Có lẽ là do mặt núi bên kia có vài người náo nhiệt, bọn họ ở đó cực kỳ ồn ào, ngay cả côn trùng, ve sầu và chim chóc nơi ấy cũng rất ồn, ồn đến mức giống như có một cái chợ trong rừng trong núi.
Đến ban đêm, tiếng chim ngừng lại, tiếng thú kêu sói hú lại nổi lên không dứt, ngay cả tiếng niệm kinh của hòa thượng cũng đặc biệt vang dội. Nhưng mặt núi bên này lại rất yên tĩnh. Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi một trận đánh. Từ trong khe núi nhìn sang, mây khói tiêu điều, sương chiều mênh mang, hoang vu lạnh lẽo đến mức dường như cặp mắt đang nhìn kia cũng không phải là mắt người. Ánh trăng vừa lên, mang theo một chút sợ hãi. Buổi tối mùa thu che phủ qua mảnh đất không màu, lạnh lẽo đến rung động lòng người.
Triệu Họa Tứ cảm thấy rất thỏa mãn, bởi vì hắn vừa ăn một cô gái.
Một cô gái rất có mùi vị.
Hắn đã ăn cô ta, ăn hết tất cả.
Con gái xinh đẹp là để thưởng thức, con gái mỹ lệ là để người yêu. Tại sao hắn lại đem một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp nuốt vào trong bụng?
Chuyện này có vẻ như bịa đặt, nhưng nguyên nhân thật ra lại đơn giản.
Nói đến nói đi đều là vì vẽ.
Hắn muốn vẽ tranh, hơn nữa muốn tranh của mình càng tiến thêm một bước.
Hắn không thể để tranh của mình dừng lại ở một cảnh giới.
Giới hạn chính là tuyệt cảnh của nghệ thuật gia.
Hắn tự biết, tranh của mình vẽ đã đủ phong lưu, tiêu sái, trong vắt, phóng khoáng, rộng lượng, cao vời, nhưng vẫn thiếu một điểm.
Không đủ thần vận.
Thần là thần thái, một bức tranh tốt phải thấy được phong tư thần tình của tác giả. Vận là phong vận, cũng là ý vị. Âm ngoài dây đàn, ý nằm ngoài lời, xem trọng chỗ đặt bút và bắt đầu vẽ, đó là linh hồn của một bức tranh, cũng là khí khái của họa sĩ.
Nhưng hắn cảm thấy mình không có những thứ này.
Làm sao mới có thể đạt được những thứ này?
Cho nên khi hắn nhìn thấy phía bên này Điềm sơn có một cô gái nhỏ nhìn rất ngọt, rất có mùi vị, hắn liền giết chết cha mẹ và người nhà của cô ta, sau đó ăn cô ta.
Hắn cho rằng dùng độc có thể công độc.
Kỳ nhân có thể dùng kỳ pháp.
Bản thân hắn chính là kỳ sĩ.
Phương pháp hắn dùng có lẽ hơi quái đản, nhưng cũng có thể rất hữu hiệu, cho nên hắn không ngại làm thử, hơn nữa còn nên thử nhiều.
Vì vẽ tranh, hắn có thể hi sinh bất cứ thứ gì, có thể làm bất cứ điều gì.
Vì muốn quan sát tất cả bút tích danh họa trong ngự thư phòng, cho nên hắn mới liều mạng phục vụ Thái Kinh.
Hắn say mê vẽ.
Trên thực tế, những chuyện giống như ăn một cô gái rất có mùi vị để vẽ ra một bức tranh rất có ý vị, hắn vẫn thường làm. Hơn nữa hắn cũng không cho rằng mình bị điên, bởi vì người trong thiên hạ vẫn thường làm loại chuyện vô vị này.
Chẳng hạn như giết động vật, lấy da lông của nó mặc lên người, cho rằng có thể xinh đẹp mỹ lệ giống như con vật đó. Hay như giết và lấy một bộ phận trong cơ thể động vật, cho rằng ăn cái đó có thể tráng dương, ăn tinh hoàn có thể khỏe mạnh, bôi mỡ nó có thể dưỡng da, dùng quy linh có thể bổ âm, những điều như vậy nhiều không kể xiết, đã sớm thành quen thuộc.
Cho nên Triệu Họa Tứ không cảm thấy đó là tội ác.
Hắn chỉ cảm thấy cô gái kia rất ngon, rất ngọt.
Tư Đồ Tàn và Tư Mã Phế nhìn thấy, cũng không ngăn cản hắn, chỉ cười nói:
- Hắn là đồ điên.
Tiểu cô nương là dùng để nhìn ngắm chơi đùa, không phải để ăn, thật là đáng tiếc.
Vì vậy, ở mặt núi bên này, từ sau khi bốn người bọn họ đóng giữ ở đây thì không có một âm thanh nào (bao gồm cả tiếng người), đó là chuyện đương nhiên.
Bởi vì ngươi chỉ dám gào thét mắng chửi thiên sứ, nhưng quyết không dám trêu chọc quấy rầy ác ma.
Lưu Toàn Ngã đã trở lại. Hắn thường thường đột nhiên rời đi, lại thường thường đột nhiên quay về.
Gây cho người ta cảm giác cao thâm khó lường, không thể suy đoán, đó là bùa hộ thân tốt nhất để làm một lãnh tụ.
Nhưng điều này lại khiến Tư Đồ Tàn và Tư Mã Phế càng nhàn rỗi.
Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Nguyên lão đã giao quyền hành cho hắn, vậy cứ xem hắn gánh vác ra sao.
Trong một đoàn đội, thực ra thứ đáng sợ nhất chính là loại suy nghĩ này, “chuyện này không liên quan đến chúng ta”, “xem thử hắn ‘chết’ ra sao”.
Một khi có ý nghĩ này, sự hợp tác của đoàn đội cũng xem như tan rã.
Không những tan rã, có lúc còn sẽ cản trở lẫn nhau, liên lụy đến nhau.
Nguyên Thập Tam Hạn giao chủ lực đóng giữ Điềm sơn cho Lưu Toàn Ngã phụ trách, bởi vì hắn có thể gánh vác.
Điều kiện quan trọng nhất để một nam tử hán có thể trở thành hảo hán, đó là phải có khả năng và can đảm gánh vác. Thậm chí có thể nói, cho dù một người dáng vẻ mày to mắt lớn, hiên ngang bảy thước, khí phái đường đường, nhưng chỉ cần hắn không có can đảm gánh vác đại sự, vậy thì cũng không thể xem là một hảo hán.
Lần này Lưu Toàn Ngã trở về, giữa chân mày có một sự phấn khởi không thể che giấu, lời nói cũng rất có vẻ vội vã.
Điều này rõ ràng trái với sự bình tĩnh thường ngày của hắn, cho nên Tư Đồ và Tư Mã đều cảm thấy kỳ quái (ngoại trừ Triệu Họa Tứ, hắn vẫn còn đang nhớ lại tư vị khi ăn cô gái kia).
- Có chuyện gì?
- Xuất chiến được rồi.
- Tại sao?
- Đối phương đang rút lui.
- Thật chứ?
- Chắc chắn. Trong số hòa thượng của Lão Lâm tự có người của chúng ta, theo như báo cáo thì bọn chúng thật sự đang rút lui toàn diện.
- Nói như vậy, Thiên Y Cư Sĩ quả thật không có ở Điềm sơn rồi.
- Có lẽ không sai. Binh pháp có nói “giặc cùng đường chớ đuổi theo”, không bằng chúng ta lập tức hội hợp với Nguyên lão ở Hàm hồ, toàn lực công kích Thiên Y Cư Sĩ, như vậy tốt hơn.
- Không đúng. Nếu bọn chúng vẫn ở nguyên, trận thế ổn định, chúng ta không thể hành động mạo hiểm. Hai quân thực lực tương đương, dùng vũ lực giao đấu sẽ khó tránh khỏi thương vong, cho dù có thắng cũng chưa chắc được lợi. Nhưng bọn chúng vừa lui, sĩ khí giảm mạnh, thế trận suy yếu, chúng ta nên thừa dịp giết cho bọn chúng tơi bời hoa lá, nhổ cỏ tận gốc. Bằng không, một khi bọn chúng hội hợp với binh lực ở Hàm hồ, lại tạo thành một đội quân tinh nhuệ, khi đó muốn diệt trừ e rằng rất khó.
- Như vậy… bên phía Nguyên lão thì sao?
- Ta sẽ thông báo cho ngài.
- Chúng ta… tấn công thế nào?
- Tư Mã và Tư Đồ phụ trách đuổi giết, giết một tên là một công. Giết địch đều là công lao của các ngươi, nếu bị địch giết cũng không thể oán trách người khác. Triệu Họa Tứ, ngươi phụ trách ngăn chặn đường đi của bọn chúng. Nếu để một người chạy, đó là ngươi cho qua; nếu có thể một lưới bắt hết, đó là ngươi tận lực. Ta chỉ phụ trách đuổi theo bọn chúng, bức bọn chúng vào đường cùng, các ngươi lại đến bắt rùa trong hũ.
- Được.
- Cứ quyết định như vậy đi.
- Đã lâu không đại khai sát giới rồi.
Ba người đều kích động.
Roi dây bên hông Tư Đồ đang rung động, giống như một con rắn sống. Roi vàng trên lưng Tư Mã cũng đang tỏa sáng, giống như thứ chiếu vào không phải ánh trăng mà là ánh mặt trời. Triệu Họa Tứ lại giống như sắp vẽ tranh, hơn nữa sắp sửa hoàn thành một tuyệt tác có một không hai.
Đây là vì Lưu Toàn Ngã biết cách chuyển trách nhiệm lên người bọn họ.
Nếu muốn một nam nhân trở thành hảo hán, chỉ cần cho hắn gánh vác trách nhiệm thích hợp, hắn sẽ hảo hán cho ngươi xem.
Trước khi quân đội xuất chiến, sĩ khí còn quan trọng hơn so với binh lực.
Mà đoàn kết lại càng cần thiết hơn so với sĩ khí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT