Chu Đại Khối Nhi xông lên, người còn chưa tới, Cố Thiết Tam đã cảm thấy hít thở không thông.
Chợt nghe Chu Đại Khối Nhi giận dữ hét lớn:
- Đừng làm thương tổn Đường ca ca của ta!
Hắn lao về phía Cố Thiết Tam.
Cố Thiết Tam vừa nhìn thấy khí thế của đối phương, liền đưa toàn bộ chiêu thức vốn dùng để đánh Đường Bảo Ngưu chuyển sang Chu Đại Khối Nhi.
Chu Đại Khối Nhi vừa tiếp một quyền, lập tức kêu lên:
- Tỏa quyền?
Đường Bảo Ngưu tranh thủ được một hơi, rơi xuống trên đất. Lưu Toàn Ngã không ngờ Cố Thiết Tam lại không giết được Đường Bảo Ngưu, đang lúc sững sốt, Đường Bảo Ngưu đã ổn định tư thế, dùng hết sức lực đứng cắm vào đất, khiến cho Lưu Toàn Ngã kéo mấy lần đều không dịch chuyển được.
Lúc này Chu Đại Khối Nhi lại kinh hãi kêu lên:
- Tỏa quyền!
Đường Bảo Ngưu hét lại một câu:
- Tỏa quyền thì Tỏa quyền, có gì hay chứ. Hắn phong tỏa ngươi, ngươi cứ bẻ gãy hắn!
Bởi vì hắn không biết uy danh của “Tỏa quyền”, cho nên mới trách móc như vậy.
“Tỏa quyền” là quyền pháp chuyên phong tỏa nhuệ khí của kẻ địch.
Không nói những người khác, ngay cả Thiết Thủ với chưởng pháp danh chấn thiên hạ cũng từng bị “Tỏa quyền” phong tỏa. Hai tay của y không gì không phá được, nhưng “Tỏa quyền” lại khiến cho y cảm thấy, “không gì không phá được” cũng không có nghĩa là “không kẻ địch nào không đánh bại được”.
“Tỏa quyền” không chỉ tấn công kẻ địch, còn có thể đánh tan lòng tin của kẻ địch.
Kẻ địch mất đi lòng tin, tự nhiên không chiến mà bại.
Chỉ cần đả kích lòng tin của kẻ địch, sẽ có thể không chiến mà thắng.
Chu Đại Khối Nhi lần thứ ba hô to:
- Tỏa quyền!
Đường Bảo Ngưu há mồm, lại muốn trách mắng.
“Chết thì chết, kêu la cái gì?”
Nhưng hắn vẫn không mắng những lời này, bởi vì hắn mắng không ra.
Không chỉ bởi vì hai tay áo của Lưu Toàn Ngã đã quấn chặt hai cánh tay của hắn, hô hấp của hắn đã trở nên khó khăn, mà còn bởi vì hắn gần như không dám tin những gì chính mắt nhìn thấy.
Đối diện với công kích của Cố Thiết Tam, Chu Đại Khối Nhi lại như báo như hổ, dũng mãnh vô song.
Hắn kêu thì kêu, hét thì hét, nhưng tay chân của hắn không hề rãnh rỗi, cũng không hề dung tình.
Hơn nữa chỉ tiến không lùi, chỉ giết không tha, chỉ công không thủ.
Hắn cao lớn, hùng tráng, nhưng chân của hắn lại đang rung, giống như một người đang phát rồ, một con trâu điên bị đau, một con ngựa đang phi nhanh không thể dừng lại.
Nhưng điều này lại khiến Lưu Toàn Ngã bên cạnh kêu lên:
- Điên bộ!
“Điên bộ”, đây là một loại bộ pháp thất truyền đã lâu trong võ lâm, không ai học được loại bộ pháp kỳ lạ này.
Nhưng Chu Đại Khối Nhi lại sử dụng loại bộ pháp chỉ tiến không lùi, khi lùi còn ác liệt hơn khi tiến này, hơn nữa còn thi triển vô cùng thuần thục.
“Tỏa quyền” của Cố Thiết Tam tinh thông phòng thủ, càng giỏi công kích.
Đã từng có ba mươi tám vị cao thủ giao đấu với hắn. Ba mươi tám người đều đã thành danh, mỗi người đều là tông chủ một phương. Trong đó có mười hai người là quyền sư, mười một người dùng chưởng pháp thành danh, mười bốn người dùng chiêu thức xưng bá võ lâm, còn có một người là cao thủ ám khí.
Ám khí của Đường Tam Mao nổi tiếng giang hồ về sự tinh xảo và chuẩn xác, chỉ cần ngươi có sơ hở còn nhỏ hơn so với lông tóc, cho dù chỉ xuất hiện trong một phần mười chớp mắt, hắn cũng có thể bắn ám khí vào sơ hở trong khoảnh khắc này, lấy mạng của ngươi.
Đây là khảo nghiệm của Thái Kinh đối với hắn.
Kết quả giao đấu, ba mươi tám người đánh sáu canh giờ, không một người nào, không một chiêu nào, không một lần nào, cũng không có một ám khí nào có thể vượt qua hai tay hắn.
Hơn nữa hắn chỉ thủ chứ không công. Nếu như hắn phản công, kết quả có lẽ không cần phải nói.
Cho nên, “Điên bộ” có thể áp sát đến trước mặt Cố Thiết Tam, nhưng lại công không vào.
“Tỏa quyền” như ngọn núi đè xuống.
Bộ pháp của Chu Đại Khối Nhi rất nhanh, cũng rất quái lạ.
Lúc quyền đánh về phía hắn, luôn bị hắn vặn mình, xoay người, nhoáng lên tránh khỏi. Sau khi đánh trật nhất định phải thu chiêu, nơi xuất kích lại trở thành sơ hở. Thân thể Chu Đại Khối Nhi cao lớn như vậy, cũng không biết làm thế nào, chỉ xoay người một cái lại trở về chỗ cũ.
Sau đó Chu Đại Khối Nhi đánh trả.
Hắn không phải dùng tay công kích, mà là dùng chân.
Hắn vừa thi triển bộ pháp lạ lùng nhất, kỳ diệu nhất, tinh xảo nhất, hung bạo nhất, vừa vung chân tấn công theo bộ pháp phức tạp không ngừng biến đổi.
Hắn vừa tấn công, ngay cả Đường Bảo Ngưu cũng kêu lên:
- Phong thoái!
“Phong thoái” là một loại cước pháp kỳ lạ, tương truyền chỉ có Truy Mệnh trong Tứ Đại Danh Bổ dùng cước pháp thành danh mới sử dụng được.
Trên thực tế, ngay cả Truy Mệnh cũng không biết. Y từng công khai thừa nhận mình không thông thạo “Phong thoái thập bát pháp”, lại cho rằng: “Cước pháp của Phong thoái ngay cả ta cũng không thể tưởng tượng được.”
Những lời này còn có đoạn sau, mặc dù Đường Bảo Ngưu chưa từng nghe qua.
“Nếu như dùng Phong thoái phối hợp với Điên bộ, cước pháp như vậy e rằng ta cũng không đối phó được.”
Hiện giờ những lời của Truy Mệnh lại hiện ra dưới chân Chu Đại Khối Nhi có vẻ cồng kềnh lảo đảo, hành động không linh hoạt.
Lưu Toàn Ngã lập tức toàn lực tấn công Đường Bảo Ngưu. Hắn muốn giết chết Đường Bảo Ngưu trước, sau đó hợp sức với Cố Thiết Tam giải quyết tên to xác này.
Nhưng Chu Đại Khối Nhi lại liều mạng.
Hắn vốn đã chiếm được thượng phong, nhưng chuyện hắn cần làm lại rất khó khăn. Hắn muốn kéo theo Cố Thiết Tam, muốn kéo theo toàn bộ chiến trường, muốn dồn Cố Thiết Tam và Lưu Toàn Ngã lại với nhau chiến đấu một lần.
Nói cách khác, hắn muốn dùng một địch hai, gánh vác hiểm cảnh của Đường Bảo Ngưu, cũng kiêm luôn cả đại địch của Đường Bảo Ngưu là Lưu Toàn Ngã.
Chu Đại Khối Nhi làm như vậy rõ ràng là chịu chết, ít nhất cũng giống như chịu chết.
Nhưng hắn đã làm như vậy.
Làm việc nghĩa không chùn bước, không hề sợ hãi rụt rè.
Đường Bảo Ngưu thoát khốn.
Hai tay áo mềm mại kia vốn trói chặt hắn, giống như bảy đời ba kiếp cũng không thoát ra được, lúc này lại đột ngột thu về như sợ bị thiêu cháy.
Sau đó hai tay áo như thác nước bỗng chảy sang hướng Chu Đại Khối Nhi.
Lưu Toàn Ngã đã thay đổi chủ ý, nếu đã bị ép bức, trước tiên cùng với Cố Thiết Tam giải quyết kẻ địch khó đối phó nhất rồi tính sau.
Chu Đại Khối Nhi hiển nhiên muốn như vậy.
Hắn đạp bộ pháp kỳ lạ, đá cước pháp kỳ quái, sau đó từ trong lưng áo dày rộng lấy ra một thanh đao.
Đao giống như cái thớt, đao cứng.
Sau đó lại từ bên chiếc hông to béo lấy ra một thanh kiếm.
Kiếm như quan tài, kiếm mềm.
Đao giống như làm bằng lá quỳ, rất mỏng, nhưng lại rất rộng.
Kiếm giống như làm bằng bản gỗ, rất xoắn, nhưng lại rất hẹp.
Nhưng một đao một kiếm này vẫn được đúc bằng sắt, hơn nữa lúc mềm thì giống như bột mì, lúc cứng thì giống như tảng đá, lúc sắc bén lại giống như châm nhọn.
Kiếm pháp của hắn mạnh mẽ dứt khoát. Đao pháp của hắn biến hóa khôn lường.
Lần này người kêu lên lại là Cố Thiết Tam:
- Đại Tỳ đao pháp! Đại Bài kiếm pháp!
Trong tiếng kêu của hắn đã lộ ra vẻ sợ hãi.
Hắn lập tức lui về phía Đường Bảo Ngưu.
Dụng ý của hắn rất rõ ràng, thứ nhất là bỏ mạnh tìm yếu, thứ hai là khống chế Đường Bảo Ngưu, thứ ba là dùng Đường Bảo Ngưu làm con tin để uy hiếp Chu Đại Khối Nhi.
Lúc này Lưu Toàn Ngã lại dùng hai tay áo nghênh đón Chu Đại Khối Nhi, cũng giống như nghênh đón đao và kiếm của Chu Đại Khối Nhi.
Lần này giống như đã hẹn trước, Lưu Toàn Ngã và Cố Thiết Tam đều trao đổi đối thủ với nhau.
Đường Bảo Ngưu có mười phần kinh ngạc, mười hai phần phấn chấn, không nghĩ tới võ công của tên to xác này giỏi như vậy, càng không ngờ tên to xác này lại dũng mãnh như thế.
Mình làm sao có thể thua kém?
Cho nên hắn lập tức phản kích, một quyền đánh về phía Cố Thiết Tam.
Hắc Hổ Thâu Tâm!
Cố Thiết Tam đánh trúng Đường Bảo Ngưu, nhưng cũng bị trúng một quyền.
Hắn không bay ra ngoài, vẫn cố gắng chịu đựng.
Hắn bị trúng một quyền, ngây người ra đó, sự kinh ngạc còn vượt xa đau đớn.
Hắn không ngờ quyền kình của Đường Bảo Ngưu lại mạnh như vậy, một quyền này đánh cho hắn lục phủ ngũ tạng gần như đều dời chỗ, lỗ mũi như muốn phun ra cả ruột già và ruột non, cặp mắt hiện đầy tơ máu, gần như phải dùng dạ dày để hô hấp.
Hắn vốn tưởng rằng Đường Bảo Ngưu võ công không cao, nội công cũng sẽ không khá bao nhiêu. Nhưng mặc dù nội công và võ công của Đường Bảo Ngưu không cao, một quyền này lại cực kỳ mạnh mẽ.
Đó không phải là võ công, mà là sức lực, một loại sức mạnh bẩm sinh, thần lực trời sinh.
Đường Bảo Ngưu cũng trúng một quyền.
Hắn kiên cường đứng vững, cũng cố gắng chịu đựng.
Hơn nữa không chỉ một quyền, quyền của Cố Thiết Tam lại công tới.
“Thần quyền” của Cố Thiết Tam, bàn tay như sắt thép là không tiếp được, không chụp được, không ngăn được, không chịu được.
Nhưng Đường Bảo Ngưu vẫn không tránh, bởi vì hắn biết nếu như tránh thì cũng chấm hết.
Sự đáng sợ của loại quyền pháp này là chỉ cần mình hơi lùi bước, đối phương sẽ dễ dàng giành được thắng lợi.
Huống hồ mình đã bị thương, một khi trốn tránh thì sẽ không thoát được.
Hắn hiểu rất rõ, mục đích của đối phương là muốn khống chế mình, dùng để uy hiếp Chu Đại Khối Nhi, cho nên hắn quyết không tránh né.
Lão đại Thẩm Hổ Thiền từng nói, nếu như cần phải chiến đấu, nhất định không thể trốn tránh.
Hắn chẳng những không tránh, còn chính diện phản kích.
Hai tiếng “bốp bốp” vang lên, hai người lại đánh một quyền vào nhau, cả hai đều lảo đảo.
Nhưng hai người đều không lui ra, do đó quyền thứ ba lại va chạm ngay chính giữa.
Đợi khi Chu Đại Khối Nhi chạy tới, hai người bọn họ đã đánh đến quyền thứ tư.
Đao, kiếm, chân và bộ pháp của Chu Đại Khối Nhi đã kéo theo Lưu Toàn Ngã đến chiến trường của Đường Bảo Ngưu.
Lưu Toàn Ngã thân không do mình, đồng thời hắn cũng có tư tâm.
Áp lực của đối thủ thật sự quá lớn, hắn muốn đem kẻ địch điên cuồng này chia một phần cho chiến hữu Cố Thiết Tam gánh vác.
Lúc này Chu Đại Khối Nhi đã đón lấy Cố Thiết Tam đang giao đấu với Đường Bảo Ngưu.
Đường Bảo Ngưu cũng muốn ra sức trợ giúp Chu Đại Khối Nhi.
Người ta giúp hắn, hắn nhất định phải giúp lại.
Người khác cứu hắn, hắn nhất định phải cứu người ta.
Nhưng khi Cố Thiết Tam vừa ngừng tay, hắn lại cảm thấy trời đất quay cuồng, còn đánh bậy hai quyền mới có thể dừng lại.
Lần này cường địch tạm lui, hắn lại không cầm cự nổi.
Hắn dùng một đấu chí ngoan cường chống đỡ, nhưng tứ chi và xương cốt có cái như đã bay lên chín tầng mây, có cái như đã đi xuống mười tầng địa phủ, có cái lại giống như xoắn vào nhau giữa bụng của mình.
Hắn không ngã xuống là vì đang quan tâm, Chu Đại Khối Nhi nhát gan sợ sệt như vậy, làm sao có thể đối phó với hai cường địch như sói như hổ này?
Hiện giờ hắn còn chưa ngã, không phải bởi vì cố gắng chịu đựng, mà là chuyện xảy ra trước mắt quả thật làm hắn quá kinh ngạc, đến mức hắn ngã không nổi (cũng xấu hổ không muốn ngã).
Bởi vì hắn thấy được một trận đại chiến, một trận huyết chiến mà ngay cả hắn cũng cảm thấy chấn động và hổ thẹn.
“Đại Bài kiếm pháp” rộng rãi thẳng thắn, quang minh lỗi lạc, mỗi chiêu đều có thể đội trời đạp đất, mỗi kiếm đều có khí phách hào hùng như đại trượng phu quyết không để người thương hại.
“Đại Tỳ đao pháp” lại rất đơn giản, giống như viết một hai ba, một đao chính là một đao, không có thay đổi, không cần biến hóa, bởi vì tất cả biến hóa đều là dư thừa.
Một đao một kiếm này kết hợp với nhau, tạo thành một sự phối hợp cực kỳ cao minh, ở trước mặt kẻ địch lại trở thành kinh tâm.
Thừa dịp Chu Đại Khối Nhi toàn lực ngăn cản Cố Thiết Tam ra tay với Đường Bảo Ngưu, Lưu Toàn Ngã liền dùng tay áo phải quấn lấy cổ họng của hắn.
Chu Đại Khối Nhi dùng một đao chặt đứt tay áo.
Tay áo trái của Lưu Toàn Ngã lại quật vào mặt Chu Đại Khối Nhi.
Đường Bảo Ngưu không nghe thấy Chu Đại Khối Nhi kêu lên thảm thiết. Kỳ quái, lúc này hắn lại không hô gọi nhỏ.
Cũng không nhìn thấy Chu Đại Khối Nhi né tránh. Lạ lùng, vào giờ phút quan trọng này hắn vẫn không lùi một bước, không nhường nửa bước.
Hắn vung kiếm chém qua, làm bắn lên một vệt máu, bắn vào trên tay áo đứt trắng tinh.
Nắm tay của Cố Thiết Tam cũng đồng thời đánh trúng Chu Đại Khối Nhi.
Lúc này trên mặt Chu Đại Khối Nhi toàn là máu, máu từ trong tai, mắt, mũi, miệng chảy ra.
Cố Thiết Tam đánh trúng Chu Đại Khối Nhi một quyền, lại liên tục vang lên chín tiếng trầm thấp.
Nhìn như một kích, nhưng thực ra lại có đến chín quyền.
Chu Đại Khối Nhi không phun máu. Nơi bị quyền đánh trúng lõm xuống, hơn nữa còn chảy máu, rất nhanh đã thấm ướt áo quần.
Chu Đại Khối Nhi vẫn không lùi, chẳng những không lùi mà còn tung cước, từ một góc độ không thể tưởng tượng đá văng Cố Thiết Tam.
Đây là hiệp giao thủ thứ nhất.
Hiệp thứ hai cũng gần như lập tức diễn ra, nguyên nhân là vì cả ba bên đều không lui.
Tay áo của Lưu Toàn Ngã lại cuốn về phía Chu Đại Khối Nhi, giống như một con rắn dài che kín tầm mắt của hắn.
Chu Đại Khối Nhi hét lớn, chém xuống một kiếm.
Tay áo đứt ngang.
Tay áo đứt lại tự động xoay tròn, cuốn vào mặt Chu Đại Khối Nhi.
Lúc này Lưu Toàn Ngã đã nhanh chóng lướt đến sau người Đường Bảo Ngưu, hiển nhiên hắn vẫn muốn dùng tính mạng của Đường Bảo Ngưu để uy hiếp Chu Đại Khối Nhi.
Tầm nhìn của Chu Đại Khối Nhi đã bị tay áo đứt làm rối loạn, nhưng hắn vẫn hét lớn một tiếng, lập tức xuất đao.
Đường Bảo Ngưu đang ở trước mặt hắn, nhưng hắn lại không hề do dự chém xuống một đao.
Đường Bảo Ngưu chỉ cảm thấy từ đỉnh đầu đến dưới khố đều phát lạnh.
Nhưng đao cũng không chém trúng hắn.
Sau lưng lại đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm.
Lưu Toàn Ngã ôm mặt bỏ chạy, vệt máu nhỏ xuống trên đường.
Rốt cuộc lưỡi đao làm thế nào xuyên qua thân thể của hắn chém trúng Lưu Toàn Ngã sau lưng?
Đường Bảo Ngưu không hiểu, cũng không kịp hiểu.
Nhưng hắn lại thấy Cố Thiết Tam xoay người xông lên, vung quyền đánh vào Chu Đại Khối Nhi.
Kỳ quái là tất cả quyền đều đánh vào trên sống đao như cái thớt, mà kiếm như quan tài lại chém vào trên cánh tay Cố Thiết Tam.
Đao không gãy, tay cũng không đứt, nhưng Cố Thiết Tam lại lui một bước.
Cuối cùng hắn đã lui, tuy chỉ là một bước.
Bước này quả thật là “một tấc non sông một tấc máu, một chiêu sinh tử một chiêu hồn”.
Đây là hiệp thứ hai.
Hiệp thứ ba lại lập tức bắt đầu.
Chẳng biết lúc nào, Lưu Toàn Ngã ôm mặt rút lui đã lẻn đến sau lưng Chu Đại Khối Nhi.
Trên mặt hắn từ trán đến cằm có một vết máu, sâu ít nhất ba phân, khiến cho hắn thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Toàn thân hắn nhanh chóng xoay tròn, cuốn lên một cơn gió lốc.
Hắn chính là trung tâm của cơn gió lốc kia, giống như một viên đạn pháo bắn về phía Chu Đại Khối Nhi.
Cố Thiết Tam dường như muốn lui, nhưng khi đang lui hắn lại đột nhiên sải bước, đổi thành tiến tới.
Toàn thân hắn giống như biến thành một mũi khoan, đầu mũi khoan chính là nắm tay phải đang giơ nghiêng.
Một quyền này đâm vào trên trán Chu Đại Khối Nhi, cũng đóng vào mặt kẻ địch.
Xem ra Cố Thiết Tam và Lưu Toàn Ngã đều đã dốc hết sức, nhất định phải giết chết Chu Đại Khối Nhi.
Trông thấy “sát thế” ác liệt không gì sánh được này, Đường Bảo Ngưu không nhịn được hét lớn một tiếng với Chu Đại Khối Nhi:
- Chạy mau!
Hắn vừa lên tiếng, máu dồn nén đã lâu lập tức phun ra ngoài.
Không thể đánh tiếp, nếu như đánh tiếp thì Chu Đại Khối Nhi sẽ xong đời.
Sương máu bay tán loạn.
Trong sương máu, hắn lại nhìn thấy một chuyện.
Chu Đại Khối Nhi không lùi, hắn ném cả đao và kiếm ra ngoài.
Kiếm trong đêm máu giống như hóa thành một con rồng xanh, đao trong màu tối giống như hóa thành một con cú đêm.
Đao và kiếm bay về phía Cố Thiết Tam.
Trong khoảng cách gần như vậy, hắn vẫn có biện pháp ném đao và kiếm công kích kẻ địch.
Hắn lập tức xoay người lao về phía Lưu Toàn Ngã, hai tay mở rộng ra, ôm lấy Lưu Toàn Ngã trong cơn gió lốc.
Sau đó Đường Bảo Ngưu nghe được một loại âm thanh, âm thanh của xương nứt, còn có tiếng kêu của của xương vỡ nát.
Hiệp thứ ba đã kết thúc.
Chiến đấu đã biến thành thảm cục, có người đã chết, người không chết thì cũng bị trọng thương.
Cả người Lưu Toàn Ngã vẫn vùi vào trong ngực Chu Đại Khối Nhi, nhìn giống như một cây băng đông cứng, không hề nhúc nhích.
Dưới ánh trăng, Cố Thiết Tam lạnh lùng nhìn hắn, giống như một con báo chờ đợi đã lâu.
Trên tay hắn cầm đao, còn có kiếm. Đao và kiếm của Chu Đại Khối Nhi đều nằm trong tay hắn.
Ngũ quan của Chu Đại Khối Nhi vẫn đang chảy máu, hơn nữa những rãnh máu còn đang lập lòe nhúc nhích, máu còn chưa ngừng chảy.
Người trong khuỷu tay hắn chĩa hai chân lên trời, thật lâu không có động tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT