Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi, trải qua nhiều năm mỗi người một ngả, cuối cùng lại gặp nhau trước phủ thần hầu, đầu hẻm Khổ Thống.

Cuộc gặp mặt của bọn họ như sau:

Bạch Sầu Phi đã đến phủ thần hầu từ sớm. Hắn khăng khăng chỉ mượn khu vực phủ thần hầu để hẹn gặp Vương Tiểu Thạch, nhưng lại không muốn bước chân vào trong phủ.

Bạch Sầu Phi lúc này đã không hoàn toàn là một người giang hồ nữa, hắn đã có thế lực, có chỗ dựa. Trên quan trường, nhất cử nhất động đều là một loại bày tỏ thái độ, cần phải hết sức cẩn thận.

Lấy một ví dụ, nếu như cấp trên của ngươi là bên Giáp đối lập với bên Ất, mà ngươi không cẩn thận lại dùng cơm chung với một tên Bính thuộc bên Ất, nói không chừng còn chưa đến ngày thứ hai thì mũ ô sa trên đầu đã không giữ được. Cho dù phản ứng không mạnh như vậy, không có chuyện gì lớn xảy ra, lập trường của ngươi cũng không thay đổi, nhưng ánh mắt người khác nhìn ngươi đã không còn như trước nữa.

Bạch Sầu Phi hiện giờ đương nhiên không có ý nương nhờ Gia Cát tiên sinh. Cho dù hắn muốn như vậy, có lẽ Gia Cát Tiểu Hoa cũng sẽ không thu nhận loại người như hắn.

Nhiệm vụ của Gia Cát tiên sinh và các đồ đệ của y là tiêu diệt tất cả thế lực gian ác, Bạch Sầu Phi lại chính là thủ lĩnh của bang hội lớn nhất trong kinh thành. Chỉ có điều, thân phận của hắn đã được một thế lực không gì sánh được trong triều đình che đậy, hơn nữa cũng đã phong mấy cái quan hàm danh giá. Với chiêu bài bảo vệ kinh kỳ, nếu như không có lý do chính đáng, cho dù là Gia Cát Chính Ngã cũng không làm gì được hắn.

Chỉ cần kết hợp thực lực to lớn và bối cảnh hùng mạnh, sẽ có ưu thế này.

Cho nên Bạch Sầu Phi đương nhiên phải cố gắng tránh để người khác nghi ngờ hắn đang dựa vào bên phe Gia Cát, vì vậy hắn không vào phủ thần hầu.

Chỉ cần không tiến vào trong phủ, người khác sẽ có thể nhìn rõ nhất cử nhất động, có thể tránh khỏi hiềm nghi.

Một người lăn lộn trên giang hồ và trong quan trường, nếu ngay cả “tình ngay lý gian, tránh khỏi hiềm nghi” cũng không biết, vậy thì nên sớm về quê làm ruộng, về nhà bú sữa thì tốt hơn.

Bạch Sầu Phi chỉ đứng ở đầu hẻm Khổ Thống. Hóa ra hẻm Khổ Thống này nằm ở trung tâm đường Thống Khổ, mà phủ thần hầu lại ở ngay đầu hẻm Khổ Thống.

Hắn đang đợi, đợi một người, một người lẽ ra phải là huynh đệ của hắn, hiện giờ rất có thể lại là cừu địch.

Người này đương nhiên chính là Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch đã đến.

Bọn họ vừa gặp mặt, cảm giác đầu tiên của hai người đều giống nhau, đó là xa lạ.

Hai người từng có cùng xuất thân, cùng nhau xông pha, cùng nhau trải qua kiếp nạn sống chết, cùng nhau đau khổ vui vẻ, theo lý phải rất quen thuộc, rất thân thiết, khi gặp mặt rất nhiệt liệt mới đúng.

Nhưng không phải, hai người này vừa gặp nhau, tuy không đến nỗi đỏ mắt lên, nhưng cũng cảm thấy ánh mắt lóe lên một chút tia lửa, còn có một lực lượng vô hình ngăn cản hai người đến gần, giống như một sự mẫn cảm trời sinh.

Vương Tiểu Thạch ít ra vẫn nở nụ cười, hơn nữa cũng chủ động gọi:

- Bạch nhị ca!

Hắn luôn cho rằng, nếu như không phải bắt buộc, giữa người và người thật ra không cần phải trở mặt hoàn toàn. Nếu như nhìn thấy người mà mình không thích, muốn đề phòng, sắc mặt đều giống như “không đội trời chung”, e rằng cơ hội đi lùi còn nhiều hơn so với đứng yên tại chỗ.

Nói như vậy, hắn cũng khá là tình cảm, nhưng cũng dễ khiến người ta cảm thấy giả dối.

Bạch Sầu Phi lại không phải, sắc mặt của hắn vẫn lạnh lùng.

Trừ khi là gặp cấp trên, cha nuôi và chỗ dựa của hắn, nếu không với thân phận và địa vị của hắn hôm nay, thật sự không cần giả vờ cười, gật đầu hay hỏi han với bất cứ ai.

Hắn vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch đã không thích.

Ngoại trừ mái tóc ít đi một chút, lộ ra vầng trán càng chính trực phóng khoáng, Vương Tiểu Thạch có thể nói là hoàn toàn không già. Vẫn là nụ cười mỉm kia, sôi nổi hoạt bát, cười ngạo giang hồ, không hề thay đổi chút nào, không già, không xấu, vẫn khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Hắn có ác cảm với Vương Tiểu Thạch, cũng là vì Vương Tiểu Thạch thường khiến người ta nảy sinh hảo cảm, còn hắn lại không thể.

Hắn luôn khiến người ta cảm thấy lạnh như băng, hơn nữa còn hung dữ và tàn nhẫn.

Những năm gần đây hắn trở nên càng lạnh lùng, càng tàn khốc, càng nói năng thận trọng, nhưng cũng càng vui giận thất thường, những điều này đều liên quan đến thân phận và địa vị của hắn hiện giờ. Tuy phần lớn anh hùng đều xuất thân từ dân gian, nhưng khi đi lên đến một mức độ, một loại cảnh giới, không thể giữ lại quá nhiều sắc thái của dân gian.

Sự xa cách của hắn là một phương thức tự bảo vệ mình. Nhưng người hiện giờ đứng ở trước mặt hắn, lại là một người chỉ cần nhìn một cái, nói mấy câu đã dễ sinh hảo cảm, cảm thấy thân thiết.

Hắn cũng nhìn ra được, tập tính giang hồ của Vương Tiểu Thạch không thay đổi, cho nên hết sức tự nhiên, tự do, tự tại và tự đắc. Đây cũng là những thứ mà hắn thiết sót hiện giờ.

Nhìn thấy người này, chẳng khác nào đã đánh thức những sự tiếc nuối của hắn.

Vương Tiểu Thạch lại có một loại cảm giác khác.

Hắn vừa nhìn thấy Bạch Sầu Phi, đã biết mình và đối phương là người của hai thế giới.

Bạch Sầu Phi vẫn tuấn tú như trước, ngọc thụ lâm phong. Hắn đứng cùng với người khác, quả thật giống như hạc đứng giữa bầy gà. Hơn nữa càng ngày càng đẹp.

Mặc dù dáng vẻ của hắn cũng càng ngày càng gian, nhưng có một số người sở dĩ thu hút người khác, đó là vì dáng vẻ của hắn gian ác, Bạch Sầu Phi hiển nhiên chính là loại người này. Giống như có một số người sở dĩ được nữ nhân yêu thích, là bởi vì hắn dáng vẻ của hắn xấu xa.

(Chẳng trách Ôn Nhu lại thủy chung với hắn…)

Điều này khiến cho Vương Tiểu Thạch càng cảm nhận được, một người trở nên xấu xa chưa chắc dáng vẻ sẽ xấu đi, hơn nữa dáng vẻ “xấu xa” cũng không nhất định là “khó coi”.

Hắn vừa nhìn thấy Bạch Sầu Phi, đã hiểu được vì sao cuối cùng đối phương có thể trở thành quan, còn mình lại là một kẻ chỉ biết đến bản thân trên giang hồ, chính là bởi vì dáng vẻ.

Tướng mạo do tâm sinh, số mạng theo tâm đổi. Dáng vẻ của Bạch Sầu Phi chính là của người làm quan, làm chuyện lớn, còn mình nhìn thế nào cũng chỉ giống như một kẻ lưu lạc cười ngạo giang hồ, quát tháo võ lâm.

Hắn cảm thấy không thể so sánh, cũng không nên so sánh. Huống hồ lưu lạc trên giang hồ mấy năm nay, hắn đã học được một chuyện, đó là vĩnh viễn cũng không nên nhìn vào hành vi của một người để suy đoán sẽ gặp báo ứng gì. Báo ứng rốt cuộc có hay không, có đúng hay không, có công bình hay không, đó là chuyện hoàn toàn không thể căn cứ được.

Dựa vào báo ứng, cũng giống như hỏi thư sinh chuyện chính trị. Dùng những tư liệu cũ và tri thức chết trên sách, để suy đoán cục diện chính trị của một triều đình đang vận hành với rất nhiều biến số, cũng giống như hỏi đường người mù vậy.

Dựa vào báo ứng, không bằng dựa vào chính mình. Tâm thay đổi theo tướng mạo, loại người thế nào thì có tâm tình thế đó, một người trưởng thành luôn phải có trách nhiệm với diện mạo của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch mới nhớ tới sự vất vả trong những năm tháng lưu lạc giang hồ. Bạch Sầu Phi mới nhận ra những năm qua mình đạ bị giam cầm trên quyền vị, không tự chủ được.

Một tiếng “Bạch nhị ca” của Vương Tiểu Thạch, Bạch Sầu Phi lại nghe không lọt.

Nếu thật sự xem ta là nhị ca, vậy thì chỉ cần gọi “nhị ca”. Nếu như cộng thêm cả họ, vậy chẳng qua là nói rõ nhị ca họ “Bạch”, biết đâu còn có “Lam nhị ca”, “Hoàng nhị ca” hay “Hoa nhị ca”.

Cho nên hắn chỉ hừ lạnh một tiếng.

Hắn không chỉ tính toán chi li, hơn nữa còn muốn tiến từng bước vững chắc.

Mục đích của việc đàm phán vốn là tính toán thiệt hơn, hôm nay hắn chính là tới để đàm phán.

- Trở lại trong kinh lâu như vậy, cũng không tới thăm người làm huynh đệ một chút, tiếng nhị ca này của ngươi đúng là nói suông.

Bạch Sầu Phi đi thẳng vào vấn đề:

- Ta cũng biết, muốn mời ngươi tới gặp mặt thì phải mượn uy danh của Gia Cát thần hầu. Nếu không, ngươi vẫn đề phòng người ca ca này hãm hại ngươi.

- Nhị ca nói đùa rồi.

Vương Tiểu Thạch cũng không nói vòng vo:

- Ta đã trở lại kinh thành thì cũng không có ý định tránh né huynh. Nếu như muốn tránh huynh, giang hồ rộng lớn, núi cao rừng rậm, nơi nào không thể đi? Ta không tìm huynh, là bởi vì gặp mặt nhị ca thì lại muốn hỏi một chuyện. Bây giờ gặp huynh cũng là muốn hỏi chuyện này.

- Hỏi đi!

Bạch Sầu Phi hừ lạnh nói:

- Ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.

- Xin nhị ca hỏi trước!

- Được.

Bạch Sầu Phi nói:

- Vấn đề của ta chỉ có một, lời cũng chỉ có một câu, hi vọng đáp án của ngươi cũng chỉ có một chữ.

Vương Tiểu Thạch cười khổ nói:

- Trên đời đáp án một chữ đều nặng tựa ngàn cân.

- Đáp án một chữ cũng thường đáng giá ngàn vàng.

Bạch Sầu Phi hỏi từng chữ từng câu:

- Ngươi có còn là huynh đệ của ta hay không?

Ngươi, có, còn, là, huynh, đệ, của, ta, hay, không?

Câu hỏi của hắn rất đơn giản, thực ra chỉ có một câu “là địch hay bạn”?

Trong khoảnh khắc Vương Tiểu Thạch cúi đầu thấp xuống.

Tóc của hắn rất dài, hắn cũng không thích cắt sửa, có thể bởi vì tóc của hắn vốn không dày lắm, cho nên hắn thích xoã tung mái tóc, lúc này hoàn toàn che phủ vầng trán.

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, vuốt tóc trên trán ra.

- Muốn trả lời câu hỏi này, trước tiên huynh phải trả lời vấn đề của ta…

Hắn hỏi ngược lại, cũng là từng chữ từng câu như đao kiếm khắc ra:

- Huynh có phản bội Tô đại ca hay không?

Huynh, có, phản, bội, Tô, đại, ca, hay, không?

Câu hỏi của hắn cũng rất đơn giản, dụng ý cũng rõ ràng hơn.

Nếu như huynh phản bội Tô đại ca trước, chúng ta đương nhiên là kẻ địch.

- Trong suy nghĩ của ngươi cũng chỉ có Tô đại ca.

Bạch Sầu Phi mỉm cười nói:

- Đừng quên, chúng ta cũng là huynh đệ, hơn nữa còn quen biết trước Tô Mộng Chẩm.

- Đúng vậy, nhưng chúng ta đều được huynh ấy nâng đỡ, gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Hôm nay huynh là đương gia trong lâu, chắc hẳn cũng đã biết quy củ trong lâu, đúng không? Phản bội, dối trên, bán rẻ, nội chiến, liệu có thể xem là huynh đệ sinh tử đồng lòng hay không? Cấu kết quyền thần, tư thông với địch bán nước, có phải là thủ túc trong Phong Vũ lâu hay không?

- Chuyện mà ta làm, ngay cả tướng gia cũng hết sức ủng hộ, ngươi là thứ gì mà dám nói ta không đúng? Tô Mộng Chẩm bảo thủ không chịu thay đổi, giậm chân tại chỗ, không biết tùy cơ ứng biến, ra sức vì nước, ngồi ở phía trên chỉ làm trở ngại trăng lặn trời lên, nên sớm nhường vị trí của mình cho người hiền.

Bạch Sầu Phi nói:

- Ngươi muốn học hắn? Hay là theo ta?

- Huynh muốn có vinh hoa phú quý sao?

- Còn có tiền đồ tươi sáng, danh lưu quốc sử.

- Đại ca đâu? Đã bị huynh lật đổ rồi sao? Sống chết như thế nào?

- Sống chết chưa biết, nhưng hắn đã xong rồi.

Bạch Sầu Phi nói:

- Nếu như hắn đã chết, vậy thì công đức viên mãn. Còn nếu hắn vẫn kéo dài hơi tàn, cũng chỉ sống không bằng chết. Một kẻ không biết thức thời, không biết nắm bắt cơ hội giống như hắn, nên chết sớm thì tốt hơn.

Giọng nói của Vương Tiểu Thạch bỗng trở nên lạnh lẽo:

- Có một loại người, chỉ cần y vẫn còn một hơi, sẽ có thể sống dậy từ thất bại, tìm sống trong cái chết, chuyển bại thành thắng, cuối cùng giành thắng lợi.

Sau đó hắn lại nói từng chữ từng câu:

- Bạch huynh, ta biết huynh là người thông minh, nhưng ta sợ kết quả của huynh cũng sẽ giống như câu “cơ hội lớn họa càng lớn hơn”.

Nói xong những lời này, hai người đều im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play