Lúc này nhờ có Tứ Đại Danh Bổ phá trận, Gia Cát tiên sinh đã phá vây rời đi, chạy tới Lão Lâm tự, để lại Tứ Đại Danh Bổ đối mặt với Lục Hợp Thanh Long.
Lỗ Thư Nhất nói:
- Xem ra chúng ta khó tránh khỏi một trận chiến. Bọn ta có sáu người, còn các ngươi chỉ có bốn người, các ngươi nhất định sẽ thua.
Yến Thi Nhị nói:
- Nếu như các ngươi nhất định sẽ thua, không bằng hãy nhận tội, quỳ xuống xin tha thứ, nói không chừng chúng ta mềm lòng sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.
Vô Tình đột nhiên nói:
- Rắm chó.
Yến Thi Nhị giận dữ:
- Cái gì? Chúng ta tha cho ngươi một mạng, trước tiên nói rõ thiệt hơn, ngươi lại không biết điều thốt lời xúc phạm như vậy?
Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Sáu người đánh với bốn người, sáu người nhất định sẽ thắng sao? Nếu như nhiều người là có thể thắng, vậy thì chúng ta đã sớm đánh thắng quân Kim rồi. Ngươi cho rằng đây là đám đồ tể đánh nhau giữa chợ sao? May mà các ngươi còn tập võ, còn có danh hiệu trong võ lâm, lại là rắm chó không kêu như vậy.
Lỗ Thư Nhất cả giận nói:
- Thịnh Nhai Dư, chúng ta đã nhượng bộ mà ngươi còn quá đáng, còn là anh hùng hào kiệt cái gì?
Cố Thiết Tam nói:
- Sáu người chúng ta vốn đồng tâm kết trận, là các ngươi tới đột kích chúng ta, thua là chết, đừng nói chúng ta ỷ đông hiếp ít.
Triệu Họa Tứ giễu cợt nói:
- Bọn họ đều là hào kiệt, tất nhiên là không sợ dùng ít đánh nhiều. Bọn họ thấy chúng ta chỉ có vài người chắc vẫn còn chê ít.
Thiết Thủ cười nói:
- Hào kiệt thì không dám, chúng ta không phải là kẻ điên.
Triệu Họa Tứ hừ một tiếng, nói:
- Có ý gì? Ai nói hào kiệt là kẻ điên?
Thiết Thủ thở dài nói:
- Trên đời này vốn khó phân biệt kẻ điên và hào kiệt.
Cố Thiết Tam nói:
- Ngay cả “chim khôn chọn cây lành mà đậu” các ngươi cũng không hiểu, tướng gia tốt như vậy không nương nhờ, lại đi làm chó săn cho Gia Cát Tiểu Hoa, đúng là kẻ điên.
Diệp Kỳ Ngũ hừ lạnh nói:
- Bọn chúng nói thật dễ nghe, cái gì vì nước, vì dân, vì chính nghĩa, nói trắng ra liều mạng cũng chỉ vì quyền lực và danh lợi, còn không phải là sống vì dục vọng sao.
Truy Mệnh cười nói:
- Cho dù là vì dục vọng, cũng không có nghĩa là phải hi sinh vì nó. Cho dù yêu quốc gia, dân tộc, ái tình, tự do, nhưng mạng chỉ có một cái, không có mạng thì cũng không có tự do, ái tình, dân tộc và quốc gia. Nhưng có lúc, không hi sinh thì sẽ không có những thứ này, không có mạng cũng không sao, sống tiếp cũng không còn ý nghĩa, cho nên chúng ta mới chiến đấu vì nó.
Tề Văn Lục nói:
- Nói là một chuyện còn làm là chuyện khác. Dù sao Gia Cát lão nhi đã thoát vây, nhưng nhất định không thoát khỏi nguy hiểm. Y gặp phải sư phụ là chết chắc, các ngươi gặp phải chúng ta cũng chết chắc, ra tay đi!
Truy Mệnh thở dài nói:
- Ngươi quá nôn nóng, dưới đó có bạn cũ đang chờ ngươi sao?
Tề Văn Lục quát lên:
- Họ Thôi kia, nếu không phải Triệu tứ ca của chúng ta cũng tinh thông cước pháp, đã chọn ngươi là đối thủ, ta nhất định sẽ là người thứ nhất tới lấy mạng chó của ngươi!
Lãnh Huyết lạnh lùng nói:
- Như vậy thì con chó nào tới lấy mạng của ta?
Diệp Kỳ Ngũ ôn hòa nói:
- “Phi Tinh Truyền Hận kiếm” của Yến nhị ca chúng ta vừa lúc tương xứng với ngươi. Ngoài ra, thiết quyền của Cố tam ca trời sinh chính là khắc tinh của đôi tay Thiết lão nhị các ngươi. Còn về ta, từ trước đến giờ vẫn dùng quân cờ làm ám khí, đối với danh tiếng của lão đại các ngươi vẫn luôn cho rằng không xứng…
Lãnh Huyết cắt lời:
- Ngươi muốn giao đấu với đại sư huynh của chúng ta?
