Dưới sự quần quây xung quanh của đám thị giả, Hằng Dạ đi cùng Đổng Tuyết Khanh ra khỏi Vị Ương cung.
“Hoàng thượng, lo lắng sương đêm mùa hè, Như phi nương nương có dặn cựu thần chuẩn bị áo choàng dệt lụa cho Người chống lạnh.” Trần công công cười xun xoe, dâng lên áo choàng.
“Như phi thật là có lòng chu đáo quá, ngẫm ra trẫm đã lạnh nhạt nàng cũng nửa năm rồi.” Hằng Dạ nhận áo, vừa vuốt lên mặt lụa dày, vừa nói với vẻ đăm chiêu.
“Như phi cũng không dám nghĩ xa thế đâu ạ. Ngài ấy đã dành cả một mùa đông để dệt nên tấm áo choàng này, tâm ý chỉ là vì săn sóc cho Long thể Hoàng thượng mà thôi.” Trần công công liền nói tốt cho Như phi một cách mau mắn.
“Đổng ái khanh, ngươi có lạnh không?” Hằng Dạ bất ngờ chuyển hướng qua Đổng Tuyết Khanh, cười hỏi, đồng thời khoác tấm áo choàng lên bờ vai gầy.
“Không, không lạnh đâu ạ, Hoàng thượng, Người cứ mặc cho mình đi.” Đổng Tuyết Khanh vội vàng từ chối, gì chứ cứ tưởng đến cặp mắt oán hận của Như phi, y lại thấy rùng mình.
“Trẫm biết dù trẫm ban cho ngươi thứ gì, ngươi cũng hờ hững hết cả mà!” Hằng Dạ lạnh lùng ném luôn chiếc áo xuống đất.
“Không, thưa Hoàng thượng, thần không có ý đó, chỉ là thần không lạnh thôi ạ.” Đổng Tuyết Khanh bèn cuống quýt thanh minh.
“Lui hết xuống cho trẫm, trẫm muốn đi riêng với Đổng thị vệ.” Lúc này, Hằng Dạ lại đột ngột ra lệnh.
“Nhưng Hoàng thượng, trời tối, chỉ e…” Lời can gián của Tổng trưởng phó thị vệ tức khắc bị Trần công công ngắt ngang.
“Từ đại nhân, đi thôi, võ công của Hoàng thượng mà ngài còn hoài nghi à? Vả lại, chẳng phải ngày nào ngài cũng khoe mẽ trị an của đại viện Hoàng cung đấy sao? Chúng ta đâu thể quấy rầy nhã hứng đi dạo buổi đêm của Hoàng thượng cho được chứ!”
Trần công công dẫn theo đoàn thị vệ lui đi, trước khi đi còn không quên rầm rì với Hằng Dạ, “Chuyện Hoàng thượng sai phái tầm ban ngày, thần đi làm đây ạ.”
Hằng Dạ gật gù, cười nhếch mép ngụ ý đã hiểu.
Đổng Tuyết Khanh không có chú ý đến sự bóng gió đằng sau câu nói ấy. Y đã đánh giá quá thấp thủ đoạn của vị Thiên tử trẻ tuổi, cũng giống như Hằng Dạ vốn cũng đã đánh giá quá thấp y.
Đổng Tuyết Khanh cứ như vậy chầm chậm bước đi cùng Hằng Dạ giữa râm ran tiếng côn trùng.
Thế rồi, y chợt nhận ra hai người đã đi tới đàn thờ.
“Hoàng thượng, sắc trời đã tối lắm, chúng ta nên về thôi.” Từ sau vụ lần đó, Đổng Tuyết Khanh chưa từng đến đây thêm lần nào. Y rất khó quên đi được thảm trạng của cô gái tối hôm ấy, và cả cảnh ngộ sau đó bản thân y phải hứng chịu.
“Ái khanh sợ đấy à? Nhớ tới điều gì chăng?” Hằng Dạ nhướn cao đôi mày kiếm, ngấm ngầm ám chỉ.
“Dạ không, thần, thần đã quên chuyện tối đó lâu rồi.” Đổng Tuyết Khanh liền phân bua vội vã.
“Thế à?” Hằng Dạ ép tới gần, một tay chống lên thân đại thụ sau lưng Đổng Tuyết Khanh, một tay bắt đầu ngả ngớn vuốt ve gò má lành lạnh.
“Hoàng thượng, đã tối lắm rồi.” Đổng Tuyết Khanh cúi gằm thưa, căng thẳng dừng mắt tại mũi chân đối phương.
“Mặt ngươi mịn thật, lại còn hồng hào. Thấy bảo, người nào đang yêu sắc mặt cũng đều thế.” Giọng Hằng Dạ càng lúc càng quyến rũ, hắn kề mặt đến sát sạt mặt y hơn.
Rốt cuộc cũng chịu ngả bài. Đổng Tuyết Khanh nghĩ trộm.
Y thức thời vòng tay qua cổ Hằng Dạ, chủ động hôn hắn.
Ánh mắt Hằng Dạ thoắt cái lạnh băng đi, song Đổng Tuyết Khanh lại không nhìn thấy. Y cố lấy lòng, hôn Hằng Dạ, thậm chí còn vươn phiến lưỡi nho nhỏ trượt trên khóe môi hơi khô của hắn, mãi đến khi Hằng Dạ cũng đáp lại, hôn y miên man. Đổng Tuyết Khanh bị hôn đến mức thở hổn hển, bấy giờ mới từ từ rời khỏi môi Hằng Dạ, dè dặt nói, “Thần tuyệt đối sẽ không nảy sinh suy nghĩ bất minh với bất kỳ ai không phải Người, và nếu thần yêu, tình yêu đó cũng sẽ không dành cho người khác.”
“Ngươi đang thổ lộ gì hở? Biểu lộ quyết tâm à? Có vẻ vẫn chưa đủ đâu phải không.” Hằng Dạ bí hiểm bật cười, hắn có thể cảm thụ được, nụ hôn chủ động mới rồi là một niềm dịu dàng hiếm hoi, đáng tiếc lại chẳng mảy may cất chứa một tia ấm áp.
“Thần biết có vài lời nói không hay lắm đã lọt vào tai Hoàng thượng, nhưng đâu có chứng cứ gì nào. Thần cho rằng Hoàng thượng chắc chắn sẽ không tin.” Đổng Tuyết Khanh bèn bày vẻ buồn tủi.
“Trẫm chỉ tin sự thật.” Mặt mày Hằng Dạ vẫn chỉ thản nhiên như cũ.
“Vậy phải làm thế nào Hoàng thượng mới tin thần?” Đổng Tuyết Khanh ngước nhìn Hằng Dạ, khuôn mặt đầy tràn nét tinh khôi.
“Ái khanh là người thông minh mà, hơn nữa luôn rất hiểu cách làm trẫm vui nha.” Ngữ điệu Hằng Dạ bắt đầu rục rịch đẫm tình, hắn cầm tay Tuyết Khanh phủ lên nơi bụng dưới của hắn, “Ái khanh chưa từng thử hầu hạ trẫm giữa thiên nhiên đúng không?” Đoạn dán rạt vào tai Tuyết Khanh, ẩm ướt thì thầm.
Gương mặt Đổng Tuyết Khanh thoắt cái đỏ lựng. Y cắn bờ môi dưới phơn phớt đỏ, không đáp.
Hiển nhiên, Hằng Dạ muốn y thỏa mãn hắn ngay tại nơi này, chỉ có điều…
Hằng Dạ mạnh mẽ hôn nghiến, át bạt toàn bộ sự đắn đo của Đổng Tuyết Khanh. Y bắt đầu đạp lại nụ hôn Hoàng thượng, song song đó tự cởi nút buộc, chỉ giây lát sau, quần áo đã rớt lả tả xuống đất, phơi trần tầng thịt da trắng trong và lụa là.
Hằng Dạ thả lỏng y ra. Hắn thật tình không ngờ một Đổng Tuyết Khanh ban ngày hiền lành nho nhã, nói năng và làm việc đều hết sức cẩn thận, ấy thế mà giờ hòng chiếm được lòng tin, y sẵn sàng vứt bỏ tự tôn và đạo đức chính mình, dám dùng mưu mô nhường ấy hòng lấp liếm tư tình đối với một gã đàn ông khác.
