Bất tri bất giác, tôi lại quay trở về cái cầu thang kia. Nhìn vào đồng hồ, chưa gì đã hai giờ chiều rồi. Thời gian đã bị lãng phí như vậy đấy.
Có lẽ khi toà nhà này bị dỡ bỏ, Đấu Đấu sẽ đưa cô gái đó đi.
“Oaaaa… Mẹ, con không lên đâu!”
“Nhanh lên!”
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy một bà mẹ đang kéo tay thằng con trai, mà đứa con trai lại như có vẻ giận dỗi.
“Mẹ, con không cần về nhà!”
“Chủ nhiệm lớp mày hôm nay gọi điện về hỏi thăm các gia đình, mày nhất định ở trường vi phạm cái gì rồi! Mau đi lên cho tao!”
“Không chịu không chịu…”
Thằng bé đáng thương cứ thế bị mẹ nó lôi lên gác…
Tự dưng một cái chủ ý rất không tầm thường nảy ra!
Tôi chạy đến cửa kính nhà người ta, xem xét qua dáng vẻ của mình, coi như nghiêm chỉnh! Tập lại biểu cảm nào, ờ! Không tồi! Ra dáng chủ tịch ghê gớm!
Tốt! Lên gác nào!
Tôi rất nhanh đã đứng trước cửa nhà Đấu Đấu, “cốc cốc” gõ cửa ba lần; thật lâu vẫn không có phản ứng; tôi lại “cốc cốc” ba phát nữa, rốt cuộc cũng nghe được tiếng bước chân!
Mở cửa quả nhiên là người tóc dài kia… Con trai?!
“Anh tìm ai?” Mái tóc lộn xộn phất phơ sau gáy, thanh âm trầm thấp, làn da cực kỳ thô ráp, khoé mắt vẫn còn gỉ! Xem ra tôi đã đánh thức y đang ngủ, bộ dạng trông thật là bất mãn!
Bất quá, tôi lại thấy hứng khởi! Vì y là con trai! Haha~~~ ai nói cứ tóc dài đều là nữ cơ chứ? Hohoho, tôi thật là giỏi ghê!
“Này, anh tìm ai thế?” Y hỏi lại lần nữa.
Ai da! Tự nhiên lại để ý linh tinh gì đâu! Tôi lập húng hắng giọng, rất có lịch sự, rất có phong độ mà nói “Tôi là chủ tịch tập đoàn Lập gia Ứng Khả Doanh, xin hỏi anh Mặc Đấu có phải ở đây không?”
Hắn vừa nghe thấy lời giới thiệu của tôi, vẻ bất mãn liền bay mất cái vèo, vội nghiêm túc cúi đầu cúi người “Vâng, vâng, đây là nhà anh Mặc Đấu! Mời ngài vào!”
“Người khác đâu rồi?” Tôi vừa đi vào vừa hỏi.
“Đi ra ngoài mua vài thứ, tí nữa là trở lại thôi! Ngài ngồi chờ một chút!” Người này bay nhanh đến sofa thu thập hết “rác rưởi” ngự trị trên đó, chìa ra một khoảng không cho tôi ngồi.
Tôi ngó nghiêng quanh phòng, nơi nơi đều là “rác rưởi”! Quần áo vứt bừa bãi hết cả, TV còn đặt dưới đất, sách lậu rải đầy tứ tung, chỗ cắm dây điện thoại thì loạn um một đống, thùng mì ăn liền trống rỗng nằm chỏng chơ, chưa hết, y vẫn còn đi nhặt lại cả mấy quyển sách báo đồi trụy…
Tôi quyết không để Đấu Đấu của tôi ở lại nơi này thêm nữa!
“Anh ta đi bao lâu?”
“Nửa tiếng, sẽ về nhanh thôi! Ngài chờ một chút nha!” Y vẫn còn liều mạng nhặt nhạnh, mà theo như tôi thấy, là tống hết rác rưởi về một cái bàn.
“Ừ.”
“Ngài thực quan tâm đến nhân viên, viên chức nhỏ như Mặc Đấu mà ngài cũng tự mình tới thăm ạ?”
“Viên chức nhỏ?! Anh ta là quản lý…”
“Cái gì?! Quản lý?!” Y trợn trừng mắt, có vẻ rất là giật mình, xong xoay người tự nói “Mẹ nó, dám lừa mình nói là viên chức nhỏ!”
Một lát sau, y rót nước mời tôi. Tôi nhận lấy cái cốc, cảm giác ứ đầy mỡ, chưa được rửa, cốc còn lốm đốm bẩn bẩn, không biết là cái gì nữa. Tôi thấy hơi khát thật nhưng không nghĩ tới sẽ đi uống cái cốc nước này… Đành nhã nhặn đặt sang một bên, chuyên tâm chờ Đấu Đấu về.
Thời gian trôi qua từng giây, thoắt cái tôi đã chờ hắn tận hai tiếng. Một tiếng trước, người ở chung với Đấu Đấu đã đi xuống gác tìm hắn, đến bây giờ vẫn chưa về nữa.
Trong lúc ngẩn người miên man suy nghĩ, tôi bỗng nghĩ đến, con trai ở chung cũng có thể là tình địch ah~ Đấu Đấu cũng đâu phải chỉ chọn con gái cơ chứ! Nhưng mà, con trai tục tằn như vậy, hắn sẽ thích sao? Nếu hắn thích người ở chung này, như vậy nguyên nhân hắn vứt bỏ tôi đã thành quá rõ ràng rồi ── tôi không phải loại hình hắn thích. Song kiểu này sẽ không tính là quá to tát đâu nhỉ, ha ha…
Tôi đứng lên, nhìn tới nhìn lui, đều thấy giông giống phòng mình. Tôi tin căn phòng này cũng sẽ cung cấp nhiều manh mối hơn cho tôi cân nhắc!
Tôi đi đến trước một gian phòng ngủ, ngửi thấy một mùi thối hoắc, là một cái tất thối tôi vừa mới thấy ah! Cách đó một mét xa xa, lại có một chiếc khác nữa. Tôi thấy gọi là “loạn thất bát tao” cũng vẫn không đủ để mà hình dung, ít nhất cũng phải là “loạn cửu thập tao” mới đúng! Đại khái là người vừa nãy đã đem toàn bộ rác ở phòng khách vứt vào đây đi! Hơn nữa giường kia bé tí tẹo, không thể là hai người ngủ chung! Nhanh lên đi ra ngoài thôi!
Vừa định đến một gian khác, chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Tôi chạy ra mở, nhìn ra, hoá ra là Đấu Đấu ah~
“Anh về rồi à Đấu Đấu?”
“Doanh… Chủ tịch Ứng sao lại đến đây thế này?”
“Tôi đến thị sát cuộc sống nhân viên của tôi thôi mà. Làm sao? Không thể ư?”
“Có thể…” Hắn vội dúi lủi hai cái túi to đùng ── tất cả đều là thức ăn nhanh!
Trách không được tôi cứ thấy hắn càng ngày càng gầy! Nguyên lai không phải tôi hại anh tiều tuỵ, mà là loại thực phẩm rác rưởi này làm anh gầy đi!
“Vừa vặn, tôi đang định đi xem phòng anh!” Nói xong tôi liền đi tới, nhưng Đấu Đấu lập tức dùng lực rất lớn giữ chặt tôi.
“Không cần, rất lộn xộn! Anh đừng vào!”
“Nhưng tôi muốn vào xem!”
“Không được!”
Tôi sống chết áp sát cái phòng kia, Đấu Đấu liều mình ngăn cản tôi, cả hai chúng tôi trông chẳng khác đang chơi kéo co là mấy! Thật vất vả tôi mới tiếp cận được cái cửa, nhưng hai tay lại bị Đấu Đấu kéo lại.
“Sao phải giữ tôi?! Tôi chỉ là xem phòng anh thôi mà! Có cái gì của ai không được nhìn sao?”
“Không được là không được!”
“Tôi là chủ tịch, tôi quan tâm đến cuộc sống của nhân viên!”
“Không cần! Đó là riêng tư của tôi! Dù là chủ tịch anh cũng không thể!”
Hắn chặn trước cửa không cho tôi vào, tôi cố hết sức đẩy cả người lẫn cửa ra. “Rầmmm!” Có một tí thôi mà, cửa chưa gì đã đổ?! Cái gì làm đổ cửa ah~?! Đấu Đấu nằm trên cửa, tôi nằm trên người Đấu Đấu…
Ngẩng đầu, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là ảnh chụp chung của tôi và Đấu Đấu đặt trên bàn làm việc, thật lớn, to đến thế cơ mà! Tôi vọt dậy nhanh chóng đi tới muốn xem cho rõ ràng, không ngờ chân bị Đấu Đấu túm lấy, ngã chỏng vó lên trời!
“Chủ tịch Ứng, đi ra ngoài nhanh lên, nếu không tôi sẽ tức giận!”
Tôi thèm mà quan tâm anh tức giận, hiện tại người tức giận phải là tôi! Ngăn cản tôi làm cái gì?! Tôi giương mắt phát hiện dưới gầm giường có mấy cái thùng, thế là nhanh nhẹn lôi luôn nó ra!
Toàn là ảnh chụp màu sắc rực rỡ ── trên đó là tôi, cười đến thực vui vẻ, còn có cả Đấu Đấu.
Tôi hé mắt nhìn sang Đấu Đấu, hắn im lặng không nói gì cả.
“Anh nhất quyết không thể nói em nghe chuyện trước kia sao?” Tôi cầm cả nắm ảnh chụp lên giơ trước mặt hắn. Hắn trầm mặc không mở miệng, ngơ ngác nhìn đến đống ảnh.
“Anh trước kia đã lợi dụng tình cảm của em, lợi dụng em để mà thăng chức. Còn bây giờ có được trong tay rồi, thấy em mất trí nhớ nên bỏ lơ luôn phải vậy không?”
“Không phải!” Hắn giương mắt nhìn tôi, trong mắt tràn ngập uỷ khuất bị oan uổng.
“Thế thì là do em không tốt, em là đồng tính luyến ái biến thái, em tăm tia anh, sau đó lợi dụng quyền lực, địa vị ép buộc anh phải cùng một chỗ với em, rồi anh thừa dịp em mất trí nhớ mà rời em đi có phải hay không?” Tôi nói xong cái mũi bắt đầu ê ẩm, nước mắt lại “sụt sịt” rơi xuống, thật sự là vô dụng!
“Không có, không có, em không ép buộc gì anh cả…”
“Vậy là do anh đã coi trọng người khác! Là người đang ở chung với anh chứu gì?!”
“Không đúng không đúng, đó là bạn ở cô nhi viện!”
“Thì là do em có yêu đương gì mới nên quăng anh?”
“Không đúng không đúng, em không có yêu đương mới gì hết.”
“Huhuhu… Thế thì là vì cái gì… Huhu…” Tôi thuận tay lôi ra một cái thùng nữa, bên trong có khăn mặt, có cái chén đáng yêu, đều là một nửa kia đã biến mất của tôi…
Đấu Đấu không có trả lời, phơi ra một bộ dáng khổ sở, nước mắt nghẹn lại ở hốc mắt không chảy ra. Tôi bắt đầu nhặt hết ảnh chụp lên, cất lại vào thùng, đem cái ảnh chụp to đùng ở bàn làm việc cũng cất đi nốt.
“Doanh Doanh, em định làm gì?”
“Anh đã không còn cần em, còn giữ lại chúng làm cái gì?” Tôi ôm lấy một cái thùng đi ra ngoài.
“Không được, đó là những thứ duy nhất anh còn lại! Em không thể mang chúng đi.”
Hắn che ở cửa không cho tôi ra, vừa nãy không cho vào, giờ thì không cho ra! “Anh không nói cho em biết vì sao, muốn ngăn cản gì em chứ?”
“Em không thể mang những thứ này đi…”
“Vậy anh nói xem! Nói lý do tách chúng ra ah~” Tôi phập phồng cánh mũi, lấy tay phẫn hận chà chà nước mắt.
Một giọt nước mắt của hắn rốt cuộc cũng không nín được thêm nữa mà trào ra. Hắn cúi đầu, thành âm nặng nề nói cho tôi biết “Là anh không tốt, là anh đường đường là đàn ông mà tâm tính nhỏ mọn, ở trước mặt em nói hươu nói vượn, còn hại em gặp tai nạn giao thông. Anh thật sự không còn mặt mũi nào để đến bên em nữa…”
“Em mặc kệ…” Tôi vứt cái thùng sang một bên, nhào vào trong ngực hắn “Mặc kệ anh làm cái gì, anh không thể không cần em… Anh không thể không tiếp nhận em… Em đã không còn trí nhớ, nhưng chúng đều tồn tại trong đầu anh. Nếu anh rời xa em, em cũng không thể tìm kiếm trí nhớ của em trở về nữa… Oaoaoa…” Tôi càng thêm khóc dữ tợn.
“Anh biết rồi, Doanh Doanh, là anh sai lầm.” Đấu Đấu ôm chặt lấy tôi, gắt gao dính sát vào nhau. Cái ôm này làm cho tôi kích động rất lâu, ôm thẳng đến khi tôi ngừng khóc mới thôi.
Hắn như vậy là có muốn tôi không? Có chấp nhận tôi không? Tôi cẩn thận dò hỏi hắn “Đấu Đấu, chúng mình về nhà nhé?”
“Ừ.” Hắn mạnh gật đầu.
Thật tốt quá!
Mũi bị tắc tắc, tôi cầm lấy cravat của hắn, “Xìììììì ——” sạch sẽ luôn! Đấu Đấu mỉm cười ngắm nhìn tôi, vậy mới là ánh mắt người yêu chứ!
“Đấu Đấu, sao hôm nay vẫn đeo cravat vậy?”
“Vì là em mua cho anh.”
Lòng dâng lên ngọt ngào, cư nhiên có cả điểm thẹn thùng, bèn thúc giục hắn “Nhanh lên, dọn dẹp một chút, chúng mình cùng về nhà!”
“Tuân lệnh, Doanh Doanh yêu dấu của anh!” Hắn ở mí mắt của tôi hôn nhẹ một cái, sau đó bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Đấu Đấu của tôi là dạng này à, haha…
* * *
“Có nặng không, Doanh Doanh?”
“Không nặng không nặng!” Tôi ôm thùng, từ trên xuống dưới đồ này đồ kia chồng chất. Đấu Đấu về nhà, nếu giờ phải ôm một con voi tôi cũng thấy thân nhẹ như chim! “Sao anh lại đi lừa thằng bạn, kêu là viên chức nhỏ?”
“Một khi nó mà biết anh làm quản lý, chắc chắc sẽ bắt anh giới thiệu đến Lập gia. Nó có chịu làm đâu, suốt ngày chơi bời lêu lổng, em nói xem anh có thể giới thiệu nó cho công ty không?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Chúng tôi xuống gác thì gặp y đang đi lên. “Oh, A Đấu ah~ mày đi đâu thế?”
“Ờ, tao về nhà.”
“Mày có nhà á?”
“Đương nhiên là có! Tránh ra một tí, chỗ hiên này nát hết cả rồi! Tiền thuê nhà tháng này ngày mai tao đưa cho mày!” Đấu Đấu ôm cái thùng to đi xuống, tôi quay mặt đến cười cười với vị tóc dài này, y như vớ được gì, lập tức hỏi tôi “Chủ tịch Ứng, quý công ty gần đây có cần người không?” Chuẩn y như Đấu Đấu nói mới sợ!
“Không cần không cần! Trừ phi mày tốt nghiệp đại học đi!” Đấu Đấu ở tầng dưới vọng lên trả lời thay tôi.
“Tao đang hỏi chủ tịch Ứng, tao hỏi mày đấy à?” Y trừng mắt liếc Đấu Đấu một phát, rồi quay đầu ha ha cười nhìn tôi, tựa hồ đang chờ đợi từ tôi câu trả lời.
Tôi buông một câu “Tôi nghe theo chồng yêu Đấu Đấu nhà tôi.” sau đó nhanh chóng đuổi kip Đấu Đấu, chui vào xe, nghênh ngang đi khỏi, để lại người kia một mình buồn bực…
* * *
Một lúc là đã về đến nhà, Đấu Đấu bỏ hết đồ xuống, khẩn trương ôm cổ tôi, hôn tôi. Tôi cũng khẩn cấp đáp lại hắn. Vị hôn này cảm giác quen thuộc vô cùng, tôi nhắm mắt lại cố nhấm nháp triệt để hương vị của hắn, hỗn độn hồi tưởng lại quá khứ, thực giống như trí nhớ của chính mình đã tìm về.
Đấu Đấu của tôi cuối cùng đã trở lại rồi…
“Doanh Doanh, mấy ngày nay, anh thật sự là nhớ em nhớ muốn điên rồi…” Đấu Đấu tạm dừng nụ hôn có vẻ điên cuồng này, vuốt ve mái tóc, tỉ mỉ nhìn ngắm khuôn mặt tôi, trong ánh mắt đã tràn ngập dục vọng. Tôi không nói gì cả, chỉ nhìn vào mắt hắn mỉm cười, cùng hắn thở gấp gáp. Tôi không biết hắn còn đợi cái gì nữa, quên đi, gã ngốc này! Tôi chủ động tháo ra cravat hắn, cởi thắt lưng hắn, rồi chôn sâu ở cổ hắn hít mạnh một hơi, nhè nhẹ thở ra, nói “Hương vị của anh quen thuộc lắm, thật sự quyến luyến…” vươn đầu lưỡi, liếm khẽ trên xương quai xanh hắn, có vẻ so với súng khai hoả còn tốt hơn, làm cho Đấu Đấu không hề kiêng kỵ mà tiếp tục chiếm môi tôi mạnh bạo.
Tôi còn thích thú nhắm mắt lại, như vậy là có thể giống một người mù để tuỳ hắn trên người vuốt ve, đụng chạm đến từng tấc da thịt, xúc cảm siêu tuyệt vời, thích hơn so với ôm gấu bông nhiều lắm. Hôm nay muốn đem tất cả mãnh liệt truớc kia đều bổ trở về, ha ha! Đến tận khi sau lưng tôi tiếp xúc với sàn nhà lạnh lẽo, mới giật mình hô một tiếng mà mở mắt ra.
“Lạnh à?” Đấu Đấu lập tức nâng tôi lên.
Đấu Đấu cởi hết quần áo nhìn qua càng đẹp, đường cong cơ thể rất tuyệt vời, hoá ra mở mắt cũng có lợi thế đấy. Tôi gian ác cười cười “Không lạnh, tiếp tục.”
Kệ xừ nó khí lạnh áp cao Siberia gì gì, có Đấu Đấu, tôi chẳng sợ gì hết.
Sau công việc ôn tập lại hạnh phúc yêu đương, đã đến thời gian nấu cơm. Tôi và hắn mặc đồ ngủ, cùng chuẩn bị tiệc ở bếp. Hắn tận dụng mọi lúc ngừng tay, liền giống như bà mẹ với cục cưng, ôm lấy tôi từ đằng sau, cọ cọ cằm vào mái tóc chưa khô. Thì ra Đấu Đấu cũng thật thích làm nũng.
Sự lãng mạn, ấm áp đang có khiến tôi thấy rất thân quen, ngọt ngào vô cùng, ngọt đến mức làm tôi phân tâm, nấu cháy hết cả thức ăn. Nhưng Đấu Đấu không ngại, cũng có thể hắn đã lâu không được ăn cơm tối tôi nấu, mặc kệ là ăn ngon hay không thể ăn, hết thảy đều nuốt xuống bụng, cơ hồ muốn đem cả một bàn ăn ăn sạch tinh tươm đến khi no căng mới ngừng! Hắn thật đúng là có tư cách thân ái nha!
Cơm tối xong, tôi và Đấu Đấu cùng nhau gấp lại quần áo của hắn về tủ, đem từng cuốn sách thả lại trên giá, đồ vật tựa vào nhau vô cùng khăng khít. Thứ cảm giác phong phú chậm rãi làm cho trí nhớ của tôi khôi phục chút ít ảo giác. Đột nhiên, tôi nhớ ra.
“Đấu Đấu, anh có biết chỗ này không?”
“Hở?”
Tôi mở cửa ngầm, kéo Đấu Đấu qua. Đấu Đấu bừng tỉnh đại ngộ nhìn tất cả nơi đó, nhéo nhéo cái mũi tôi “Anh đã suy nghĩ không hiểu trước kia em xoay xở như thế nào? Ra là có cái nơi động trời này! Em đúng là đồ bại hoại!”
“Xoay xở cái gì cơ?” Tôi thắc mắc.
“Nói lại cho em cũng được. Từ hôm nay trở đi, mỗi tối anh sẽ kể lại cho em một chuyện lúc trước, để em từng chút từng chút khôi phục lại trí nhớ.”
“Trí nhớ có khôi phục hay không cũng không quan trọng, em chỉ cần có anh là được rồi.”
“Vậy tại sao em cứ bắt anh phải nói cho em?”
“Vì lúc đó anh không chịu ở bên em, không chịu thừa nhận là thân ái của em. Em chỉ bắt anh phải thừa nhận thôi mà…”
“Anh cho tới bây giờ đều không có phủ nhận em. Trong lòng anh, em mãi mãi là duy nhất, một giây cũng chưa từng ngừng lại…” Lại một nụ hôn dịu dàng của hắn, tôi nghĩ cuộc sống cứ luôn thế này là tốt rồi. Tuy rằng chỉ có hai tháng, nhưng đã là quá đủ…
Ban đêm, tôi ôm Đấu Đấu, Đấu Đấu ôm lại tôi, hương vị trên người hắn tôi ngửi trăm triệu lần cũng không thể chán.
“Bắt đầu kể từ đâu?” Đấu Đấu nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, cứ như bà ngoại kể chuyện cổ tích cho thằng cháu.
“Tất nhiên là ngày ngày đầu tiên chúng mình gặp nhau! Là năm năm trước nhở? Anh có còn nhớ không đấy?”“Nhớ rõ, đương nhiên là nhớ rõ, mỗi một chi tiết của ngày đó anh đều nhớ rõ, bây giờ ngẫm lại, đúng là rất vớ vẩn…”
Vớ vẩn? Gặp gỡ của chúng tôi lại dùng đến từ vớ vẩn để hình dung sao?
Đấu Đấu kéo chăn lên cao hơn, trùm kín bả vai của tôi, sau đó, cứ như vậy chậm rãi bắt đầu câu chuyện xưa của hắn…
* * *
Năm năm trước.
“Các bạn thời gian qua thực tập ở Lập gia đã thể hiện rất tốt, nhưng năm nay chúng tôi ra quy chế chỉ giữ lại hai người. Từ giờ đến khi thời hạn thực tập kết thúc còn hai tuần, tôi sẽ quan sát kỹ lưỡng biểu hiện của các bạn, sau đó sẽ ra quyết định giữ lại ai.” Quản lý bộ nhân sự dứt lời, các thực tập sinh đều đại biến trầm trọng. Mười người, chỉ giữ có hai, vốn nghĩ là có đến 50% hy vọng được ở lại Lập gia, nhưng giờ lại tụt giảm chỉ còn có 20%. Nhóm bạn bình thường nghịch ngợm nhốn nháo với nhau, trong nháy mắt trở thành đối thủ cạnh tranh cực kỳ ác liệt.
Tâm tình của Mặc Đấu vô cùng vững vàng, hắn tràn ngập lòng tin đối với chính bản thân.
Trong vòng vài ngày, tất cả thực tập sinh đều dần dần rơi rụng, ngoại trừ Mặc Đấu.
Một hôm, tan tầm, quản lý bộ nhân sự gọi Mặc Đấu và Tiểu Lâm cũng là thực tập sinh đến. Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là cho bọn họ một trăm nhân dân tệ, đi xuống quán hoa tầng dưới, mua của người bán hoa trẻ tuổi ở đó hai mươi cành hoa hồng đỏ rồi mang lên, hôm nay là sinh nhật vợ quản lý. Hơn nữa, tốc độ phải nhanh.
Vì thế, Mặc Đấu và Tiểu Lâm cùng chạy xuống mua hoa.
Chờ họ đi khuất bóng dáng rồi, quản lý cùng người thư ký đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, chằm chằm vào Mặc Đấu vừa xuất hiện dưới lầu, vừa xem vừa nghị luận…
“Chủ tịch bé nhỏ thật tỉ mỉ, giữ hai người đều phải tự mình thẩm duyệt!”
“Họ đã là hai người cuối cùng, không biết kết quả sẽ thế nào đây.”
“Cược không? Ai thua phải mời người kia ăn tối.”
“Chơi luôn! Tôi cá Mặc Đấu thắng.”
“Lý do?”
“Tại cậu ta đẹp trai.”
“…”
Mặc Đấu và Tiểu Lâm đi đến chỗ người đứng trước quán hoa, chủ quán nhìn qua có vẻ vẫn còn là học sinh.
Hai người bọn họ nhìn khắp các loài hoa bày la liệt, nhưng tuyệt không thấy hoa hồng đỏ. Tiểu Lâm đành trực tiếp hỏi hắn “Ê, cậu có hoa hồng đỏ không?”
“Không có.” Chủ quán lịch sự trả lời.
“Làm sao bây giờ?” Tiểu Lâm quay qua hỏi Mặc Đấu, nào biết Đấu Đấu ánh mắt vừa chạm tới người bán hoa này, linh hồn nhỏ bé đã đánh rơi mất ở đâu rồi còn đâu, phản ứng gì cũng không còn.
Đúng vậy, người nọ đẹp lắm lắm, nhưng đâu cần thiết đến mức nhìn như thế chứ? Tiền đồ quan trọng hay mỹ nhân quan trọng hơn? Ngu ngốc! —— Tiểu Lâm trong lòng thầm mắng, sau đó ngó quanh quất “Không biết quanh đây còn quán nào nữa không…”
Ai ngờ người bán hoa này nghe được, hắn cười cười “Không có đâu, cửa hàng hoa gần nhất cũng phải cách đây mấy trạm.”
“Đến vậy sao? Vậy hoa hồng màu phấn hồng này cậu muốn bán thế nào?”
“Năm mươi nhân dân tệ mộtcành.”
“Cái gì? Tận năm mươi nhân dân tệ cơ á?” Một trăm nhân dân tệ chỉ có thể mua được hai cành! Hai mươi cành phải mất tới một nghìn nhân dân tệ! “Tôi không nghe nhầm đấy chứ?” Tiểu Lâm kích động gây ồn ào. Hai mươi phút nữa tan tầm rồi, nguyên bản cứ nghĩ đó là cơ hội tốt, nhưng giờ xem ra không hề như vậy ah! Tiểu Lâm nhìn đến Mặc Đấu chỉ còn biết ngây ngốc, bỏ kệ hắn đi gọi taxi, thẳng đến quán hoa gần nhất mà đi. Dù sao thế này Mặc Đấu cũng đừng hòng tranh công được!
Kề bồn hoa chỉ còn có hai người, một người ngồi trên những đóa hoa, một người đứng ở bên ngoài. Trong đôi mắt lé xệch xẹo bây giờ Mặc Đấu, người trước mắt hệt như tinh linh náu mình trong những cánh hoa như những câu chuyện cổ ngày xưa, thanh cao thoát tục, không vương một hạt bụi.
“Em… Sao lại bán hoa ở đây?” Đấu Đấu rốt cục cũng mở miệng, nhưng vẫn không khỏi thấy căng thẳng kỳ lạ.
Đối phương thực nhẹ nhàng mà đáp “Để kiếm tiền!”
“Tiền lãi buôn bán sau này, em muốn dùng làm gì?” Hỏi một vấn đề vô duyên thật!
Có điều người bán hoa tựa hồ lại bị hắn khơi dậy hứng thú, nghiêng đầu có điểm tò mò đánh giá hắn “Tiền lãi sau này, tôi muốn đi du lịch, đến mọi nơi trên thế giới để tham quan.”
“Em không đi học sao? Cha mẹ em đâu?”
“Cha mẹ tôi cũng thích du lịch, một lần ngồi trên máy bay, phi công trưởng không nghĩ đến là lái máy bay đến thiên đường, cho nên đến bây giờ, cha mẹ tôi vẫn còn du lịch thiên đường, chưa về được; tôi nghĩ, có lẽ một lúc nào đó tôi ngồi máy bay, cũng sẽ được chở tới thiên đường…”
Câu trả lời thoải mái như vậy lại dấy lên ý muốn bảo hộ mãnh liệt của Mặc Đấu “Có thể nói cho tôi biết tên em không?”
“Doanh Doanh, tôi gọi là Doanh Doanh.” Hắn hơi mở to mắt, khóe miệng giương lên.
“Doanh Doanh, để tôi nuôi em nhé.”
“…” Cái tươi cười của Doanh Doanh cứng ngắc lại. Bị nói như vậy, chỉ cần là người, nghe xong không đần mặt ra hơi phí.
* * *
Trước giờ tan tầm một phút, Tiểu Lâm tay cầm một bó hoa hồng đỏ vọt vào trong văn phòng của quản lý, bắt gặp quản lý đã cầm sẵn một bó hồng đỏ, nhiều hơn hai mươi bông. Mặc Đấu đứng bên cạnh cười đến trông dạt dào hạnh phúc… Hắn hẳn là đắc ý lắm mà cười, nhưng vì cái gì lại cười được như vậy?
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, Tiểu Lâm lẫn Mặc Đấu đều được khen thưởng. Hai người cùng vào thang máy xuống tầng.
Tiểu Lâm nhớ lại bó hoa kiều diễm trong tay quản lý, không phục hỏi đến Mặc Đấu “Mặc Đấu ah~ mày mua hoa chỗ nào thế?”
“Ở ngay quán tầng dưới kia.”
“Không phải là không có hoa hồng đỏ ư?”
“Có, nhưng em ấy giấu, không đưa ra.”
“Lợi hại, lợi hại!” Tiểu Lâm đè thấp giọng hỏi “Mất tận bao nhiêu tiền vậy?”
“Một đồng cũng không tốn.”
“Không thể nào?!” Tiếng hét oang oang là cho cả thang máy quay ngoắt lại khinh bỉ nhìn y!
“Thật đó, em ấy tặng tao.” Đấu Đấu cười đến chói loá hạnh phúc.
“Mày thủ đoạn thật, tao thua mày luôn. Đi, đi ăn cơm tối đi. Rồi kể tao nghe làm sao người ta tặng hoa miễn phí cho mày.”
“Không cần, hôm nay cục cưng của tao đang chờ cơm tao.”
“Lần trước hỏi mày, mày kêu không có bạn gái mà?”
“Có. Hôm nay thì có.”
Cửa thang máy mở ra, Mặc Đấu phất tay bước đi.
* * *
Từ ngày đó, Mặc Đấu trở thành người đàn ông “có gia đình”. Tuy rằng chưa biết có thể tự nuôi mình được hay không nhưng Mặc Đấu tự thề phải chăm sóc cho Doanh Doanh thật tốt, cái gì cũng đều phải cấp thứ tốt nhất cho Doanh Doanh.
Đương nhiên, còn không muốn nhắc tới chính là, tân nhậm chủ tịch tập đoàn Lập gia Ứng Khả Doanh, không hiểu được có phải mạch não nhất thời thụt giảm không lại bị một thực tập sinh lương chỉ có một nghìn một tháng “nuôi”…
“Đấu Đấu, em tìm được một chỗ phi thường tốt rồi nè! Không mất tiền thuê nhà luôn!” Doanh Doanh giơ giơ tờ giấy trước mặt Đấu Đấu, mặt loạn hoảng.
“Không mất tiền thuê?” Đó không phải là chỗ gì nguy hiểm đấy chứ? Đấu Đấu không tin tưởng cho lắm. Từ khi sống cùng Doanh Doanh đến nay, Đấu Đấu vẫn muốn tìm một nhà trọ tôn tốt một chút, mà tìm khắp nơi vẫn không thấy chỗ nào thích hợp.
“Ừ.” Doanh Doanh vui sướng đưa địa chỉ cho Đấu Đấu xem, định là buổi chiều sẽ đi xem nhà.
Đấu Đấu vô cùng yêu “vợ yêu thân ái” của mình, tuy rằng tuổi của hắn có điểm ngoài ý muốn, nhưng trong lòng Đấu Đấu, hắn mới chỉ có mười bảy tuổi.
Đến khi đi xem nhà xong, mọi thứ đều ngoài ý muốn của Đấu Đấu. Đây là phòng trọ cao cấp ở tầng cao nhất, chủ nhà là Hoa kiều đã đi nước ngoài nhiều năm, chỉ cần bọn họ giữ gìn dọn dẹp phòng tử tế, tiền thuê nhà sẽ không lấy một xu!
Đấu Đấu nói “Quả là cái bánh từ trên trời rơi xuống! Cư nhiên chúng ta lại nhặt được! Doanh Doanh, em đúng là thần may mắn của anh!”
Đúng vậy, Doanh Doanh thật sự là thần may mắn của Đấu Đấu, vài ngày sau, Đấu Đấu mang vẻ mặt rạng rỡ trở về nhà, vui sướng nói với Doanh Doanh “Doanh Doanh, anh đã trở thành nhân viên chính thức của Lập gia rồi! Chúc mừng anh đi!”
“Waaaaa ——!” Doanh Doanh đeo tạp dề, tay cầm thìa, bổ nhào về phía Đấu Đấu, hôn rối rít “Đấu Đấu, giỏi quá!”
“Đêm nay chúng mình đi ra ngoài để mừng nhé!”
“Không cần đâu, em nấu tốt cơm tối rồi đây! Có canh gà hầm nha…”
Đấu Đấu cảm thấy mình chính là người may mắn nhất thế gian này, nguyên tưởng rằng chính mình phải dành thời gian để chăm sóc Doanh Doanh, không nghĩ tới Doanh Doanh lại giỏi việc nhà đến vậy, nấu ăn cũng ngon đến hạng nhất! Hắn lấy tiền lương đưa cho Doanh Doanh.
“Doanh Doanh, lương của anh giờ là ba nghìn nhân dân tệ, giao hết cho em, nhớ cất cẩn thận nhé!”
“Anh không tiêu đến tiền ư?”
“Ừ không cần, đi làm có xe bus đưa đón rồi, bữa trưa công ty cung cấp, anh không hút thuốc cũng chẳng uống rượu. Mà công ty mỗi tháng cũng có một khoản tiền thưởng nữa, anh dùng đến tiền đó là đủ rồi.”
“Ừm.” Doanh Doanh trong mắt ánh lên tia nhìn cảm động, trông đến đúng là người vợ nhỏ đắm chìm trong hạnh phúc.
_______________________________________________________________________
Tầm Trảo Thân Thân
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT