Dương Vô Tà chỉ nói đến đây.

Có lẽ vẫn còn đoạn sau, có lẽ không còn, nhưng bất luận còn hay không còn, y đều không nói tiếp được.

Y đã không kịp nói, chỉ kịp nhìn.

Mọi người đều nhìn đến mức tập trung tinh thần, mắt không kịp theo.

Bởi vì Quan Thất và Mễ Thương Khung đã giao thủ, hơn nữa còn đánh nhanh như chớp, lửa ma bóng quỷ, kinh thiên địa quỷ thần khiếp.

Khi Dương Vô Tà nói chuyện với Tôn Ngư, Quan Thất còn đang thúc giục Mễ Thương Khung:

- Ngươi động thủ đi!

Mễ Thương Khung vẫn kiên trì:

- Ta không muốn đánh.

Quan Thất không kiên nhẫn:

- Ngươi không ra tay thì ta sẽ ra tay.

Thái độ của Mễ Thương Khung rất kiên quyết:

- Ta không muốn đánh với ngươi.

Quan Thất quát lên:

- Ngươi có đánh hay không? Không đánh cũng phải đánh, nếu không thì lập tức giao Tiểu Bạch ra đây!

Mễ Thương Khung đột nhiên biến sắc, hét lên:

- Cẩn thận tên mập mạp này ám toán ngươi…

Hắn không nói là “Chu Nguyệt Minh” mà lại kêu là “mập mạp”, là vì sợ Quan Thất không biết tên của Chu Nguyệt Minh, dẫn đến nhất thời phản ứng không kịp.

Hắn gọi thẳng là “mập mạp”, ai cũng biết hắn muốn nói đến Chu Nguyệt Minh. Ngô Kỳ Vinh mặc dù cũng mập, nhưng dù sao cũng là một thư sinh trẻ tuổi. Nếu so sánh, một người xem như là đùi dê, còn một người lại là đùi trâu.

Mọi người đều không nghĩ tới Chu Nguyệt Minh lại thừa dịp này ám toán Quan Thất.

Đây rõ ràng là thời cơ tốt nhất, nhưng mọi người đều không ngờ Chu Nguyệt Minh lại lớn gan, gan lớn như vậy, còn không cần mạng như vậy.

Quan Thất gầm lên giận dữ, trở tay một cái, năm ngón tay như cánh hoa phất ra.

Chu Nguyệt Minh sững sốt.

Thực ra hắn cũng không xuất thủ, hoàn toàn không có ý đánh lén Quan Thất. Hiện giờ hắn đã đặt mình vào vị trí an toàn, sao lại phải tự làm khổ mình, chọc giận Quan Thất?

Quần hùng thật sự không nhìn sai về hắn, hắn quả thật không có gan lớn như vậy.

Hắn tố cáo với Quan Thất rằng canh phu kia chính là Mễ Thương Khung, còn chỉ ra Mễ Hữu Kiều có thể là người duy nhất ở đây biết được tung tích của Ôn Tiểu Bạch.

Quan Thất quả nhiên đã nhận lời bảo vệ hắn, hơn nữa còn tìm tới Mễ Thương Khung. Hắn muốn mượn tay Quan Thất trừ khử Mễ Thương Khung, hoặc là mượn sức Mễ Thương Khung và mọi người trừ khử Quan Mộc Đán. Tóm lại, chỉ cần là người có võ công cao hơn hắn, giỏi hơn hắn, tốt nhất không một ai tồn tại ở kinh sư, không một ai còn sống trên đời.

Hắn chỉ mong sao Quan Thất chết, Mễ Thương Khung mất, tốt nhất là hai người đều mất đi tính mạng, nhưng hắn cũng không có ý đánh lén Quan Thất vào giờ phút quan trọng này.

Hắn không đáng giá, cũng không có gan.

Do đó, Mễ Thương Khung vừa chỉ, vừa nói như vậy, ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc một chút.

Ta không có!

Nhưng hắn cũng lập tức hiểu được dụng ý của Mễ Thương Khung.

Lão tặc thật là hiểm độc!

Hắn hiểu được rất nhanh.

Hắn mập giống như heo, tướng mạo giống như heo, ngũ quan giống như heo, vóc người càng giống như heo, ngay cả sức ăn cũng giống như heo, nhưng đầu óc của hắn lại không hề giống heo chút nào.

Hắn rất thông minh, cũng rất cảnh giác.

Hắn lập tức hiểu được dụng tâm ác độc của Mễ Thương Khung, nhưng đã không còn kịp.

Quan Thất vừa nghe lập tức ra tay, ra tay với Chu Nguyệt Minh.

Y cũng không quay đầu lại, chợt đánh ra một chưởng.

Chu Nguyệt Minh đã không thể biện bạch, cũng không kịp biện bạch.

Bởi vì hai người cách nhau quá gần, hắn cũng không cách nào ứng biến trong nháy mắt, đành phải đón đỡ một chưởng này.

Bàn tay của hắn thịt dày, nhiều, mập, ngón tay to, xương lại mềm như bông.

Màu chưởng của hắn là Chu Sa chưởng, nhưng thứ mà hắn tu luyện lại là Hắc Sa thủ.

Chu Sa chưởng là chưởng thức đại phú đại quý, Hắc Sa thủ lại là chưởng công đại ác đại độc, bình thường những nhân vật võ lâm thành danh đều khinh thường tu luyện loại chưởng công này, cho dù năm xưa có tu luyện, sau khi thành danh cũng sẽ không dùng.

Nhưng Chu Nguyệt Minh vẫn tiếp tục tu luyện, còn thỉnh thoảng vận dụng.

