Sau khi rời khỏi phòng họp liền nhanh chân đi theo hướng Hàn Chí Dương, vì cô mang giày cao gót, nên phải vừa đi vừa chạy mới sắp đuổi kịp được anh.
Hàn Chí Dương đang bước thật nhanh, bỗng nhiên đứng lại mặt đằng đằng sát khí, vừa định xoay người lại mắng cô một trận, thì bị Lục An Kỳ ở phía sau không biết đang nghĩ cái gì mà không thấy anh đã ngừng lại, đi đâm sầm vào lưng Hàn Chí Dương.
Không nghĩ anh sẽ bất ngờ ngừng lại, nên lúc cô đụng phải anh, liền nói: "Thật xin lỗi." rồi lùi về sau hai bước, cô cảm giác được có một luồng hơi lạnh toát ra dọc theo xương sống mình.
Vì lực đẩy phía sau hơi mạnh, khiến cho Hàn Chí Dương bị mất thăng bằng bước về trước một bước, anh lập tức xoay người lại, những tia lửa bắn ra từ đôi mắt anh dường như có thể lập tức thiêu sống Lục An Kỳ, anh nghiến răng nghiến lợi phát ra âm thanh đáng sợ.
"Lục... An... Kỳ... cô.." những lời phía sau còn chưa kịp nói, anh chợt thấy cô gái trước mặt, tay run run nắm chặt xấp văn kiện trước ngực tới nhăng nheo, sau đó ngước mặt lên nhìn anh sau đó ăn nói lộn xộn, câu từ không rõ ràng.
"Thật.. thật xin lỗi Dương tổng, tôi.. là chuyện lúc nãy ở phòng họp, cái đó... không, không phải, là xin lỗi vì đụng trúng anh.. tôi.." Cô củng không biết mình là đang nói cái gì, sau đó cười như mếu nhìn anh.
Hàn Chí Dương thấy Lục An Kỳ lúng túng phát ngốc như vậy, lời đưa đến miệng lại bị nghẹn ở cổ, không phun ra được câu nào để mắng cô.
Anh tức giận, đôi môi mỏng lạnh lùng của anh kéo căng lên, sau đó cầm tờ văn kiện còn nắm ở trong tay giơ giơ trước mặt Lục An Kỳ cuối cùng phun ra được một chữ: "Cô." sau đó xoay người bước chân thật dài đi về phía trước bỏ lại Lục An Kỳ đứng ở hành lang...
Đợi cho Hàn Chí Dương đi một lúc lâu, Lục An Kỳ hô hấp mới từ từ trở lại bình thường, cô đi thật chậm tới thang máy vừa đi vừa suy nghĩ.
"Khi nãy anh ta đi như vậy, có phải vì anh ta thấy mình xinh đẹp, đáng yêu như vậy, nên không nỡ mắng mình sao?"
Suy nghĩ này của Lục An Kỳ lập tức bị loại bỏ, cô lắc lắc đầu nói: "Không đúng, anh ta là rất ghét nữ nhân, không thể là ý này được."
Lục An Kỳ đứng trước cửa thang máy lại có ý nghĩ khác: "Chẳng lẽ là không còn gì để nói mà là lập tức cho cô nghỉ việc?"
Vừa nghĩ tới đây, Lục An Kỳ một mình lảm nhảm: "Không phải là cho mình nghỉ việc thất chứ?"
"Không thể được, mình mới ký hợp đồng có một ngày, không thể là để anh ta đuổi đi như thế." Nói xong cô chợt loé lên một suy nghĩ.
Cô không vào thang máy mà thẳng một đường đi ra bên ngoài, lát sau cô quay trở lại, trên tay cầm một ly trà Kỷ Tử nhanh chóng đi vào thang máy..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT