- Này Vương Hoa, trong vòng năm ngày ngươi ắt phải quay trở về, trăm sự trông vào ngươi cả đấy.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Tiền bối cứ yên tâm, vãn bối sẽ về kịp chứ không sai.
- Thế ngươi hãy thân trọng nha.
Đoàn người thảy đều chạy trở về hướng thạch động, chỉ có Ngô Tinh và chị em Chương gia vẫn còn đứng lại mà thôi.
Vương Hoa nói :
- Ngô cô nương và Linh Linh, hai người hãy về thạch động đi.
Chương Linh Linh nói :
- Ngươi hãy bảo trọng.
Ngô Tinh cũng nói :
- Ngươi hãy cố gắng tranh thủ trở về nha.
- Được, Thanh Thanh, ngươi hãy ở lại, ta có vài lời muốn nói với ngươi.
Hình như Ngô Tinh đã đoán biết Vương Hoa muốn nói những gì với Thanh Thanh rồi, y bèn đưa mắt nhìn Chương Linh Linh nói :
- Linh Linh muội, chúng ta quay trở vào thôi.
- Vâng.
Ngô Tinh vái chào Thủy Tinh mỹ nhân nói :
- Thưa mẹ! Mẹ cũng tranh thủ về cho sớm nha.
- Được, mẹ sẽ cố gắng về sớm, con hãy vào đi.
Ngô Tinh và Chương Linh Linh vẫn ngây người đứng yên tại chỗ không nói gì hết.
Vương Hoa bước gần Thanh Thanh, hắn cảm thấy rằng giữa ba người thì Thanh Thanh âu sầu nhất, có lẽ vì hoàn cảnh sinh sống của ba người không giống nhau.
Vương Hoa cảm thấy bùi ngùi trong lòng, nói :
- Thanh Thanh...
Y nhè nhẹ ngước đầu lên nhìn Vương Hoa, hỏi :
- Ngươi... có điều gì muốn nói với ta chăng?
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Chẳng lẽ ngươi không có gì để nói với ta sao?
- Ta ư?
Mối tình bi thương lướt nhanh vào tư tưởng y, cổ họng đã uất nghẹn, y có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không sao thốt nên lời được.
Y đã có con của Vương Hoa, nhưng lại không dám nói cho Vương Hoa nghe. Y sợ rằng Vương Hoa phải lo lắng bất yên.
Vương Hoa nói :
- Có điều gì ngươi cứ việc nói đi.
Cuối cùng Chương Thanh Thanh lên tiếng nói :
- Chàng hãy bảo trọng nha.
- Ta sẽ bảo trọng, này Thanh Thanh, ngươi chỉ nói mỗi câu này với ta sao?
- Ngoài ra chàng hãy về cho sớm một chút.
- Rồi còn gì nữa?
- Chỉ có thế thôi.
- Ngoại trừ hai câu này, ngươi không còn nói gì nữa sao?
- Có chứ.
- Ngươi cứ nói.
- Thiếp sẽ tưởng niệm chàng cho đến khi nào chàng quay trở về.
Vương Hoa nói :
- Còn nữa chăng?
Nghe Vương Hoa nói thế, Chương Thanh Thanh lấy làm ngạc nhiên hết sức, đương nhiên y chẳng ngờ Vương Hoa đã từ nơi Ngô Tinh biết được việc y đã có thai.
Y lắc đầu nói :
- Chỉ có bấy nhiêu lời thôi.
- Có thật không còn gì nữa chăng?
- Đúng thế.
Vương Hoa nói :
- Theo ta thì trong bụng ngươi có điều gì muốn nói cho ta biết, nhưng lại chẳng muốn nói cho ta nghe.
Chương Thanh Thanh ngạc nhiên nói :
- Làm gì có chuyện đó chứ?
- Có thật như thế chăng?
- Ừ!
- Ngươi còn giấu diếm ta điều gì nha!
- Thế ngươi cứ nói ra xem sao?
Vương Hoa nói :
- Nếu ta nói trúng thì ta phải phạt đánh ngươi một cái vào đít có được chăng?
- Được, ngươi cứ nói xem sao?
Vương Hoa ghé vào tai y nói nhỏ :
- Ngươi có thai rồi, đúng chăng?
- A...
Chương Thanh Thanh khẽ kêu lên một tiếng, vừa kinh hãi vừa bất ngờ hỏi :
- Sao... ngươi lại biết thế?
- Có đúng như vậy chăng? Ngươi hãy trả lời ta trước đi.
Chương Thanh Thanh cảm thấy kinh ngạc hết sức, bỗng nhiên y ngả vào lòng Vương Hoa cất tiếng khóc nức nở.
- Ngươi có thai rồi phải vậy không?
Chương Thanh Thanh khẽ gật đầu không nói gì hết.
- Tại sao không thông báo cho ta hay?
- Ta ư?
- Sợ ta quan tâm chăng?
- Vâng!
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Dại ơi là dại, ngươi phải thông báo cho ta hay chứ, như thế ta mới biết rằng ta có một phần trách nhiệm với con.
Hình như Chương Thanh Thanh đã cảm động bởi câu nói này của Vương Hoa, ngoại trừ y chỉ biết khóc lóc, ngoài ra y chẳng biết nói gì hơn.
Vương Hoa buồn bã nói :
- Này Thanh Thanh, có phải như thế chăng?
- Thiếp...
- Thanh Thanh, nàng là vợ của ta, ta có trách nhiệm phải quan tâm vậy. Quả thật ta đã có lỗi với nàng.
- Chàng chăng có lỗi gì hết.
- Không, ta đã có lỗi. Khi một người đàn ông biết vợ mình mang thai mà không thể ở gần bên cạnh y, thì người đàn ông ấy phải bất an. Ngược lại một người đàn bà đã làm vợ cũng mong mỏi rằng khi y có thai thì người chồng nên hầu cận bên y.
Chương Thanh Thanh nói :
- Này Vương Hoa, thiếp rất đồng ý lời chàng đã nói. Đương nhiên thiếp không muốn chàng đi khỏi nhưng vì mẹ thiếp nên chàng phải đi thôi. Thiếp không biết nói gì hơn chỉ mong chàng nên vì thiếp mà thận trọng lấy mình.
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Thanh Thanh, nàng nói phải, mặc dù ta biết nàng mang thai, song không thể chẳng đi. Vì mẹ nàng ta đành phải tạm thời rời khỏi nàng trong một thời gian ngắn, nàng không buồn ta chứ?
Chương Thanh Thanh nói giọng uất nghẹn :
- Chàng cứ yên tâm đi đi.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Vậy thì nàng trở về nghỉ ngơi đi.
Thanh Thanh khẽ gật đầu nói :
- Được, mong chàng hãy trở về cho sớm.
- Nàng phải bảo trọng lấy thân nha.
Thanh Thanh nói :
- Vâng, hẹn gặp lại!
- Xin từ biệt.
Chương Thanh Thanh vẫy tay nhè nhẹ, y chẳng muốn rời khỏi hắn chút nào hết. Họ đều có đồng một cảm tưởng...
Bấy giờ Thủy Tinh mỹ nhân đi tới nói :
- Thế nào, y đã có thai rồi chăng?
Vương Hoa giật mình nói :
- Sao... tiền bối lại biết ư?
- Chẳng phải lúc nãy ngươi đã hỏi y như thế sao?
- Vâng.
Thủy Tinh mỹ nhân ra vẻ thắc mắc nói :
- Sao bọn ta chẳng hay biết gì hết?
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Vì y không muốn cho bất cứ một ai biết việc này hết. Đồng thời y cũng ngại rằng nếu để vãn bối biết được tin này thì vãn bối phải lo lắng cho y. Chính Ngô cô nương đã nói tin này cho vãn bối biết.
Thủy Tinh mỹ nhân nói :
- Ba nữ hài nhi này thảy đều hiền lành hết sức. Trước kia ta cứ lo lắng họ chẳng sống hòa hợp được...
Y nói tới đây mỉm cười nói :
- Này Vương Hoa, ta hỏi ngươi một điều, trong ba nữ hài nhi này, ngươi thương người nào nhất?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Chương Linh Linh.
- Có phải tại vì y là người tình đầu tiên của ngươi chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Vâng, vãn bối không phủ nhận điều này.
Thủy Tinh mỹ nhân lẳng lặng không nói gì nữa, đương nhiên vì y cũng có quan điểm này. tại vì cả một đời người chỉ có mối tình đầu là trân quý nhất.
Chương Thanh Thanh vẫn lưu luyến đứng ở bờ hồ.
Thủy Tinh mỹ nhân khẽ nói :
- Chúng ta đi được rồi chứ?
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Vâng, chúng ta đi thôi.
Chiếc thuyền con lướt nhanh trên mặt hồ ra khỏi eo núi.
Bóng người Chương Thanh Thanh đứng bất động bên bờ hồ đã nhỏ dần...
Bỗng nhiên Vương Hoa sực nghĩ ra một vấn đề kỳ lạ, bất giác mỉm cười hỏi :
- Thưa tiền bối, có phải vãn bối nên gọi tiền bối bằng...
- Bằng tiếng nhạc mẫu?
- Thưa vâng!
Thủy Tinh mỹ nhân lắc đầu nói :
- Không, chờ khi nào các ngươi kết hôn xong rồi hãy gọi ta như thế cũng chưa muộn.
- Vâng, thế vãn bối xin hỏi tiền bối một điều nữa.
- Ngươi cứ nói?
- Vãn bối trông tinh thần của tiền bối có vẻ khác hơn trước thì phải?
- Phải, Chương Vĩnh Kỳ đối xử với ta khá tốt.
- Thế tại sao tiền bối bằng lòng tìm thuốc chữa trị cho Chương phu nhân?
Thủy Tinh mỹ nhân ngạc nhiên nói :
- Tại sao không bằng lòng được?
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Nếu Chương phu nhân chết thì chẳng phải có lợi cho tiền bối sao?
Thủy Tinh mỹ nhân thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười trả lời ngay.
- Thế là ngươi sai lầm rồi.
- Lầm ư?
- Phải, ngươi cho rằng nếu Chương phu nhân chết rồi thì ta có thể tái hưởng mộng đẹp năm xưa?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế.
- Bụng ngươi nghĩ xấu như vậy được sao?
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Người ta thường nói rằng tình địch như cây đinh đâm vào mắt, bất cứ một ai cũng muốn nhổ phứt cây đinh này ra, tại sao tiền bối có cơ hội...
Thủy Tinh mỹ nhân nói :
- Lòng ta chẳng tệ bạc như thế được, hơn nữa ta phải cố gắng hết sức cứu trị y, cho dù ta phải đánh mất Chương Vĩnh Kỳ lần nữa ta vẫn sống rất vui vẻ.
Vương Hoa thầm kính phục Thủy Tinh mỹ nhân có tâm địa hiền từ hết sức.
Hắn cười nhạt nói :
- Nếu chẳng có quả Thủy Tinh Cầu, có thật chương phu nhân chỉ còn sống được năm ngày nữa chăng?
- Đúng thế.
Bấy giờ, chiếc thuyền nhỏ đã cập bến, hai người song song nhảy lên bờ. Thủy Tinh mỹ nhân nói :
- Này Vương Hoa, mạng sống của Chương phu nhân đều trông cậy vào ngươi hết, mong rằng ngươi phải nhớ lấy điều này.
- Vâng, vãn bối xin ghi nhớ lời dạy của tiền bối.
- Vậy thì hai ta chia tay ngay tại đây thôi.
Thủy Tinh mỹ nhân nói xong, không đợi Vương Hoa trả lời gì hết, y đã phi thân chạy đi luôn.
Vương Hoa ngẩn người đứng sững bên bờ hồ.
Đương nhiên hắn biết Thủy Tinh Cầu rất quan trọng đối với hắn, tại vì nó ảnh hưởng tới sự sống chết của Chương phu nhân.
Hắn biết đi đâu tìm gặp Vương Bán Tiên đây?
Bỗng nhiên Vương Hoa nghĩ tới Mai Hương, Giáo chủ Võ Lâm giáo. Chỉ có Mai Hương mới tìm được Vương Bán Tiên, ngoại trừ biện pháp này ngoài ra không còn cách nào khác hơn.
Đương nhiên, qua biện pháp này có thể tìm được Thủy Tinh Cầu hay chăng vẫn còn là một vấn đề chưa thể tiên liệu được trước.
Vương Hoa suy nghĩ đến đây lập tức tung mình chạy về hướng Tổng đàn Võ Lâm giáo ngay.
Một hôm...
Vương Hoa đã chạy tới cổng ngoài Võ Lâm giáo, thình lình có một bóng người lai tới nhanh như điện chớp, nhảy vọt về hướng Vương Hoa. Vương Hoa trông thấy thế bất giác giật mình dừng bước lại ngay. Khi Vương Hoa nhìn kỹ người vừa xuất hiện hắn đã thất thanh kêu lên kinh ngạc :
- Tỷ tỷ, chính là ngươi ư?
- Người vừa hiện thân chính là U Linh Nữ.
U Linh Nữ khẽ gật đầu nói :
- Phải, chính là tỷ tỷ đây. Ta có việc cần đang muốn tìm ngươi đây.
- Việc gì thế?
U Linh Nữ nói :
- Một việc rất là quan trọng.
Xem tiếp hồi 91 Hổ lang liên hợp
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT