Rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế... chẳng lẽ vấn đề gì rất quan trọng? Đến đỗi họ phải nhường đi nhường lại mà chưa ai dám nói?

Vương Hoa lấy làm ngạc nhiên nói :

- Rốt cuộc, có vấn đề gì quan trọng lắm chăng?

Ngô Tinh nói :

- Linh Linh muội, ngươi cứ việc hỏi hắn đi.

Chương Linh Linh tủm tỉm cười nói :

- Được, để ta hỏi hắn cho. Này Vương Hoa, sau khi ngươi rời khỏi bọn ta, ngươi đã tưởng niệm ai nhiều nhất?

Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, nói :

- Vấn đề các ngươi muốn hỏi chính là câu này sao?

- Đúng thế!

- Ta lại tưởng có việc gì quan trọng lắm...

Ngô Tinh nói :

- Chẳng lẽ đây là việc nhỏ ư?

Vương Hoa thoáng ngạc nhiên vội gật đầu lia lịa nói :

- Ồ... phải, phải! Đây là việc lớn.

- Thế thì ngươi nói ngươi tưởng niệm ai nhất?

Vương Hoa suy nghĩ một hồi nói :

- Ta cũng chẳng biết nữa.

- Tại sao ngươi không biết?

- Tại vì ta đều tưởng niệm cả ba người!

- Ngươi khéo trả lời thế, nhưng chúng ta yêu cầu ngươi phải nói lời tưởng niệm ai nhiều nhất?

- Khó trả lời vô cùng.

- Tại sao thế?

- Vấn đề này cũng y như một người rời khỏi nhà đi chơi xa, có người đã hỏi y rằng rốt cuộc y tưởng niệm phụ thân y nhiều nhất hay là đã tưởng niệm mẫu thân y nhiều nhất vậy.

Ngô Tinh cương quyết nói :

- Nhưng mà, chúng ta muốn ngươi trả lời câu hỏi này.

Vương Hoa nói :

- Sao các ngươi lại nghĩ ra câu hỏi kỳ lạ như thế?

- Ngươi hãy trả lời câu hỏi của chúng ta trước, sau đó chúng ta mới giải thích cho ngươi biết.

Vương Hoa nói :

- Các ngươi buộc ta phải trả lời câu hỏi này mới thôi?

- Đúng thế!... nhưng ngươi hãy yên tâm, bọn này không ai ghen tuông đâu.

Vương Hoa suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nói :

- Thôi được, ta trả lời nha...

- Ngươi cứ nói đi.

Vương Hoa trịnh trọng nói :

- Ta tưởng niệm Thanh Thanh nhiều nhất.

Chương Thanh Thanh nghe hắn nói thế lấy làm sung sướng vô cùng, y đã thẹn thùng cúi đầu xuống luôn.

Thanh Thanh e lệ nói :

- Nói láo!

- Không, ta nói thật đấy!

Ngô Tinh nói :

- Thế nào, Thanh Thanh muội! Ta và Linh Linh muội đoán có sai chút nào đâu.

Vương Hoa đã quan tâm ngươi nhiều nhất...

Chương Thanh Thanh ngắt lời y, nói :

- Không, hắn nói dối đấy.

Vương Hoa khẽ gật đầu nói :

- Thanh Thanh, ta không nói dối với ngươi chút nào hết. Tại vì ngươi đã mang thai, đương nhiên ta phải quan tâm ngươi nhiều hơn.

Lời nói êm tai dễ nghe thật, Chương Thanh Thanh cảm thấy sung sướng hết sức.

Ngô Tinh tán tụng nói :

- Hay lắm, trả lời hay lắm. Nếu như ngươi trả lời sai, thì bọn này phải phạt ngươi rồi.

Tại vì Thanh Thanh đã mang thai chịu khổ, nếu ngươi không tưởng niệm y và quan tâm y, thì quả thật ngươi không còn chút lương tâm gì hết.

Vương Hoa nói :

- Thế thì bây giờ xem như ta có chút lương tâm rồi chứ?

Ngô Tinh khẽ gật đầu nói :

- Phải, quả nhiên ngươi có chút lương tâm.

- Làm thế nào các ngươi lại nghĩ đến vấn đề này vậy?

Chương Linh Linh nói :

- Nói cho ngươi biết cũng chẳng hề chi, có một hôm chúng ta bàn vấn đề này. Sau khi ngươi rời khỏi đây ngươi sẽ tưởng niệm ai nhiều nhất, tỷ tỷ ta thì nói ngươi tưởng niệm ta nhiều nhất...

Vương Hoa ngắt lời, hỏi :

- Tại sao thế?

Chương Thanh Thanh tiếp lời nói :

- Tại vì Linh Linh là người tình đầu tiên của ngươi, bất cứ giây phút nào ắt phải tưởng niệm tới y luôn.

Vương Hoa nghe nói thế bất giác cười khì ngay.

Chương Linh Linh nói :

- Còn ta thì nói rằng ngươi ắt phải tưởng niệm Ngô tỷ tỷ, tại vì Ngô tỷ tỷ đẹp nhất, đã cứu ngươi thoát nạn, đồng thời cùng ngươi...

Y nói đến đây, hai má ửng đỏ ngay.

Ngô Tinh tiếp lời :

- Ta thì nói rằng ngươi ắt phải quan tâm Thanh Thanh muội nhiều nhất, tại vì y đã mang thai, đương nhiên ngươi phải quan tâ, y rồi. về sau Linh Linh muội cũng đồng ý quan điểm của ta luôn, nhưng mà Thanh Thanh muội thì nhất định chẳng tin, cho nên chúng ta phải hỏi ngươi là lý do như thế đấy.

Vương Hoa mỉm cười nói :

- Các ngươi quỷ quái thật.

Họ đã đồng thanh cười thật tươi.

Vương Hoa nói với Ngô Tinh :

- Ngô cô nương...

Chương Linh Linh vội cất tiếng nói :

- Gọi sai rồi.

- Ta gọi như thế quen rồi.

- Phải, gọi là Ngô tỷ tỷ mới đúng, chớ quên rằng mai sau y là vợ của ngươi nha.

Quả thật Vương Hoa chẳng làm gì được họ hết, hắn đành lòng thay đổi cách xưng hô nói :

- Này Ngô tỷ tỷ...

Ngô Tinh thẹn đỏ mặt nói :

- Có việc chi thế?

- Ta quên trả quyển Hải Đào kinh này lại cho ngươi, bây giờ ngươi hãy đem cất đi.

Nói xong Vương Hoa giao quyển Hải Đào kinh cho Ngô Tinh luon. Ngô Tinh nói :

- Thì ngươi cứ giữ lấy có hề chi đâu?

Vương Hoa lắc đầu nói :

- Không, đây là vật của mẹ ngươi, nên giao lại cho ngươi mới phải. Ta muốn giao cho ngươi trước cũng được thôi.

Chương Linh Linh sực nghĩ ra một việc, hỏi :

- Này Vương Hoa, suýt nữa ta quên hỏi ngươi một việc?

- Việc gì thế?

- Ngươi bảo rằng Mai Hương chính là Giáo chủ Võ Lâm giáo chăng?

Vương Hoa nghe y hỏi như thế, bất giác giật bắn người lên, nói :

- Đúng thế, có sao chăng?

- Thế thì lần này ngươi nhất định đã trông thấy y rồi?

- Phải, quả thật ta đã trông thấy y.

- Thế thì hai người ra sao rồi?

Ngô Tinh ngạc nhiên cắt lời :

- Nói sao? Hắn còn bạn gái nữa sao?

Chương Linh Linh khẽ gật đầu nói :

- Hắn là một chủng tử đa tình... ngoại trừ ba chúng ta, ngoài ra hắn còn một nữ nhân tên là Mai Hương nữa.

Ngô Tinh hỏi :

- Y có đẹp không?

- Xinh đẹp hết sức.

- Hình như ta chưa hề nghe hắn đề cập đến bao giờ hết.

- Làm gì hắn chịu nói.

Chương Thanh Thanh nói :

- Thế thì cảm tình hai người chắc thân thiết lắm thì phải?

Chương Linh Linh nói :

- Còn phải hỏi nữa?

Ngô Tinh nói :

- Thế thì lần này hắn đến đó lấy Thủy Tinh Cầu, há không phải tái hưởng mộng đẹp chăng?

- Điều này thì cần gì phải nói nữa.

quả thật miệng lưỡi của ba cô nương này lợi hại ghê gớm. Người này nói một câu, người kia thêm một lời, suýt nữa làm cho Vương Hoa phải tìm chỗ lẩn trốn luôn mới khỏi sượng mặt.

Chương Linh Linh nói :

- Này Vương Hoa, sao ngươi không nói gì hết?

Vương Hoa nhún vai tỏ vẻ không làm gì hơn được, nói :

- Ta có chút cơ hội nào để nói chuyện đâu?

- Thôi được, bây giờ ngươi cứ nói đi.

- Nói gì ư?

- Nói chuyện giữa ngươi và Mai Hương chứ còn nói gì nữa.

- Ta... chẳng biết phải nói thế nào đây?

Vương Hoa khẽ lắc đầu một cái. Quả thật hắn không biết nói sao bây giờ, trước sau gì hắn và Mai Hương cũng không thể kết hợp được. Có nói cho họ nghe cũng không hề chi.

Hắn nghĩ như thế bèn nói :

- Chẳng có gì đặc biệt hết.

- Lại muốn đánh lừa bọn này nữa rồi.

- Ta nói thật đấy. Nhưng lần này ta đã thuận lợi đoạt hồi Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh, thảy đều nhờ y giúp ta. Bằng không, ta quyết chẳng thể thoát khỏi độc thủ của Vương Bán Tiên.

- Ồ! Ngươi rói rõ ràng hơn xem nào?

Vương Hoa đành đem sự việc Mai Hương đã cứu hắn thoát nạn thuật lại cho họ nghe một phen. Dĩ nhiên hắn giấu đi phần hắn đã đàm tình thuyết ái với Mai Hương rồi.

Ngô Tinh nói :

- Thế thì y là một nữ nhân khá tử tế mà.

Chương Linh Linh nói :

- Quả thật y hiền hết sức...

Chương Linh Linh nói chưa hết lời, thình lình...

Ngô Tinh hét to một tiếng :

- Ai đó?

Tất cả mọi người nghe tiếng hét của Ngô Tinh, đã giật bắn người lên. Họ nhìn theo ánh mắt của Ngô Tinh nhưng chẳng thấy một ai hết.

Vương Hoa kinh hãi nói :

- Ngươi trông thấy gì thế?

- Một bóng người.

- Bóng người ư? Ở đâu?

- Chạy mất rồi!

Vương Hoa cười nói :

- Nói láo.

- Ta nói thật đấy. Lúc nãy ta trông thấy một bóng người chớp nhoáng một cái thì chạy mất luôn.

Vương Hoa mỉm cười nói :

- Thân pháp đối phương thần tốc như vậy sao?

- Nhanh như điện chớp vậy.

Vương Hoa cười ha hả nói :

- Thế thì võ công của đối phương không phải thiên hạ đệ nhất rồi sao?

- Ta chưa từng trông thấy bất cứ một người nào có thân pháp cao siêu đến thế. Ngươi chớ hoài nghi ta, chính ta đã mục kích như thế.

Đương nhiên Vương Hoa cho rằng không thể được vì tiếng hét của Ngô Tinh và tốc độ xoay nhìn của hắn chỉ xê dịch trong tíc tắc. Cho dù đối phương có khinh công cao siêu cỡ nào đi nữa, cũng không thể nào trong tíc tắc đã chạy mất dạng luôn.

Chương Thanh Thanh nói :

- Ta cũng nhận thấy rằng không thể như thế được. Ở đây ngoại trừ phe chúng ta, ngoài ra không thể nào có người lạ mặt. Có lẽ ngươi đã trông thấy chim mèo bay qua thì phải.

Ngô Tinh bất giác căm phẫn nói :

- Chính mắt ta đã nhìn thấy, quyết không sai chạy đi đâu được hết.

Nghe y nói cương quyết như thế, họ không thể không tin rồi. Võ công của Ngô Tinh quyết chẳng phải tầm thường, nếu y bảo rằng y đã trông thấy bóng người như thế là không còn sai nữa rồi.

Vương Hoa bất giác hỏi lại lần nữa.

- Ngươi khẳng định như thế?

- Ta khẳng định một trăm phần trăm như thế.

- Có lẽ người trong phe của chúng ta chăng?

- Không thể được. Kể cả Võ Lâm Hoàng Đế Châu gia gia trong đó, không có ai có thân pháp nhanh thần tốc như thế được hết.

Vương Hoa nghe nói thế, bất giác lạnh toát mồ hôi nói :

- So với ta thì thế nào.

- Ngươi không thể so sánh với đối phương được.

Vương Hoa nghe nói thế, bất giác ngây người ra tại chỗ luôn.

Chương Thanh Thanh nói :

- Thế thì đối phương là ai?

Đương nhiên không một ai biết đối phương là ai hết. Huống chi Vương Hoa và chị em Chương gia lại không trông thấy gì hết.

Chương Linh Linh nói :

- Thôi, thế thì chúng ta cũng chẳng còn vui vẻ gì chơi đùa tiếp nữa. Chúng ta trở về động đi.

Ngô Tinh buồn bã thở dài một tiếng nói :

- Mất hứng thiệt.

Bọn bốn người Vương Hoa cất bước chạy về thạch động luôn.

Xem tiếp hồi 98 Quái nhân

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play