Hằng Dạ ôm gọn Đổng Tuyết Khanh đè trên thân cây, căm phẫn như sắp sửa bùng nổ. Hắn cởi quần, động tác thô lỗ đẩy dục vọng hầm hập vào phía sau Đổng Tuyết Khanh, chẳng dư dả lấy một lần chuẩn bị hay bôi trơn trước đã.
“A…” Đã lâu chưa bị hung khí to lớn đâm vào đột nhiên như thế, Đổng Tuyết Khanh đau quá bật kêu lên, sau lại nghĩ tới đang ở đàn thờ ngoài trời, y đành ráng sức cắn răng, cố thả lỏng cơ thể tiếp nhận thứ lớn đến kinh khủng nọ.
“Ái khanh, tư vị thế nào hả? Lỗ nhỏ của ngươi đúng là co giãn, chặt không khác gì lần đầu tiên hết, chà, làm trẫm gần như không sao chuyển động được.” Hằng Dạ thong thả rút ra, tiếp theo liền thẳng tiến cấp tốc.
Máu theo sự co rút của nơi đó chảy dọc xuống bắp đùi hoàn mỹ của Đổng Tuyết Khanh, Hằng Dạ càng có được sảng khoái đến vô hạn.
“Chậc, có ái khanh trơn cho, trẫm thấy thích hơn nhiều lắm, ái khanh, còn ngươi thì sao?” Hằng Dạ vừa hôn lên chiếc cổ và phần lưng trắng mềm, vừa cười *** dật mà gặng hỏi.
“Thần… A… Thần cảm thấy rất… tuyệt.” Dưới đợt đâm chọc mỗi lúc một nhanh, Đổng Tuyết Khanh đứt quãng chẳng đáp trọn vẹn nổi thành lời, thâm tâm chỉ mong mỏi đối phương hãy nhanh nhanh chấm dứt.
“Thật à? So với Hứa Nghiêm của ngươi thì sao?” Hằng Dạ nhắc đến cái tên này, thân dưới không khỏi dồn dập thúc tới, đỉnh đầu dục vọng lao vào nơi thẳm sâu nhất của động sau mềm mại.
Đáy lòng Đổng Tuyết Khanh cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì đã phải đầu hàng trước sự ra vào trừng phạt cực lực của Hằng Dạ.
“A, Hoàng thượng, xin đừng, thần không chịu nổi, cầu xin Người, a… ôi…”
“Nằm dưới gã khác ngươi cũng không chịu nổi như này sao? Ngươi liệu có biết không có tên đàn ông nào can trường được trước tiếng rên rỉ *** đãng này của ngươi không? Hộc, thật thích, thả lỏng thêm nữa nào, ha… Trẫm sắp…” Cơn thịnh nộ của Hằng Dạ bất chợt bị một trận khoái cảm tê dại đến khôn cùng hoàn toàn thay thế, sự hưng phấn từ óc não ùn thẳng xuống tụ tập tại một điểm nào đó trên hung khí, xoay chuyển cuồn cuộn toàn thân, không rõ qua bao lâu, cuối cùng Hằng Dạ cũng đạt tới cao trào.
Hắn thỏa mãn rút hung khí khỏi, lôi khăn tay mang theo bên mình ra lau sạch của quý đang bị rây máu.
Thực chất, đến chót cùng, Đổng Tuyết Khanh đã đau đến mức ý thức mê man. Y chẳng rõ chừng nào vị thiên chi kiêu tử kia đã rời khỏi, y chỉ cảm giác được lực nén sau lưng đã biến mất. Chầm chậm tuột xuống nhưng lại bị vỏ cây sần sùi cọ ráp làm tỉnh táo lại, y vịn lấy thân cây, dùng lưng chống đỡ thân xác nhàu nhĩ, tựa vào cây gắng gượng vận lại áo quần, nhan sắc nhợt nhạt nghiêm trọng, giữa bầu trời xanh sậm cơ hồ phát ra màu sắc trong suốt, vùng da thịt xinh đẹp hai bên đùi dính dớp lại vệt máu ri rỉ, khắp bờ vai cong cong yếu mềm lẫn cần cổ duyên dáng đều dày đặc những dấu hôn tím bầm, bờ môi xinh xẻo thoáng mở he hé, gấp gáp hớp lấy mảng không khí ẩm ướt của đêm hè, phiến môi dưới còn láng máng vết thương nhỏ do ban nãy phải gồng mình khắc chế tình ái mà cắn sứt.
Từ phía sau không xa lắm, có chất giọng ẻo lả của Trần công công vọng lại.
“Thưa Hoàng thượng, chúng thần đã có thể bẩm báo được chưa?”
“Lại đây, trẫm thấy Đổng thị vệ cũng mặc gọn gàng quần áo rồi.” Hằng Dạ thâm thúy liếc mắt sang Đổng Tuyết Khanh đứng sau lưng, cười đầy hả hê.
Chỉ thấy, Trần công công đi ra khỏi lùm cây mé bên cạnh, đi kèm còn có một người vóc dáng cao lớn nữa.
“A!” Cả Đổng Tuyết Khanh lẫn người áo trắng kia đồng thanh kêu lên cùng một lúc.
Dưới ánh trăng, gương mặt đẹp đẽ vượt trội kia phủ kín vẻ không thể tin lẫn thống khổ tột độ.
“Hứa đại ca… Tại sao?” Đổng Tuyết Khanh đơ dại tự lầm bầm, ngã phịch xuống đất.
“Ây dà, thứ cho lão nô mạo muội. Ta và Hứa công tử đứng chờ hơn nửa canh giờ, còn tưởng Hoàng thượng đang cùng hoan hảo với nương nương nào cơ nên không dám phiền nhiễu. Ai dè đâu —— Ôi chao, lão nô lỡ lời, đáng bị đánh quá, kỳ thực Đổng đại nhân hàng đêm đều được lâm hạnh, cũng coi như là nửa nương nương được rồi, Hoàng thượng, cựu thần ——”
“Thôi.” Hằng Dạ cắt ngang mấy lời lảm nhảm huyên thuyên của lão, mang theo ý rẻ rúng mà rằng, “Nhìn thì cũng đã nhìn rồi, dông dài nhiều lời làm gì, chả lẽ trẫm phải e ngại chắc?”
“Hoàng thượng quá lời ạ, tại chúng thần sợ Đổng đại nhân thẹn thôi, ha ha.” Trần công công mập mờ đáp trả.
“Y? Y biết chữ thẹn viết như nào sao? Ngươi nói thử xem, Hứa Nghiêm?” Bấy giờ Hằng Dạ quay sang thẳng thừng hỏi đến Hứa Nghiêm.
“Hoàng thượng đêm khuya triệu kiến tiểu thần, chẳng hay Người có gì sai phó?” Hứa Nghiêm gắt gao siết tay thành nắm đấm, tận sức giữ cho giọng nói nghe chừng bình tĩnh hơn, hắn cố gắng khống chế đường nhìn của mình lảng tránh vị quân vương ban nãy đã tàn phá trên người Tiểu Tuyết.
“Cũng không có gì nhiều nhặn, chỉ là muốn tận miệng khen ngươi, cám ơn ngươi đã cho trẫm được xem một hồi võ rất hay. Có điều, đêm nay ngươi cũng không thiệt đâu nhỉ? Kỹ thuật ái khanh của ta về chuyện ấy kiệt xuất thiên hạ quá mà, ha ha ha!!!” Hằng Dạ cố tình buông lời trêu ngươi đầy trớt nhả.
“Hoàng thượng, nếu không có việc gì, thần xin cáo lui.” Hứa Nghiêm dứt câu liền xoay gót đi luôn, căn bản chẳng hề đợi chờ Hằng Dạ cho phép.
“Hứa công tử, sao ngài lại có thể ——” Trần công công định chạy lên giữ hắn thì bị Hằng Dạ cản.
“Mặc hắn đi đi.” Hắn quay người, khom lưng xuống, chùng giọng nói nhỏ với Đổng Tuyết Khanh vẫn đang một mực thất thần nãy giờ, “Đâu thể trách hắn được nhỉ, hắn bị vẻ mê hoặc lẳng lơ của Đổng thị vệ làm cho kích động quá phải bỏ chạy ấy mà. Ha ha !”
Vứt lại một câu thế xong, đoạn Hằng Dạ nghênh ngang rời đi, Trần công công cũng lút cút theo sát, lúc đi qua còn không quên châm chỉa:
“Chúng thần đứng một bên, thấy Hứa công tử đỏ gay gay cả tai cả mặt, so với Đổng đại nhân, chà chà, đỏ không kém gì đâu nha.”
Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