Nguyên nhân rất đơn giản, là vì hữu dụng.

Hắc Sa thủ ác độc ác nghiệt, hết sức thực dụng.

Chỉ cần hữu dụng thì hắn sẽ dùng.

Đây là phương thức làm việc của Chu Nguyệt Minh, cũng là phương thức dùng người của hắn.

Hắn đành phải đón đỡ một chưởng này của Quan Thất.

Hắn dùng chưởng, một đôi Chu Sa chưởng đầy đặn nhiều thịt, vận dụng Hắc Sa thủ ác độc vô cùng để tiếp một chưởng tùy tiện của Quan Thất.

Trong nháy mắt này, Chu Nguyệt Minh thoạt nhìn chỉ thấy một chưởng này của Quan Thất có điểm kỳ lạ.

Dưới ánh trăng chiếu rọi trong thoáng chốc, một chưởng này chẳng những kỳ lạ, hơn nữa còn vô cùng quái dị.

Một chưởng kia của Quan Thất đánh ngược, tới rất nhanh, đến rất gấp, khiến cho Chu Nguyệt Minh không thể tránh kịp, nhưng xuất chiêu không xem là kỳ, cũng không xem là quái. Vậy thì quái ở chỗ nào? Kỳ lạ ở đâu?

Quái là khi Quan Thất vừa xuất chưởng, giống như không nhìn thấy một thứ.

Trong nháy mắt này, Chu Nguyệt Minh đã cảm giác được, nhưng lại không thể phân biệt rõ trong tay Quan Thất rốt cuộc thiếu vật gì?

Thực ra không phải là vật, cũng không chỉ một món.

Sau khi Chu Nguyệt Minh đối chưởng với Quan Thất, mới thật sự phân biệt được, đó là ngón tay.

Một chưởng kia Quan Thất hình như không có ngón tay, năm ngón tay hoàn toàn không có.

Đương nhiên không bị đứt, cũng không phải biến mất, mà là khớp thứ nhất và thứ hai của ngón tay hoàn toàn co vào khớp thứ ba và lòng bàn tay.

Như vậy đã trở thành “Báo quyền”.

Nếu như không cẩn thận phân biệt, tay của Quan Thất lại giống như chưởng pháp không có năm ngón tay, “Vô Chỉ chưởng”.

Đúng.

Trong chớp nhoáng này Quan Thất đã phát ra “Vô Chỉ chưởng pháp”, tuyệt chiêu bí truyền của Trương Thiết Thụ.

“Vô Chỉ chưởng” đương nhiên là một loại chưởng pháp ác độc, luyện đến lúc “thành công”, ngay cả ngón tay của mình cũng sẽ từng khớp từng khớp, từng ngón từng ngón bị ăn mòn, đừng nói là đánh một chưởng vào người khác.

Có thể tưởng tượng được sự ác độc của nó.

Nhưng loại chưởng pháp ác độc này cũng không phải thứ gì ghê gớm, không phải võ công cảnh giới cao siêu gì, mà chỉ là một chút âm chiêu của Hạ Tam Lạm.

Nhưng hôm nay, ngay cả loại kỳ chiêu âm độc này của Trương Uy cũng được Quan Thất học tập, tiếp thu, còn thi triển nó.

Hơn nữa, những chiêu thức âm hiểm này một khi vào tay Quan Thất, lại sử dụng càng tốt càng diệu, uy lực càng lớn, cũng càng đường đường chính chính.

Một tiếng “bùng” vang lên, sau khi chạm nhau một chưởng, Chu Nguyệt Minh bỗng hét lớn một tiếng. Lại thêm một tiếng “bụp” khác, hắn đánh rắm một cái, sau đó mới “đột ngột” bay ra. Trong nháy mắt này, trong lòng Chu Nguyệt Minh chỉ thầm kêu may mắn, ngay cả Quan Thất cũng nhìn hắn với con mắt khác.

Chu Nguyệt Minh thầm kêu may mắn, là vì từ trong một chưởng này, hắn phát hiện Quan Thất ít nhất đã giảm bớt một nửa sức mạnh. Quan Thất vốn dùng chín thành công lực đánh ra một chưởng này, nhưng đi được nửa đường lại chỉ dùng không đến bốn thành nội lực.

Hóa ra là vì Quan Thất kịp thời phát hiện Chu Nguyệt Minh cũng không ám toán mình.

Cho dù như vậy, Chu Nguyệt Minh hai tay va chạm, cũng cảm thấy giống như có một ngọn lửa, như ma như quỷ thiêu đốt ngũ tạng của hắn, khiến cho hắn cực kỳ khó chịu, muốn nôn muốn ngất. Hắn lập tức dùng “Bá Vương Tá Giáp đại pháp” mượn lực bay ngược, lúc này mới xem là đã “trừ” một nửa dư kình.

Nhưng Quan Thất cũng không khỏi âm thầm bội phục Chu Nguyệt Minh. Đừng thấy cái tên như quả bóng này tròn tròn mập mập, hóa ra hắn thật sự có tài nghệ hơn người. Ít nhất, một cái rắm kia của hắn đánh rất tốt, cũng đánh rất kịp lúc.

Một cái rắm này đã ép tất cả độc lực tà kình của “Vô Chỉ chưởng” từ trong cơ thể ra ngoài, do đó một chưởng này của Quan Thất cũng không thực sự thương tổn đến Chu Nguyệt Minh.

Mặc dù đối với Chu Nguyệt Minh, cũng giống như trúng phải một ngọn lửa ma thiêu đốt thân thể, có khổ tự mình biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play