Chu Tiểu Yêu đương nhiên không chiến đấu một mình, bởi vì nàng còn có Đường Bảo Ngưu.
Vào lúc quyết định thắng bại sống chết, có người ở bên cạnh làm bạn cũng cảm thấy tốt hơn.
Đường Bảo Ngưu vốn cũng không phải một mình chiến đấu.
Mặc dù hắn còn có Chu Tiểu Yêu, nhưng không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy tuy mình chiến đấu vì Chu Tiểu Yêu, nhưng Chu Tiểu Yêu lại giống như chỉ chiến đấu vì bản thân, hoàn toàn không để ý tới hắn, kể cả sống chết của hắn.
Nhưng nếu đã xông trận, hắn cũng chỉ đành đánh tiếp.
Lúc chiến đấu, Chu Tiểu Yêu hiển nhiên rất khác với hắn.
Dáng vẻ của Đường Bảo Ngưu nhìn thô lỗ, hung dữ, rất là nam tử hán, nhưng khi hắn ra tay lại kiêng kị rất nhiều thứ.
Hắn sợ làm bị thương đám gà vịt kia.
Hắn sợ kẻ địch không giết được hắn, lại quay sang làm thịt đám chó mèo kia.
Hắn sợ những kẻ này vô duyên vô cớ phá tan cửa tiệm này, mặc dù hắn cũng không quen biết cửa tiêm và chủ tiệm này.
Cho nên, hắn vừa đánh vừa sợ đạp thương đạp chết những động vật nhỏ kia, thậm chí còn muốn đứng ra bảo vệ những sinh mệnh nhỏ này, tránh bị kẻ địch một đao chém chết, một cước đá chết.
Cứ như vậy đánh một hồi, đối phương cũng biết rõ, têni đại hán uy mãnh này lại có một trái tim quá mềm yếu, thế là có vài kẻ vung đao vung kiếm, chăm sóc đám chó nhỏ, mèo nhỏ, động vật nhỏ kia.
Như vậy đã nắm lấy nhược điểm chết người trong võ công chiêu thức dũng mãnh của Đường Bảo Ngưu.
Chu Tiểu Yêu lại hoàn toàn khác.
Nàng đương nhiên rất yêu thích những động vật nhỏ kia, nhưng khi nàng đối phó với kẻ địch, lại hoàn toàn không để ý đến tính mạng của bất kỳ động vật nào, thậm chí là những người khác.
Nàng giết bởi vì muốn giết.
Miễn là kẻ địch, nàng chỉ muốn giết chết đối phương, hoàn toàn không để ý điều này sẽ làm hại bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì, bất kỳ động vật nào.
Rốt cuộc người cuối cùng cũng đã bỏ chạy.
Khi người ngã xuống lên đến con số mười chín, thanh niên mặt xanh mũi nhọn kia gật đầu, lại rất hài lòng nói:
- Đủ rồi.
Sau đó hắn phất tay một cái, tất cả kẻ địch đều giống như con chuột chợt nhìn thấy ánh đèn, trong nháy mắt biến mất vào bóng tối.
Đường Bảo Ngưu ngẩm nghĩ một chút, nhớ được thanh niên này chẳng những không hề ra tay, hơn nữa khi người khác động thủ, hắn còn cầm một cây bútt và một tờ giấy, không biết là vẽ hay ghi chép thứ gì.
Kẻ này rốt cuộc là ai?
Hắn tới để làm gì?
Hắn là một thi nhân? Họa sĩ? Hay là quan chép sử trong cung đình, chỉ ghi chép trận chiến này sau đó phủi mông bỏ đi?
Bọn họ vừa đi, chỉ trong thời gian thắp sáng một cây nến, đã có mấy người xông đến Tiểu Tác Vi phường, đó là mấy bằng hữu.
May mắn không phải là kẻ địch, nếu không Đường Bảo Ngưu có mạnh có khỏe có tài giỏi đến đâu, máu tươi của hắn cũng sẽ khóc cho vết thương của hắn nghe.
Tới là đám người “Bạch Câu Quá Khích” Phương Hận Thiếu, “Hỏa Hài Nhi” Thái Thủy Trạch, “Thần Thâu Đắc Pháp” Trương Thán, Chu Đại Khối Nhi, “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội, “Hoạt Bảo Bảo” Ôn Bảo, “Lão Thiên Gia” Hà Tiểu Hà, “Dụng Thủ Tẩu Lộ” Lương A Ngưu, còn có của hai đảng Phát và Mộng, bao gồm “Phá Sơn Đao Khách” Ngân Thịnh Tuyết, “Đại Đại Bình An” Long Thổ Châu, “Trượng Bát Kiếm” Lạc Ngũ Hà, “Tỏa Cốt Dương Hôi” Hà Trạch Chung, “Mục Vi Chi Manh” Lương Sắc, “Tiền Đồ Vô Lượng” Ngô Lượng, “Diện Diện Câu Hắc” Thái Truy Miêu. Tổng cộng mười sáu người.
Những người này đều là huynh đệ và người ủng hộ mà Vương Tiểu Thạch kết giao sau khi vào kinh lần nữa, cư ngụ tại tháp Tượng Tị.
Những trợ thủ này vừa tới, không ai có thể ám toán được Chu Tiểu Yêu, những người ám toán cũng không ai đi được.
Có điều những người ám toán đã đi trước một bước rồi, hơn nữa còn đi rất nhanh. Giống như một chậu nước hắt xuống đất khô cạn đã lâu, không ai có thể đưa nó trở về trạng thái nước như cũ, bỏ lại trong chậu.
Chu Tiểu Yêu lại khoác bộ áo bào rộng màu xám dính đầy ám khí kia, hơi rung động, ám khí trên áo liền kêu leng keng rơi xuống đầy đất.
Phương Hận Thiếu ra hiệu cho Đường Bảo Ngưu qua. Đường Bảo Ngưu lại gãi gãi đầu. Trông thấy Chu Tiểu Yêu đã sắp bỏ đi, Trương Thán lại từ phía sau đẩy Đường Bảo Ngưu một cái. Đường Bảo Ngưu lập tức nhào tới trước mặt Chu Tiểu Yêu, hai người mặt đối mặt chỉ cách nhau một tấc, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.
Chu Tiểu Yêu lười nhác nhìn hắn một cái, giống như vừa tỉnh lại sau một giấc nhủ trưa, chứ không phải vừa mới sống lại từ một trận tử chiến.
- Có chuyện gì?
Chu Tiểu Yêu hỏi, ngay cả mí mắt cũng không nháy.
Đường Bảo Ngưu lập tức đỏ mặt:
- Ta… a… cô… ừm…
Chu Tiểu Yêu khẽ mỉm cười, mũi chân duỗi ra, đá vỡ một chiếc lồng tre, một con rắn mối le chiếc lưỡi chẻ bò đi.