Lúc cô chuẩn bị đi ra khỏi nhà, liếc nhìn đồng hồ mới nhớ ra mình vẫn chưa làm cơm trưa cho anh, nên vội quay trở vào trong bếp lấy thức ăn trong tủ lạnh hâm lại rồi múc ra đĩa đặt ở trên bàn, sau đó dùng lồng bàn đậy cẩn thận mới ra khỏi nhà.
Cô vừa đi được mười phút thì Tiếc Gia Cường cũng vừa tới, Hàn chí Dương vừa tắm xong còn đang dùng khăn lau tóc thì nghe được bên dưới có tiếng bíp bíp của khoá mật mã vang lên.
Anh nghĩ Lục An Kỳ chắc là vừa mới ra ngoài đi mua thứ gì trở về, lại nói từ hôm qua đến giờ không nói chuyện với cô nên có chút tò mò muốn nhìn xem cô đang làm gì? Nên vừa lau tóc vừa đẩy cửa phòng ra nhìn xuống nơi cánh cửa phòng khách đẩy ra.
Người đi vào lại là Tiếc Gia Cường, anh có chút mất hứng nhưng vẫn bình thản đi xuống cầu than vừa lên tiếng hỏi.
"Cậu đến đây làm gì?"
Tiếc Gia Cường vốn đã quen cách nói chuyện của Hàn Chí Dương cho nên không để ý, vừa khom người xuống lấy đôi dép mang trong nhà, vừa nói.
Đọc hết dòng chữ trên đó, anh liền trợn tròn mắt, không nhịn được la to.
"Chí Dương, cậu sống cùng phụ nữa à?"
Hàn Chí Dương không biết vì sao Tiếc Gia Cường hỏi anh như thế, nhưng lại thấy trên tay anh ta cầm mảnh giấy, anh thông minh đoán được là do Lục An Kỳ đặt trên bàn, nên đi tới giật lại mảnh giấy nhét vào trong túi quần, vừa nói.
"Cậu thật nhiều chuyện." sau đó quay lưng đi ra phía phòng khách.