Lục An Kỳ sau khi quay trở lại, đã không có nhìn thấy Hàn Chí Dương nên đi lòng vòng tìm.
Nhìn thấy Tống Nhược Hy và Phùng Tịch Nhiên đang đứng ở gần sân khấu, cô liền bước tới gần bên cạnh, lên tiếng hỏi.
"Hai người có nhìn thấy Dương tổng ở đâu không?"
"Hình như khi nãy tôi có nhìn thấy Dương tổng với vài vị giám đốc trò chuyện bên kia."
"À." cô nhìn quanh theo hướng cánh tay Tống Nhược Hy đang chỉ mình.
Phùng Tịch Nhiên thấy vậy củng hỏi: "An Kỳ, em không phải luôn đi cạnh Dương tổng sao?"
"Khi nãy anh Gia Cường trêu chọc Dương tổng, lôi cả em vào, nên em phải giả vờ viện cớ đi toilet mới toàn mạng đây." Lục An Kỳ nhe răng cười hóm hỉnh.
Cô còn đang cười tít mắt thì bị một bàn tay to thô cứng đặt lên vai, cô theo bản năng xoay người lại, nhìn thấy Hoàng tổng đang sấn tới ánh mắt rất khó coi nham nhở lên tiếng.
"Cưng à, uống với anh một ly nhé. " theo lời ông ta nói thì lại sấn tới thêm một bước, tay đưa ly rượu tới trước mặt cô.
Lục An Kỳ theo bản năng cứ mỗi một bước Hoàng tổng sấn tới cô lại lui một bước, nhìn thấy ông ta mời rượu cô lịch sự từ chối.
"Thật xin lỗi, Hoàng tổng dạ dày tôi hôm nay không được tốt, không thể uống rượu. "
Tên Hoàng tổng không để ý Lục An Kỳ đang từ chối tiếp tục đưa cánh tay còn lại sờ vào mặt cô, nói.
"Cưng bệnh thế nào, hay là vào phòng để anh xem cho.."
"Bốp"
Lục An Kỳ không kiên nể tát vào mặt tên Hoàng tổng một cái rõ đau, sau mới lên tiếng.
"Hoàng tổng, xin ông tự trọng một chút."
Hoàng tổng không nghĩ Lục An Kỳ sẽ tát ông như vậy có chút bất ngờ, nhưng chỉ vài giây sau, tên Hoàng tổng bỗng nhiên cười lớn tay sờ vào nơi má trái đang sưng đỏ trơ trẽn nói.
Trong phút chốc cô còn đang do dự thì đã nhìn thấy Lục An Kỳ giẫm mạnh gót giày vào chân tên Hoàng tổng khiến ông ta đau điếng.
Cánh tay đang ôm eo được buông lỏng, cô lui về sau một bước, giật mạnh ly rượu trên tay Hoàng tổng sau đó không chút do dự hất thẳng vào mặt ông ta.