Một tiếng rên nho nhỏ thoát ra khỏi khuôn miệng của Kim Tại Trung, phần tóc chỉa ra không ngừng chạm vào má, mùi hương nhàn nhạt không xộc vào mũi, bên tai luôn cảm nhận được hơi thở nặng nề của Duẫn Hạo, tất cả những thứ này đều khiến Tại Trung trở nên cực kì mẫn cảm, không khống chế được những tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng. Mà những tiếng rên rỉ này lại đánh vỡ sự kiềm chế của Duẫn Hạo, môi một lần nữa ấn mạnh lên môi Kim Tại Trung, một cái lật người, đã đặt Kim Tại Trung dưới thân, kéo chiếc đai lưng đã sớm nới lỏng, tay có chút thô bạo áp lên phần da thịt cơ mật, từ đôi chân thon dài đến phần mông săn chắc, lại đến chiếc eo thon thả mịn màng, lại trở về phần mông săn chắc.
Cảm thấy Kim Tại Trung khẩn trương, tay của Trịnh Duẫn Hạo lại từ phần mông của Kim Tại Trung chuyển lên eo, lên cao dần dừng lại trên trái cấm màu đỏ trên ngực, môi cũng dần chuyển xuống, nán lại ở vùng ngực. Cho đến khi cảm thấy thân thể của Kim Tại Trung dần thả lỏng, tay cũng từ từ dịch xuống, theo đường rãnh mông đi đến mật động sau lưng. Nhưng vào lúc ngón tay của Trịnh Duẫn Hạo chạm vào nơi đó, thân thể của Kim Tại Trung theo bản năng co lại, động tác của Trịnh Duẫn Hạo sau một lát lại giữ chặt lấy Kim Tại Trung.
Phản ứng của Kim Tại Trung giống như trong dự liệu của hắn, nhưng thật sự xảy ra cũng khiến hắn trong lòng có chút không thoải mái, đêm nay hắn sẽ không dễ dàng để Kim Tại Trung chạy trốn.
Ngón tay của Trịnh Duẫn Hạo rời khỏi nơi đó, chuyển đến đặt trên mông cậu. Kim Tại Trung dường như ý thức được động tác lúc nảy của mình, hé mắt nhìn, gặp được đôi mắt tràn đầy dục vọng của Trịnh Duẫn Hạo, lại nhắm mắt lại, hít sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, nổ lực thả lỏng bản thân. Nhìn thấy phản ứng của Kim Tại Trung, môi của Trịnh Duẫn Hạo lại áp lên môi Kim Tại Trung, một tay cởi bỏ áo choàng tắm, da thịt nóng bỏng áp lên người Tại Trung. Hai làn da nóng bỏng ma sát vào nhau, cảm giác thân mật chưa từng có, thân thể Kim Tại Trung nhẹ nhàng thả lỏng.
Trịnh Duẫn Hạo đè rất chặt, thân dưới đã phản ứng không ngừng va chạm với Duẫn Hạo, mũi hít vào đều là nhiệt khí, Kim Tại Trung cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, chỉ có thể mở to miệng tiệp nhận nụ hôn sau của Trịnh Duẫn Hạo. Muốn hít vào thật nhiều không khí, nhưng kết quả ngay cả thở ra cũng gặp khó khăn. Cảm thấy cơ thể của Tại Trung đã thả lỏng, Trịnh Duẫn Hạo chậm chạp nâng người lên, một tay đặt lên dục vọng của Kim Tại Trung, khuôn ngực áp vào cảm nhận sự run rẩy của người bên dưới, tay lại từ từ tiến về mật động sau lưng, lúc chạm vào đó thân thể đã thả lỏng của Kim Tại Trung lại trở nên khẩn trương, nhưng lại không rụt người lại nữa. Tay của Trịnh Duẫn Hạo cũng không rút lại, hai ngón tay trong mật động nhẹ nhàng xoa bóp khuếch trương, đợi đến khi Kim Tại Trung thả lỏng mới ngồi dậy, sau khi dùng chất bôi trơn bôi lên thân dưới, hôn lên đôi môi đã sưng đỏ, ngón tay mang theo chất bôi trơn mặc cho sự từ chối của mật động chật hẹp, ôn nhu mở mộng.
Giọt nước mắt đọng lại trên khoé mi của Kim Tại Trung, chiếc cổ trắng ngần khẽ vươn lên mang theo nét mị hoặc, cắn chặt môi để không thoát ra tiếng rên rỉ, đều khiến cho Trịnh Duẫn Hạo không thể nhẫn nại đợi đến khi Kim Tại Trung hoàn toàn tiếp nhận bản thân, rút ngón tay đang khuếch trương ra, mở rộng đôi chân thon dài, nâng chiếc eo nhỏ, nâng người đưa bản thân vào trong không gian chật nóng của mật động….
Nhiệt độ của phòng lên đến mức cao nhất lại từ từ giảm xuống, nằm trở lại giường, sau khi điều chỉnh hô hấp, Trịnh Duẫn Hạo chống người lên, đưa tay gạt những mớ tóc bết lại trên trán cậu, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Kim Tại Trung mở đôi mắt có chút mờ ảo, xoay người lại, đôi diện với Trịnh Duẫn Hạo nở nụ cười. Một luồng nhiệt ấm áp truyền vào trong tim, Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy trái tim đã rung động, môi đáp lên mắt của Kim Tại Trung, tiếp đến là lên đôi môi đang cong lên của cậu, nhẹ nhàng ma xát, không mang theo ***. Hôn một lát, dứt môi ra, nhìn vào mắt của Kim Tại Trung, âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo đầy ôn nhu.
“Ngủ đi.”
“Ân.”
Nhẹ nhàng đáp lại, Kim Tại Trung nhắm mắt lại ngủ.
Tắm, ngày mai mới tắm đi.
Đợi đến Kim Tại Trung hô hấp của Kim Tại Trung trở nên đều đều, tay của Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng áp lên mặt Kim Tại Trung, ngón tay cái vuốt ve lên làn da mềm mại.
Trước hay sau khi kết thúc, Kim Tại Trung vẫn phải tắm xong rồi mới ngủ, đêm nay xem cậu động cũng không muốn động, xem ra thật sự làm cậu mệt rồi. Nhưng, đêm nay hắn không định “buông tha” Kim Tại Trung như vậy.
Sau khi để cho Kim Tại Trung ngủ một lát, tay của Trịnh Duẫn Hạo lại đặt lên cơ thể trần trụi của Kim Tại Trung, môi hôn lên môi cậu, Kim Tại Trung quả thật là mệt rồi, chỉ theo bản năng đáp lại, mặc cho Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục ăn sạch…
Sau khi thức dậy đã không còn sớm nữa, trong phòng đã không có bóng dàng của Trịnh Duẫn Hạo. Cảm thấy cả người thoải mái đã báo cho Kim Tại Trung biết Duẫn Hạo đã giúp cậu vệ sinh thân thể, đây là lần thứ hai Trịnh Duẫn Hạo giúp cậu tắm rửa. Drap giường và chăn cũng đã được thay sạch sẽ, có mùi vị của nắng. cầm lấy chiếc gối bên cạnh, áp mặt vào trong gối, trong mũi ngửi thấy được đều là mùi hương của Trịnh Duẫn Hạo.
Còn một chuyện liên quan đến Kim Tại Trung đang tiến hành ở một nơi Kim Tại Trung không biết….
Cuộc sống đơn giản, thanh thản của Kim Tại Trung vẫn tiếp tục trôi qua, gần đây có một kế hoạch không tồi hình thành trong đầu cậu, nhưng vẫn chưa đến thời cơ, còn phải tính toán kĩ lưỡng, cậu phải nắm bắt mọi thông tin mới có thể lập một kế hoạch hoàn hảo được. Hiện tại cậu cảm thấy may mắn vì bản thân đã có vài năm kinh nghiệm thực tiễn. Còn một số chuyện cũng trong lúc cậu tính toán mà dần dần nảy mầm phát triển….
Trong tay Trịnh Duẫn Hạo đang chơi đùa mẫu súng lục mà mình vừa làm ra hai ngày trước, đang ngồi trên chiếc ghế da thoải mái nghe Đặng Dũng nghiêm túc báo cáo công việc, hàng lông mày nhíu lại. Đợi âm thanh của Đặng Dũng dừng lại, động tác của trên tay của Trịnh Duẫn Hạo cũng dừng lại, sau đó hai giây lại tiếp tục cử động. Đưa súng lên về một điểm nào đó trong phòng làm động tác ngắm chuẩn, mở miệng nói.
“Truyền lời xuống, nếu như bị hỡ kẽ răng, ta đây có đạn, có thể giúp tên đó lắp vào.”
“Vâng.”
Xem biểu tình của Trịnh Duẫn Hạo, Đặng Dũng lui ra, biểu tình nghiêm túc trên mặt vẫn không mất đi.
Hàn Kính chết được hai tháng, lúc đó đối với cái chết của anh ta không có bất kì điểm đáng ngi nào, nhưng gần đây lại nổi gió bão lên. Trong bang bắt đầu đồn thổi, nói cái chết của Hàn Kính có chút kì lạ, cũng có nhiều điểm mờ ám, tuyệt nhiên sẽ không đơn giản như lời Kim thiếu gia nói. Lời đồn càng ngày càng làn rộng, đến bây giờ mọi lời đồn đều hướng mũi về phía Kim thiếu gia, ý nói cái chết của Hàn Kính kì thực đều do Kim thiếu gia một tay dựng nên. Đặng Dũng không tin, anh tiếp xúc với Kim thiếu gia không nhiều, cũng không thể nói là hiểu rõ còn người của Kim thiếu gia, nhưng trực giác nói với anh, Kim thiếu gia không phải một người như vậy, nên anh cũng không hỏi nhiều về chuỵên này. Hàn Kính là một người rất có trách nhiệm, lại trọng nghĩa khí với huynh đệ nên rất được anh em dưới trướnng kính trọng, trong bang cũng có quan hệ tốt với mọi người, thân phận của Kim thiếu gia đặc thù, nếu như lời đồn không được chấm dứt, thì chuyện này sẽ trở nên phiền phức, hy vọng câu này của đại ca có thể chấm dứt mọi chuyện.
“A Dũng.”
Vừa đi đến chỗ quẹo, Đặng Dũng bị người phía sau gọi lại, quay đầu nhìn thì phát hiện là Dương Húc Huy.
“Huy ca”.
Dương Húc Huy cử động miệng tỏ vẻ đáp lại, xoay người đi vào thang máy, Đặng Dũng hiểu được cũng đi theo. Sau khi vào phòng làm việc của Dương Húc Huy, Dương Húc Huy mới mở miệng nói.
“Thái độ của đại ca như thế nào?”
Đặng Dũng lặp lại lời Trịnh Duẫn Hạo nói, Dương Húc Huy nghe rồi gật đầu. Lúc lặp lại lời Trịnh Duẫn Hạo nói, Đặng Dũng quan sát kĩ phản ứng của Dương Húc Huy, phát hiện khi nghe thấy đáp án của mình Dương Húc Huy có chút nhẹ nhõm, ghi nhớ phản ứng của anh, Đặng Dũng lại tự hỏi, chẳng lẽ phán đoán ban đầu của mình sai rồi?
“A Dũng, ngươi có tin ta không?”
“Huy ca, sao thế?”
“Ngươi chỉ cần nói, ngươi có tin ta không?”
“Tin!”
“Tốt!”
Đặng Dũng nhanh chóng đáp lại một chữ, khiến cho biểu tình của Dương Húc Huy thả lỏng ra, lấy ra thứ vẫn luôn bỏ trong túi quần, đưa đến trước mặt Đặng Dũng mở ra.
“Cái này, cho ngươi.”
Nhìn thấy thứ trong tay Dương Húc Huy, Đặng Dũng liền kinh ngạc, sau đó từ từ nhíu mày, mang theo biểu tình nghiêm túc, thắc mắc nhìn Dương Húc Huy
Trong tay Dương Húc Huy có hai thứ nhìn có vẻ đơn giản, nhưng kì thực lại là thứ rất quan trong, đó chính là thiết bị liên lạc để liện lạc với biệt đội Băng Diễm cùng tính chương dục hoả tường vi. Hai thứ này trừ chủ nhân của họ và 12 người nghe lệnh kia, thì chưa ai từng nhìn thấy. Còn hai thứ này chỉ có đại ca Bang Băng Diễm mới có, vì trên thực tế biệt đội này không thuộc về Bang Băng Diễm, mà chỉ thuộc về lão đại Bang Băng Diễm, chỉ phụ trách an toàn của người đó, cũng chỉ nghe mệnh lệnh của người đó. Kì thực khồng gọi là “Biệt đội Bang Diễm”, đó chỉ vì người trên đạo không biết mới gọi như vậy, nó vốn không có tên. Bọn họ mỗi người đều có cái tên độc nhất vô nhị, chủ tử của họ sẽ gọi thẳng tên họ. Còn Dương Húc Huy có hai thứ này là vì, quan hệ và tình cảm giữa Trịnh Duẫn Hạo và Dương Húc Huy không như mọi người. Còn Đặng Dũng và Đào Chí Cương biết thứ này, cũng vì bọn họ cùng Trịnh Duẫn Hạo từ nhỏ cùng lớn lên có tình cảm và sự tín nhiệm lâu dài của Trịnh Duẫn Hạo. Nhưng, anh cầm hai thứ này cũng không dùng được, biệt đội Băng Diễm không phải người máy, không phải chỉ cần hai thứ này thì có thể ra lệnh cho họ, họ chỉ nhận lệnh từ chủ tử của mình.
“Ta đã dặn dò rồi.”
Đặng Dũng định mở miệng nói gì, nhưng bị Dương Húc Huy đưa tay ngăn lại
“Cũng chỉ là tạm thời đưa ngươi bảo quản, qua một đoạn thời gian ta sẽ lấy lại. Trước hết đừng hỏi, sau này thời cơ đến ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi tin ta, thì chỉ cần theo lời ta mà làm.”
Sau khi Đặng Dũng ra ngoài, súng trong tay của Trịnh Duẫn Hạo đặt xuống bàn, ngồi trên ghế, không cử động.
Hiện trường hôm đó, hắn không nhìn thấy, chỉ xem qua bản báo cáo xét nghiệm tử thi của Hàn Kính, lại nghe bọn họ tường thuật đơn giản cả câu chuyện liền cảm thấy chuyện có điểm kì lạ, cánh nói của Kim Tại Trung đối với cái chết của Hàn Kính có nhiều lỗ hổng.
Đừng dậy khỏi ghế, Trịnh Duẫn Hạo kéo rèm cửa ra, dưới chân là một cảnh bận rộn.
Lúc đầu điều Hàn Kính đến bên cạnh Kim Tại Trung, trừ nguyên nhân anh ta từng học đại học có thể dễ thân cận với Kim Tại Trung, ngoài ra còn một lí do nữa chính là thân thủ của Hàn Kính rất tốt, Đặng Dũng và Đào Chí Cương hai người liên thủ cũng chưa chắc đánh lại anh. Còn nữa chính là Hàn Kính rất cảnh giác. Đám người đó cùng Hàn Kính có xích mích, nên hôm đó mới ngắm về phía Hàn Kính, sau đó dùng Kim Tại Trung để uy hiếp anh ta, anh ta vì bảo vệ Kim Tại Trung nên mới có kết quả như thế này. Nhưng điểm kì lạ của toàn câu chuyện chính là, dựa vào khả năng của Hàn Kính, những người đó làm cách nào để đưa Kim Tại Trung xa anh ta, rồi mới uy hiếp? Lại nói, trừ Hàn Kính ra còn có vài người âm thầm bảo vệ cậu. Nhưng những người âm thầm bảo về đều nói chung chung: Trên đường đột nhiên có tai nạn nên khá loạn, sau đó Kim Tại Trung đã không thấy nữa. Còn Kim Tại Trung thì nói mình trong lúc hoảng loạn thì bị người khác bắt đi. Nhưng những người đó tuy biết thân phận của Kim Tại Trung, cũng không thể dùng Kim Tại Trung làm để uy hiếp Hàn Kính, với cái gan của họ không dám đắc tội với Trịnh Duẫn Hạo này, vì nếu như Kim Tại Trung bị gì, chắc chắn họ sẽ không thể thoát được. Trước có Châu Lập Bình, sau có James, chuyện của hai người này đã đủ để cảnh báo bọn họ. Lại nói xích mích nho nhỏ của họ với Hàn Kính, như thế nào cũng không đến nỗi phải đổ máu như vậy. Theo lẽ thường mà nói, họ nên đợi khi Hàn Kính một mình mới xuống tay, chỉ cần đánh đập dạy dỗ một chút là được rồi, dù điều đó đối với thân thủ của Hàn Kính thì hơi khó. Nhưng còn hắn đường đường là một đại ca, cũng sẽ không vì một chút xích mích giữa bang phái mà kiếm chuyện với họ, nhiều nhất chỉ để Hàn Kính đem người đi đánh bọn họ. Còn những phát súng trên người Hàn Kính cũng có vấn đề. Bốn phát súng đó đều bắn ở cự li gần, chính xác hơn thì là tì lên người Hàn Kính mà nổ súng, mà còn dùng súng của Hàn Kính! Nếu như súng của Hàn Kính bị người ta lấy mất, vậy bọn họ chết như thế nào?
Những câu hỏi này từ lúc bắt đầu đã có, nhưng lúc đó hắn không nghĩ nhiều. Chuyện này những người đã mất đều không nhiều, người cũng đã chết, hắn cũng không có cách cải tử hồi sinh, Kim Tại Trung an toàn trở về là được. Hàn Kính vì bảo vệ Kim Tại Trung mà mất mạng, chuyện hắn có thể làm chính là tìm một mảnh đất tốt an tán anh ta, cho anh một danh hiệu vinh quang, chăm sóc tốt gia đình của anh ta.
Cho dù là giả vờ dựng lên, nếu như mọi thứ đều như trong lời đồn, là do Kim Tại Trung dựng nên, vậy cậu ấy có động cơ gì? Cậu không có động cơ để giết Hàn Kính. Còn để Hàn Kính bảo vệ cậu là ý của hắn, còn Kim Tại Trung cũng không yêu cầu. Nếu như sự bi thương trên mặt cậu là giả tạo, vậy sự đau khổ phát ra từ thân thể cậu thì sao? Đêm Hàn Kính chết, Kim Tại Trung cả người đều nhuốm lên sự đau thương, những giọt nước mắt rơi trên cánh tay hắn đều mang theo nỗi đau buồn. Sau đó một đoạn thời gian, tâm trạng của Kim Tại Trung cũng rất kém. Đó không thể là giả được.
Nếu như nói rộng ra, mục đích của Kim Tại Trung không phải là Hàn Kính, mà là….hắn, là cả Bang Băng Diễm….không, giả thiết này không thể thành lập được. Tuy rằng hắn không dám chắc chắn tình cảm của Kim Tại Trung đối với hắn có phải là tình yêu hay không, nhưng sự quan tâm của Kim Tại Trung đối với hắn là thật. Lúc ở Trung Quốc lần hắn bị thương, chuyện Hồ Ba phản bội hắn, lúc ở hôn lễ của James trở về, lúc đó ánh mắt khẩn trương và lo lắng của Kim Tại Trung rõ ràng như vậy, ánh mắt không thể nói dồi được, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt quan tâm của một người xa lạ giành cho mình. Ánh mắt đó có thể khiến trái tim đang khẩn trương trở nên bình thản, khiến cho trái tim lạnh lẽo này cảm thấy ấm áp chỉ có thể cảm nhận trên người Kim Tại Trung.
Như vậy, vấn đề của chuyện này rốt cuộc ở chỗ nào?
Kéo rèm cửa lại, Trịnh Duẫn Hạo lại trở về chỗ ngồi, nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không có đáp án.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT