổng Tuyết Khanh khóc, tâm trạng gì cũng đều bay biến hết, chỉ để lại rỗng không.
“Vì sao, Hoàng thượng, hiện giờ, trong mắt Người thần là gì chứ? Vì sao Người đối xử với thần như vậy?” Nhìn Hằng Dạ dửng dưng sửa sang quần áo, chuẩn bị rời đi, Đổng Tuyết Khanh quệt nước mắt, chất vấn, “Người có thể dành ra cả buổi chiều để ngắm hoa thưởng cảnh cùng phi tử của Người, nhưng lại chẳng nửa giây kiên nhẫn trò chuyện cùng thần. Đối với Người mà nói —— thần là gì chứ?”
“Hỏi rất hay, trẫm đây cũng thẳng thắn trả lời cho ngươi —— Ngươi đã thay đổi, Đổng ái khanh ạ!” Hằng Dạ dửng dưng nâng phiến cằm hẵng còn ẩm ướt của đối phương lên, để cho y thấy rõ được sự bất mãn trong mắt hắn, “Từ ngày ngươi trở về Vị Ương cung, ngươi chưa từng bao giờ an phận. Ngươi chớ tưởng lầm ngươi lén lút qua lại với Thái hậu mà không một ai hay biết! Ngươi nói trẫm ngày ngày ở bên một kẻ nịnh thần bụng dạ đầy rẫy mưu kế như nào đây… Đám đàn bà hậu cung đấu đá lẫn nhau đã đủ cho trẫm rức đầu lắm rồi! Nhưng, có một ngoại lệ. Tuyết phi, muội muội của ngươi, nàng ấy thật sự trong sáng như tuyết. Còn ngươi hiện giờ, chà chà, thì là bạn tình trẫm ưng ý nhất, cũng giống như Long sàng trong tẩm cung trẫm thôi, dùng rất dễ chịu. Một đáp án này đã đủ hài lòng chưa nào?”
Dứt câu, Hằng Dạ cười khẩy, bỏ đi khỏi Vị Ương cung.
Dõi theo bóng da dần xa của Hằng Dạ, Đổng Tuyết Khanh nuốt tất thảy những thương tâm và nước mắt trở lại vào bụng —— Người đúng là một chủ thượng thông minh, sắc sảo, mình đã quá đặt nhẹ Người rồi. Nhưng giờ mọi thứ đều đã tường tỏ thì thời cuộc càng rõ ràng hơn. Phải cẩn thận cân nhắc lại, nên làm thế nào mới đạt được mục đích…
“Viên Viên, thay ta mời Thống lĩnh Lưu Tiên lại đây đi.” Đổng Tuyết Khanh dẫn theo nụ cười nhàn nhã, chỉnh tề bước ra ngoài phòng khách, ngồi xuống ghế.
. / .
Năm quyển Ngũ Kinh gồm có:
2. Tôn Tử, tức Tôn Vũ, tên chữ là Trưởng Khanh, người Lạc An nước Tề (nay là Huệ Dân – Sơn Đông), ở cuối thời Xuân Thu, năm sinh năm mất đều không xác định được, nhờ cuốn binh thư của mình mà được tôn là Tôn Tử, lại bởi hoạt động chủ yếu ở nước Ngô, nên được gọi là Ngô Tôn Tử để phân biệt với Tôn Tẫn (Tề Tôn Tử là người nước Tề ở thời Chiến Quốc).
Đây được xem là một trong những binh thư kinh điển trong lịch sử quân sự thế giới.Mặt khác, tuy là một bộ binh thư, nhưng tầm ảnh hưởng của Binh Pháp Tôn Tử lại không chỉ giới hạn trong lĩnh vực quân sự, mà còn có thể áp dụng vào những lĩnh vực khác như kinh tế học, thể dục thể thao, khoa học,…
Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