Diệp Kỳ Ngũ mỉm cười như đã tính trước.
- Đáng tiếc.
Lãnh Huyết chỉ nói hai chữ này.
Diệp Kỳ Ngũ lấy làm lạ hỏi:
- Đáng tiếc cái gì?
Lãnh Huyết nói:
- Đáng tiếc ngươi chỉ xứng liếm chân cho huynh ấy.
Sắc mặt Diệp Kỳ Ngũ biến đổi, cổ tay lật lại, đưa vào trong ngực.
Vô Tình chợt đi đến giữa hai người.
Chân của y không thể đi, nhưng y có xe lăn bằng gỗ.
Y thấp hơn người khác một cái đầu, nhưng không ai có thể xem nhẹ sự hiện hữu của y.
Y chắn giữa hai người, chỉ nói một câu:
- Hắn là của ta.
Sau đó còn thêm một câu:
- Một người quá ít.
Lỗ Thư Nhất đột nhiên nói:
- Vậy thì thêm ta nữa.
Truy Mệnh vỗ tay cười nói:
- Hai người đánh một người, thật là thông minh.
Lỗ Thư Nhất lại mặt không đỏ, thở không gấp, mày không động, mắt không nháy, nói:
- Phải nói là hai người đánh một kẻ tàn phế.
Thiết Thủ thở dài nói:
- Xem ra muốn mặt dày cũng phải có bản lĩnh không biết xấu hổ.
Yến Thi Nhị nói:
- Bản lĩnh đó các ngươi còn kém xa.
Truy Mệnh híp mắt nói:
- Đúng là kém xa. Không biết vị Tề lục huynh kia sẽ đảm nhận vai gì?
Tề Văn Lục nở một nụ cười rất thiếu tự nhiên, nói:
- Ta à? Dư ra một người là ta, vì vậy ta sẽ phụ trách ám toán.
Yến Thi Nhị cũng phụ họa:
- Hắn à? Nơi nào cần thì hắn sẽ có mặt, ai bảo chúng ta nhiều hơn hai người.
Tề Văn Lục cũng đường hoàng nói:
- Đúng vậy, ai bảo các ngươi ít hơn hai người.
Thiết Thủ nói:
- Ta có hai cánh tay, sẽ dùng một cánh tay để nắm chặt ngươi.
Cố Thiết Tam cười lạnh nói:
- Ngươi ứng phó được ta rồi hãy nói.
Lãnh Huyết nhíu mày hỏi:
- Đánh nhau dùng miệng hay là dùng nắm tay?
Cố Thiết Tam giơ nắm tay lên:
- Đương nhiên là dùng nắm tay. Bọn ngươi không nhịn được nữa rồi à?
- Sai.
Lãnh Huyết đâm tới một kiếm.
Sau đó mới nói tiếp:
- Dùng kiếm, nắm tay không đáng quan tâm.
Kiếm của y đâm vào Yến Thi Nhị, là Yến Thi Nhị rẽ tóc cài hoa.
Yến Thi Nhị cũng đột nhiên rút kiếm, phản công Lãnh Huyết.
Cố Thiết Tam lập tức vung quyền tấn công Lãnh Huyết.
Thiết Thủ lập tức ra tay ngăn cản Cố Thiết Tam, nhưng Triệu Họa Tứ đã bay đá vào y.
Truy Mệnh kêu lớn:
- Ngươi chọn sai đối tượng rồi.
Đôi chân của y đã quấn lấy hai chân Triệu Họa Tứ.
Chỉ có Diệp Kỳ Ngũ là không nhúc nhích, bởi vì hắn không thể động.
Vô Tình đang nhìn chăm chú vào hắn, đôi mắt kia sắc bén và bình tĩnh, còn đẹp hơn so với đôi mắt của mỹ nhân.
Lỗ Thư Nhất đã lặng lẽ di chuyển đến sau lưng Vô Tình. Hắn quyết chí muốn ném tên “tàn phế” này ra xa giống như túi rách, ít nhất cũng ném khỏi cái xe lăn nổi tiếng trên giang hồ là quỷ thần khó lường.
Chỉ có một người “rãnh rỗi an nhàn, khoanh tay đứng nhìn”, đương nhiên là Tề Văn Lục.
Nơi này dư ra một người là hắn, vì vậy hắn sẽ là người lược trận, nói cách khác là phụ trách ám toán.
Hắn thích nhiệm vụ này, bởi vì không tốn sức nhất, không nguy hiểm nhất, hơn nữa cũng dễ dàng lập công nhất.
Mục tiêu hiện giờ của hắn là Vô Tình. Trước tiên đánh ngã một người, hơn nữa còn là người quan trọng nhất và cũng là yếu nhất, những người khác tự nhiên không chiến mà bại, có thể nhanh chóng nắm được cơ hội chiến thắng.
Tứ Đại Danh Bổ và Lục Hợp Thanh Long đã bắt đầu giao chiến trên Tư Phòng sơn.
Núi vốn cao, trăng vốn lạnh.
Thắng lợi bình thường đều đổi lấy bằng mồ hôi và máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT