Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu không nói gì hết.

Vương Hoa xúc động nói :

- Để làm gì chứ?

- Vì ngươi phải thay mặt gia gia đi dự ước hẹn này.

- Chính ước hẹn tại Vô Địch bảo ba tháng tới ư?

- Đúng thế!

- Gia gia, chẳng lẽ ước hẹn này không phải giữa ông và y sao?

- Không. Lúc đó gia gia và y ngại rằng hai mươi năm sau bọn ta đều không còn tại thế cho nên hai người đã đồng ý truyền võ công cho môn nhân, do chính truyền nhân tự đi giải quyết.

- Gia gia... cháu hiểu rồi.

Lão nhân lùn thấp cười nhạt nói tiếp :

- Thật ra, hai mươi năm trước đây hai ta chẳng hề tỷ thí thật sự gì hết, chỉ tỷ thí bằng cách dùng ngôn ngữ đọc chiêu thức võ công mà thôi. Nói cho ngay võ công của ta chỉ thua kém y chút ít thôi. Ta đã y theo lời hứa đó của đôi bên mà đã giải tán Vô Địch bảo, không xuất hiện giang hồ nữa. thật ra hai mươi năm nay ta từng bí mật xuất hiện giang hồ nhiều lần, phần thì truy thám Vương Bán Tiên, phần thì tìm kiếm môn đồ nhưng mà hai mươi năm nay chẳng tìm ra ai hết, cho đến khi gặp ngươi...

- Gặp cháu ư?

- Đương nhiên!

- Gia gia, cháu hữu dụng như thế thật sao?

- Phí lời vô ích, nếu vô dụng thì ta tìm ngươi làm gì?

Vương Hoa mừng thầm trong bụng, hắn lại hỏi tiếp :

- Gia gia, cháu hỏi ông một việc nữa...

- Cứ hỏi!

- Chương Vĩnh Kỳ từng sử dụng Thủy Tinh Cầu cứu sống Bạch Phát Tẩu?

- Sao gia gia lại biết như thế?

- Lúc đó Bạch Phát Tẩu vì bị tẩu hỏa nhập ma đến đỗi máu đã tụ tại Thập nhị trọng lâu, không làm sao lưu chuyển được. Thế rồi thình lình có một người bịt mặt bận áo đen xuất hiện dùng Thủy Tinh Cầu làm cho máu được loãng ra, lưu hành bình thường trở lại. Về sau Bạch Phát Tẩu đòi cho bằng được phải trông thấy chân diện mục đối phương mới xong nên Chương Vĩnh Kỳ không làm sao hơn, đành cho Bạch Phát Tẩu diện kiến chân tướng, đồng thời y đã đặc biệt giao hẹn không được tiết lộ việc này ra ngoài, nhưng chẳng may lại bị ta phát giác.

Người bịt mặt ấy dùng Thủy Tinh Cầu cứu sống vô số các nhân vật võ lâm, thật ra y chính là Chương Vĩnh Kỳ vậy.

Vương Hoa sực hiểu ra mọi việc.

Võ Lâm Hoàng Đế nói tiếp :

- Vương Hoa, bây giờ cháu đã biết toàn bộ diễn biến của mọi sự việc. Hãy nhớ cho kỹ, cấm không được tiết lộ ra ngoài, phải giả đò làm ra vẻ chẳng hề hay biết gì hết.

Muôn một đụng phải Vương Bán Tiên cháu cũng phải giả mù sa mưa luôn.

- Gia gia, tại sao thế?

- Tại vì Vương Bán Tiên đang tiến hành một âm mưu khủng bố, nếu như y thoáng biết sự việc bại lộ thì y ắt có thể lập tức phát động công kích ngay. Lúc đó tình hình sẽ khó lường không sai.

Vương Hoa nghe nói thế bất giác run bắn người lên, nói :

- Gia gia, cháu đã ghi nhớ điều này!

- Phàm bất cứ một ai hỏi ngươi ta là ai thì ngươi cứ việc nói ta là Ải Tẩu (ông lùn).

- Cháu xin nhớ điều này luôn. Gia gia, sao ông biết Chương Vĩnh Kỳ nằm trong tay Vương Bán Tiên?

- Điều này đơn giản thôi. Nếu Vương Bán Tiên chẳng vì quả Thủy Tinh Cầu ấy, có lẽ nào y chịu lưu lại trong Thông Thiên quan cả một thời gian năm, sáu năm trường như thế?

- Điều này có lý lắm!

- Vả lại, ta biết mục đích ngươi vào Thông Thiên quan là để đến gặp Vương Bán Tiên, mà Chương Vĩnh Kỳ đã thình lình mất tích, đương nhiên do ngươi mà nên.

- Vâng, chính cháu nói cho y biết cháu phải đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ.

- Vì thế y cực chẳng đã, phải hạ thủ trước.

- Thế biết làm sao bây giờ?

Võ Lâm Hoàng Đế nói :

- Ngươi cứ yên tâm, gia gia đã có tính toán sẵn.

- Lúc nãy ông nói chính Bạch Phát Tẩu theo dõi hai ông cháu mình ư?

- Không phải thế, y chính là nhìn Bạch Phát Tẩu phải đối phó...

Võ Lâm Hoàng Đế chưa nói hết lời, thình lình...

Âm thanh của Bạch Phát Tẩu vang tới nói :

- Bằng hữu, ngươi có đi không thì nói?

Vương Hoa nghe tiếng nói, bất giác giật bắn người lên, hắn phóng mắt nhìn tới, thấy một người mặc áo trắng đứng trước mặt Bạch Phát Tẩu.

Người mặc áo trắng ấy trạc tuổi năm mươi, tướng người cao lớn đẹp đẽ, lưng đeo trường kiếm, đang ngớ ngẩn mắt nhìn Bạch Phát Tẩu hỏi :

- Ngươi nhận lầm người chăng?

- Lầm người ư? Làm gì có chuyện như thế. Bằng hữu, mười mấy năm trước đây đánh ta một chưởng, ta tưởng ngươi đã chết rồi chứ? Nào ngờ, ha ha ha...

- Ngươi nói bậy!

Bạch Phát Tẩu cau mày, hét lớn tiếng nói :

- Ngươi có đi không thì nói?

Người áo trắng ngạc nhiên nói :

- Ngươi cố ý sanh sự chăng?

- Bằng hữu, ta đã tìm ngươi nhiều năm rồi!

- Tìm ta...

- Nếu ngươi không ra khỏi đây thì chớ trách ta phải động thủ nha!

Người áo trắng biến sắc gầm hét nói :

- Ngươi muốn động võ chăng?

Bạch Phát Tẩu nói giọng lạnh lùng :

- Ta chẳng những phải động võ mà phải giết phức cả ngươi luôn!

- Ngươi dám chăng?

- Có gì đâu mà không dám!

Bạch Phát Tẩu nhận lệnh của Võ Lâm Hoàng Đế, chẳng thiết dùng mọi biện pháp dụ người áo trắng này ra khỏi đây nên lão vừa gầm hét thì đã vung chưởng đánh vào người áo trắng ngay.

Hình như người áo trắng chẳng ngờ Bạch Phát Tẩu lại dám xuất thủ thật, y giơ tay phải gạt mạnh một cái, nhảy lùi ra sau mười bước.

Bạch Phát Tẩu đánh một kích chưa trúng, lão lại lượn mình nhảy tới phóng ra chưởng thứ hai vô cùng mãnh liệt và nhanh thần tốc.

Tức thì tất cả cao thủ võ lâm trong Hoa Nữ Trướng náo động cả lên. Đồng loạt ngồi bật dậy, đưa mắt chăm chăm nhìn vào hai người...

Bấy giờ...

Bạch Phát Tẩu đã tấn công ra hai chiêu liền nhưng người áo trắng đều lượn mình tránh né một cách thật nhanh nhẹn. Từ thân pháp thần tốc của y đã biết đối phương chẳng phải hạng nhân vật tầm thường.

Thình lình, người mặc áo trắng hét to một tiếng :

- Chẳng lẽ ta sợ ngươi ư?

Kêu keng một tiếng, ánh sáng bỗng chớp nhanh như cắt, trường kiếm đã vung tới tấn công ngay.

Bạch Phát Tẩu đã biết võ công người này chẳng phải tầm thường nên lão đã dùng hết toàn lực tấn công. Chỉ trong nháy mắt lão đã phóng ra ba chưởng liên tiếp.

Tức thời hai người đã giao đấu với nhau một cách kịch liệt vô cùng.

Thình lình...

Phía sau tấm màn che lớn vang lên một tiếng hét lạnh lùng :

- Dừng tay lại!

Tiếng hét lạnh lùng này có một uy lực hết sức mạnh mẽ, làm cho Bạch Phát Tẩu và người áo trắng đang động thủ ấy đã phải bất giác dừng tay lùi ra sau ngay.

Âm thanh lạnh lùng ấy lại vang lên tiếp :

- Chẳng lẽ nhị vị không trông thấy bảng thông cáo dựng trước cốc khẩu đã cấm người vào trong Hoa Nữ Trướng không được sanh sự thù sát chăng?

Bạch Phát Tẩu lạnh lùng nói :

- Trông thấy rồi.

- Thế thì...

- Bản nhân tìm y đã mười mấy năm nay, đương nhiên bản nhân không thể buông tha y được.

- Bản chủ nhân cấm sanh sự tại đây!

Bạch Phát Tẩu lạnh lùng nói :

- Ngươi cấm ta không được đâu!

- Các ngươi chẳng muốn chọn mua nữ nô chăng?

- Bây giờ ta chỉ muốn báo thù thôi!

- Thế thì nhị vị cút khỏi đây ngay.

Bạch Phát Tẩu lạnh lùng nhìn người áo trắng, hét nói :

- Thế nào, ngươi sợ rồi chăng?

- Sợ ư?

- Không sợ thì hãy ra ngoài thanh toán xong món nợ này xem nào?

Người áo trắng không chịu đựng được nữa, y lập tức lượn mình nhảy vọt ra khỏi Hoa Nữ Trướng. Bạch Phát Tẩu cũng theo sau phi thân nhảy ra luôn.

Những người náo động ổn định ngay lập tức.

Vương Hoa ngớ ngẩn nói :

- Gia gia, y là ai?

- Ngươi muốn nói người mặc áo trắng ư?

- Đúng thế.

- Người của Vương Bán Tiên và chính y đã theo dõi bọn ta. Hãy nhớ cho kỹ, không thể cho y biết người mà chúng ta sẽ chọn mua được.

Vương Hoa sực hiểu ngay, nhưng hắn vẫn lấy làm thắc mắc hỏi :

- Chẳng biết Bạch Phát Tẩu có đấu lại y chăng?

- Ngươi cứ yên tâm, ta chẳng bảo người làm việc không an toàn đâu!

Vương Hoa khẽ gật đầu, biểu thị sự yên tâm.

Nhưng trong đầu óc hắn lại khơi lên một vấn đề khác. Rốt cuộc nữ nô mà họ muốn chọn mua là người nào thế? Liệu y có biết tung tích Thủy Tinh Cầu không?

Hắn trầm tư một hồi lâu...

Thình lình...

Boong!

Một tiếng chuông điểm thanh thoát bỗng vang tới. Tất cả mọi người đã run bắn người lên, cùng phóng mắt nhìn lên đài cao!

Màn che phía sau bình đài từ từ được kéo sang một bên. Một người bịt mặt áo vàng cũng từ từ bước ra. Không cần phải nói nữa, người này chính là Nữ Nô Phiến Tử rồi.

Y bước ra trước đài, chắp tay hướng về quần hùng xá một xá, nói :

- Nữ Nô Phiến Tử xin chào chư bằng hữu võ lâm.

Tất cả mọi người đều cảm thấy khẩn trương vô cùng.

Sau khi Nữ Nô Phiến Tử chắp tay vái chào quần hùng tại hiện trường xong, y lên tiếng nói :

- Hôm nay bày bán nữ nô, được hai mươi tám vị bằng hữu võ lâm không ngại xa xôi từ ngàn dặm đến đây ủng hộ. Bản nhân thành kính cảm tạ chư vị rất nhiều!

Quần hùng võ lâm cùng lúc cho một tràng pháo tay biểu thị hoan nghinh Nữ Nô Phiến Tử.

Nữ Nô Phiến Tử nói tiếp :

- Chư vị trong hiện trường có lẽ sẽ hỏi rằng: “Tại sao ngươi phải bịt mặt như thế?”. Bản nhân xin thưa với chư vị điểm này, buôn bán nữ nô là một nghề chẳng danh dự gì hết, đồng thời cũng là việc vô đạo đức. Gương mặt này nếu mang ra chạm mặt với người quen thì xấu hổ vô cùng, cho nên bản nhân cực chẳng đã phải bịt mặt vậy.

Sự thành thực của y khiến quần hùng phải bật cười vui vẻ.

Nữ Nô Phiến Tử lại nói tiếp :

- Chẳng biết chư bằng hữu còn vấn đề gì cần hỏi nữa chăng?

Ở hàng ghế thứ hai có một thư sinh trẻ tuổi đứng dậy nói :

- Bản nhân có vài điều muốn hỏi thăm các hạ!

- Xin cứ việc nói!

- Sau khi chọn mua được nữ nô, xem như hoàn toàn thuộc về quyền người mua ư?

Nữ Nô Phiến Tử khẽ cười nói :

- Điều này là đương nhiên rồi.

- Có thể sai bảo ả làm bất cứ việc gì được chứ?

- Đương nhiên, thậm chí mang về làm vợ bé cũng được!

Tất cả mọi người thảy đều phát ra tràng cười thú tánh.

Thư sinh ấy lại hỏi tiếp :

- Nếu như ả không bằng lòng thì sao?

- Bằng hữu cứ yên tâm về vấn đề này, quyết không xảy ra chuyện ấy đâu. Ngươi cần gì ả đều vui vẻ cho ngươi hết. Đương nhiên phải kể cả thân xác trong đó. Ả không bao giờ phản kháng mà chỉ âu yếm phục vụ ngươi thôi.

Thư sinh khẽ gật đầu biểu thị rất hài lòng.

Nữ Nô Phiến Tử hỏi tiếp :

- Ngươi còn điều gì muốn hỏi nữa chăng?

- Hết rồi, xin đa tạ các hạ.

Dứt lời, y ngồi xuống ngay.

Nữ Nô Phiến Tử lại cất tiếng hỏi :

- Còn quý vị nào có thắc mắc gì khác chăng?

Không một ai nói gì hết.

Nữ Nô Phiến Tử mỉm cười nói :

- Thế thì bắt đầu nha, bây giờ bản nhân thông cáo vài điểm cần thiết cho chư vị biết. Điểm thứ nhất, nữ nô được mang ra buôn bán lần này gồm có ba người. Trên thông cáo cũng đã nói rõ điểm này rồi.

Ba nữ nô lần này đều thuộc hàng tuyệt sắc mỹ nhân. Xinh đẹp hấp dẫn, đồng thời so với số nữ nô bán ra lần trước lại thần diệu hơn nhiều...

Có người hỏi ngay :

- Chẳng biết hai chữ thần diệu là muốn nói thế nào?

Nữ Nô Phiến Tử khẽ cười nói :

- Điều này thì khó nói lắm. Nữ nô bản nhân đã mang ra bán ở lần trước chẳng trắng trẻo tuyệt vời như kỳ này. Chờ lát nữa quý vị sẽ biết tuyệt vời như thế nào ngay.

Quần hùng đang có mặt tại hiện trường phát ra nụ cười thèm muốn, họ nóng ruột vô cùng, chỉ muốn số nữ nô ấy xuất hiện ngay bây giờ, xem họ trắng trẻo đến trình độ thế nào đây!

Xem tiếp hồi 29 Nữ nô đẹp như hoa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play