Mai Hương lạnh lùng nói :

- Vào bảo hộ pháp mang chim bồ câu và giấy bút ra đây cho ta.

- Vâng!

Môn nhân gác cổng ấy kêu vâng một tiếng, lượn mình chạy vào trong ngay. Chẳng mấy chốc hữu hộ pháp đã mang chim câu và giấy bút ra tới.

Y hướng về phía Mai Hương hành lễ nói :

- Thưa Giáo chủ...

- Hữu hộ pháp, có mang cả giấy bút ra ư?

- Vâng, có đây.

- Đưa đây cho ta!

Hữu hộ pháp lập tức giao giấy bút vào chim câu cho Mai Hương ngay, sau đó Mai Hương lạnh lùng nói :

- Ngươi trở về đi!

- Thưa Giáo chủ, người...

- Ta chẳng hề chi hết, ngươi đi đi.

- Vâng!

Hữu hộ pháp lượn mình chạy đi ngay.

Vương Hoa lại xách Mai Hương chạy trở lại khu rừng lúc nãy, sau đó đặt Mai Hương xuống, nói :

- Bây giờ ngươi có thể viết thư được rồi.

Thế rồi Mai Hương y theo lời Vương Hoa viết vào trong thư, sau đó thả chim câu mang thư luôn.

Mai Hương lạnh lùng nói :

- Bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ?

- Phải, ta hài lòng rồi, nhưng liệu y có đến chăng?

- Ngươi cứ yên tâm đi.

Ngay lúc này...

Nơi xa xa trong rừng có tiếng gọi của Chương Vĩnh Kỳ :

- Vương thiếu hiệp!

Vương Hoa khẽ trả lời nói :

- Chương quan chủ, người có thể sang đây được rồi.

Tức thì Chương Vĩnh Kỳ lượn mình hiện ra ngay. Lão đưa mắt nhìn thấy chiếc áo bị xé rách của Mai Hương, bất giác hoảng hốt hỏi Vương Hoa rằng :

- Y... bị thế nào rồi?

Vương Hoa cười nhạt nói :

- Y tự chuốc lấy khổ vào thân.

- Tại sao thế?

- Vãn bối bảo y nói tung tích của Vương Bán Tiên ra, y cứng đầu nhất định không chịu nói. Cuối cùng vãn bối đành phải đối phó với y như thế...

- Y và Vương Bán Tiên là...

- Vương Bán Tiên là sư phụ của y. Bây giờ y đã dùng chim câu thông báo Vương Bán Tiên đến đây liền.

Mặt mày Chương Vĩnh Kỳ bỗng thay đổi, nói :

- Ngươi nói thật chứ?

- Đúng thế, đây là sự thật vậy?

Chương Vĩnh Kỳ hỏi :

- Nếu như y không đến đây thì...

Mai Hương lạnh lùng cắt lời :

- Ngươi cứ yên tâm. Lão phải đến ngay bây giờ.

Chương Vĩnh Kỳ cười lạnh lùng nói :

- Thế thì hay lắm.

Vương Hoa lạnh lùng nói với Mai Hương :

- Này Mai giáo chủ, có một điều ta không sao hiểu nổi. Võ Lâm giáo này có phải do sư phụ ngươi đã sáng lập ư?

- Đúng thế.

- Thế tại sao y lại nhường ngôi vị Giáo chủ này cho ngươi chứ?

- Sư phụ ta không phải là người háo danh vị!

- Vì thế lão đã nhường ngôi vị Giáo chủ này cho ngươi chứ gì?

- Đúng như thế.

- Quý giáo có ý tranh bá võ lâm chăng?

- Quả thật ngươi nói không sai chút nào hết.

Vương Hoa cười khẩy nói :

- Hùng tâm của quý giáo lớn thế!

Mai Hương không nói gì hết, vì huyệt đạo y đã bị chế. Y cũng không làm gì được Vương Hoa hết, ngoại trừ Vương Bán Tiên sư phụ của y đến đây.

Chừng nửa tiếng đồng hồ sau, bỗng nhiên từ nơi xa xa có một tiếng cười lạnh lùng vang tới nói :

- Vương Hoa kia, ngươi cũng lớn gan thật!

Nghe tiếng nói vang tới, cả hai Vương Hoa và Chương Vĩnh Kỳ đã song song giật bắn người lên. Họ cùng nhau nhìn sang hướng phát ra tiếng nói, tức thì trông thấy Vương Bán Tiên từ từ bước tới.

Mai Hương cả mừng gọi to một tiếng :

- Sư phụ!

Vương Bán Tiên lướt mắt nhìn sang hướng Vương Hoa, cười lạnh lùng nói :

- Này Vương Hoa, không những ngươi lớn gan mà có thể nói rằng ngươi cũng thần thông quảng đại gớm!

Vương Hoa cười ha ha như điên như cuồng nói :

- Vương Bán Tiên kia, nếu không làm như thế, e rằng ta chẳng tìm được ngươi?

Gương mặt Vương Bán Tiên lộ ra sát khí đùng đùng, y lạnh lùng nói :

- Ngươi chỉ tổ tìm cái chết thôi!

Bỗng nhiên Chương Vĩnh Kỳ cất tiếng như điên như cuồng, nói :

- Vương Nhất Quyền, lần này chúng ta mới thật sự gặp mặt với nhau rồi.

Vương Bán Tiên nhìn Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :

- Chính Vương Hoa giải huyệt cho ngươi chăng?

- Đúng thế.

Vương Bán Tiên cười khà khà nói :

- Phải, quả thật lần này chúng ta mới thực sự gặp mặt với nhau!

Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng gầm lên nói :

- Vương Bán Tiên, Chương Vĩnh Kỳ ta nhờ ân huệ ngươi ban thuốc độc cho ta đến đỗi toàn thân tê liệt hơn năm năm trời...

Vương Bán Tiên cười lạnh lùng nói :

- Chương Vĩnh Kỳ, ngươi lầm rồi, không phải ta cho thuốc ngươi...

- Thế là ai?

- Một người khác...

- Nói láo!

Bấy giờ Chương Vĩnh Kỳ lửa giận bốc lên đùng đùng, y gầm lên một tiếng, lượn mình nhảy tới hướng Vương Bán Tiên, đồng thời phóng ra một chưởng luôn.

Vương Bán Tiên hất đơn chưởng đón đánh đối phương, và hét lớn tiếng nói :

- Ngươi muốn chết ư?

Hai người đồng lúc xuất thủ công ra một chưởng nhanh như cắt, chỉ thấy Chương Vĩnh Kỳ bị đẩy lùi ra sau vài bước liền.

Vương Hoa bỗng gầm lên nói :

- Dừng tay lại đã!

Vương Hoa vừa gầm hét, thì hắn đã lướt người tới đứng chặn khoảng giữa hai người lại.

Vương Bán Tiên lạnh lùng cười nói :

- Ngươi muốn nói gì nữa?

Vương Hoa lạnh lùng nói :

- Này Vương Bán Tiên, trước khi giết ngươi, chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng đã...

Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :

- Theo ta nghĩ rằng ngươi cũng đã hiểu biết khá nhiều rồi.

- Đúng thế, quả thật ta đã hiểu nhiều lắm rồi, cũng như ngươi đã sử dụng thủ đoạn mượn dao giết người hãm hại cả phụ mẫu ta...

- Điều này có gì là kỳ lạ chứ?

- Này Vương Bán Tiên, gia phụ mẫu ta có thù hằn gì với ngươi mà ngươi đã hãm hại hai người như thế!

- Về sự việc này ta chẳng cố ý hại y. Cái chết của phụ mẫu ngươi chỉ là lỗi lầm vô ý của ta mà thôi.

Vương Hoa lạnh lùng nói :

- Thế tại sao ngươi lại tìm kiếm ta chứ?

- Vì quả Thủy Tinh Cầu. Hôm trước ngươi lấy được Thủy Tinh Cầu, cực chẳng đã ta phải hạ độc thủ với ngươi, bằng không trước sau ngươi sẽ trả thù ta chứ không sai.

Nhưng kế hoạch của ta đã thất bại...

- Phải, ngươi đã thất bại, bằng không làm gì có ngày hôm nay chứ!

Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :

- Hôm nay hai ta phải liễu kết cho xong ư?

- Đúng thế, này Vương Bán Tiên, tạm gác việc của chúng ta sang một bên đã. Lý do thứ hau ta phải giết ngươi là vì vấn đề Thủy Tinh mỹ nhân.

- Thế nào?

- Ngươi sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đánh cướp Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh của người, ngươi có mang theo hai món đồ ở trong người ngươi chứ?

- Đương nhiên!

- Ta phải thu hồi hai món đồ này luôn.

- Nếu ngươi có bản lãnh thì cứ việc ra tay thu hồi.

Vương Hoa cười như điên như cuồng nói :

- Thế thì tốt lắm!

Hắn vừa cười như điên như cuồng vừa rảo bước hướng sang Vương Bán Tiên ngay.

Vương Bán Tiên đứng thẳng người như quả núi, lẳng lặng chờ xuất thủ.

Tức thì hiện trường tràn đầy những sát khí khủng bố đáng sợ. Thù nhân gặp mặt quyết phải một mất một còn, đương nhiên Vương Hoa đã hạ quyết tâm giết chết Vương Bán Tiên mới xong.

Ngược lại, Vương Bán Tiên cũng nhất định phải diệt trừ mối hậu họa lớn này cho bằng được.

Bầu không khí ở hiện trường trở nên khẩn trương vô cùng.

Hai người này động thủ với nhau ắt phải diễn ra một trận ác đấu cực kỳ khốc liệt chứ không sai. Còn vấn đề ai chết ai sống thì hạ hồi phân giải.

Thình lình...

Vương Hoa gầm lên một tiếng :

- Này Vương Bán Tiên, xem chiêu nào!

Hắn vừa gầm lên thì người hắn đã lao tới nhanh như cắt, đồng thời nghiêng mình đánh ra một chưởng luôn.

Thế tấn công một chưởng này, Vương Hoa đã gom hết công lực bình sanh mà đánh tới, cho nên oai lực của nó mạnh như sóng gió ba đào.

Vương Bán Tiên cũng hét lên một tiếng nói :

- Chưởng lực hùng hậu thật!

Dứt lời, y xuất thủ đón đánh luôn.

Vương Bán Tiên cũng gom hết công lực bình sanh tấn công ra một chưởng này để đụng thẳng với Vương Hoa.

Kêu đùng một tiếng, thân người của Vương Hoa đã bị dội ngược về sau bảy, tám bước, đồng thời Vương Bán Tiên cũng thụt lùi ra sau năm, sáu bước luôn.

Qua một chiêu đụng thẳng này, nội lực mạnh yếu của hai bên đã được phân ra ngay.

Quả thật nội lực của Vương Hoa còn thua kém Vương Bán Tiên.

Thế nhưng Vương Bán Tiên đã mặt mày biến sắc kinh hãi hết sức. Thử nghĩ xem Vương Hoa chỉ ở trong thời gian ngắn ngủi như thế lại có một thành tựu kinh người như vậy, làm sao không bảo Vương Bán Tiên hoảng hốt chứ?

Vương Bán Tiên gượng cười nói :

- Nội lực thâm hậu thật...

Vương Hoa lạnh lùng nói :

- Vẫn còn kém tôn giá!

- Nhưng đã ra ngoài sức tưởng tượng của ta rồi.

Vương Hoa cười lạnh lùng nói :

- Này Vương Bán Tiên, ngươi sẽ còn bất ngờ nữa.

Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :

- Thế thì ngươi cứ việc xuất thủ đi.

Vương Hoa lại lượn mình lướt tới lần nữa.

Chương Vĩnh Kỳ đứng ở một bên đã hồi hộp vô cùng. Theo nhận xét của lão thì quả thật Vương Hoa chưa phải là địch thủ của Vương Bán Tiên được.

Nếu đấu một thời gian lâu, Vương Hoa ắt phải bị thiệt hại chứ không sai.

Thình lình...

Trong lúc Chương Vĩnh Kỳ đang còn suy nghĩ thì lão đã nghe Vương Hoa gầm lên một tiếng, lượn mình lao vào hướng Vương Bán Tiên nhanh như cắt và xuất thủ tấn công ra hai chưởng luôn.

Chiêu thức Vương Hoa đã sử dụng bấy giờ hoàn toàn là những chiêu thức kỳ ảo vô song trong Hải Đào kinh, cho nên thế đánh hai chưởng này mãnh liệt kinh người hết sức.

Trong bóng chưởng bay liệng trên không, Vương Bán Tiên cũng đã phản công hai chưởng nhanh như cắt.

Luận theo công lực có lẽ Vương Hoa không phải là địch thủ của Vương Bán Tiên nhưng mà về chiêu thức thì Vương Hoa vẫn có hy vọng hạ được đối phương vậy.

Bóng người chớp nhoáng bay liệng trong giây lát, hai người đã cùng tấn công ra năm chưởng liền, sau đó lại phân ngay ra.

Vương Hoa và Vương Bán Tiên đã am hiểu võ công của nhau sau năm chiêu giao đấu vừa qua. Dù với chiêu thức huyền ảo Vương Hoa thật sự chẳng hơn Vương Bán Tiên được bao nhiêu hết, có thể nói rằng hai bên ngang nhau mà thôi.

Vương Hoa từ từ lướt tới.

Vương Bán Tiên cười lạnh lùng nói :

- Quả nhiên chưởng pháp của ngươi thần kỳ hết sức.

Vương Hoa lạnh lùng đáp :

- Không dám.

- Này Vương Hoa, thật tình mà nói, với thành tựu bây giờ của ngươi quả là võ lâm kỳ tài rồi.

Vương Hoa cười khẩy nói :

- Vẫn chưa bằng tôn giá.

Vương Bán Tiên nói :

- Ta nói lời thật đấy, với thành tựu của ngươi như hiện nay thì không quá một năm nữa, ắt sẽ trở thành võ lâm đệ nhất. Cho nên hôm nay ta không thể chẳng diệt trừ ngươi, bằng không sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Vương Hoa cũng cười lạnh lùng nói :

- Ta cũng thế, nếu hôm nay không giết ngươi thì ta cũng không còn cơ hội nữa.

Xem tiếp hồi 68 Phụ nhân thần bí

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play