Im lặng đi theo sau lưng Kim Tại Trung trên hành lang rộng lớn, Mễ Duy nắm chặt chiếc hộp trong tay, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa, cửa lại mở ra trước mặt họ, những người khác tự động dạt sang hai bên tạo thành một con đường. Đi vào bên trong, nhìn thấy căn phòng lạnh lẽo chỉ có một chiếc giường, trên giường không biết là gì, dùng một tấm vải màu trắng phủ lên, bước chân của Mễ Duy dừng lại, quay người miễn cưỡng kéo khoé môi.
“Các ngươi dẫn ta tới đây làm gì?”
Không ai trở lời anh ta, một lần nữa nắm chặt chiếc hộp trong tay, đi đến bên chiếc giường đó. Kéo tấm vải màu trắng ra, lúc nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp vải đó, thứ trong tay liền rơi xuống đất. Người cũng ngồi phịch xuống.
“Anh, ta biết ngươi chỉ muốn ta tha lỗi nên cố ý lừa ta đúng không? Ta không giận nữa, ngươi tỉnh dậy đi, chúng ta cùng về nhà được không? Chỗ này rất lạnh.”
Âm thanh của Mễ Duy nhỏ nhẹ như muốn đánh thức một đứa trẻ đang say ngủ, nhưng con người lạnh lẽo trên giường không có bất kì hồi đáp nào.
“Anh! Ngươi tỉnh dậy đi, ta không hận ngươi, không hận ngươi! Ta yêu ngươi, ngươi nghe thấy không! Ngươi tỉnh dậy đi! Ta yêu ngươi, nghe thấy không, ta yêu ngươi!”
Mễ Duy la lớn lên, hôn lên đôi môi đã lạnh tím, nhưng đôi môi lạnh băng ấy không có bất kì hồi đáp anh. Đôi môi đỏ tươi đã dứt ra, đầu rụt trong hõm vai của người kia, khóc không ngừng.
Kim Tại Trung cuối đầu hít sâu, xoay người.
“Kim thiếu gia?”
“Ta không sao. Bảo họ nói với anh ta, nếu như muốn đứa con thì đến tìm ta, không cần thì ta sẽ nuôi lớn nó.”
Sau đó Kim Tại Trung biết, hôm đó Mễ Duy vẫn ở đó cho đến khi ngất đi. Sau khi tỉnh dậy không hỏi bất kì ai tại sao Mễ Nhạc lại chết, chỉ im lặng xử lí hậu sự, nhưng lại không cho bất kì ai đụng vào xác của Mễ Nhạc. Ba ngày sau, anh đón con đi, không nói bất kì lời nào, trên mặt cũng không có bất kì cảm xúc, chỉ khi nhìn đứa con đã lạ lẫm với anh mà khóc lớn mới lộ ra vẻ ôn nhu.
Sau khi từ bệnh viện trở về, tâm trạng của Kim Tại Trung luôn rất tệ, thường ngồi thừ người bên hồ nước, không cho người khác lại gần. Điều đó khiến Tổng tẩu lo lắng nhịn không được nhắc nhở Trịnh Duẫn Hạo, nhưng Duẫn Hạo chỉ lặng lẽ nhìn Kim Tại Trung từ xa, không nói gì.
“Bên Thái sao rồi?”
“Ông ta hy vọng đại ca sẽ trực tiếp sang đó.”
“Nói với ông ta, ta sẽ sang đó.”
“Vâng. Đại ca.”
“Sao rồi.”
“Hà Phương nói, nếu Kim thiếu gia tiếp tục như vậy, rất dễ bị bệnh tâm lí. Tiếp tục như thế sẽ…”
Trịnh Duẫn Hạo không nói gì, một tay đỡ lấy trán, nhắm mắt lại
“Có phải nên điều Hàn Kính về?”
Lời của Dương Húc Huy khiến Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày mở to mắt.
“Hà Phương nói, bây giờ Kim thiếu gia nên thường xuyên ra ngoài dạo. Nhưng gần đây không yên bình cho lắm, ta sẽ điều một người theo sát.”
Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy, vẫn chưa nói gì, xoay người, rất lâu sau, mới mở miệng nói.
“Cứ theo lời của ngươi mà làm.”
“Vâng.”
Tuy rằng Trịnh Duẫn Hạo đáp ứng điều Hàn Kính về là vệ sĩ của Kim Tại Trung, nhưng không phải ngày hôm sau liền điều về, lúc Kim Tại Trung gặp lại Hàn Kính thì đã là một tuần sau, Trịnh Duẫn Hạo rời Mĩ đến Thái. Một tuần trước khi Trịnh Duẫn Hạo rồi khỏi, tâm trạng của Kim Tại Trung dường như tốt lên không ít, không ngồi ngẩn ngơ bên hồ nước nữa vào vào nhà kính trồng hoa, chỉ là vẫn không hay nói chuyện với người khác.
Từ trên giường tỉnh dậy thì trong phòng chỉ có lại mình, Kim Tại Trung biết Trịnh Duẫn Hạo đã đi rồi, đến Thái, tối hôm qua hắn có nói với cậu.
Kéo chăn ra xuống giường định tắm rửa, thân thể cảm thấy không thoải mái. Đợi tới lúc đặt chân xuống đất, thì từ sau lưng truyền đến cảm giác khó chịu, khiến cho mặt Kim Tại Trung đỏ ửng lên. Bọn họ đã lâu rồi không có thân mật, cơ thể có chút không quen làm việc kịch liệt như vậy, nhưng lại không quá khó chịu. Cột chặt đai áo ngủ, đi vào phòng tắm.
Đứng trước gương trong phòng tắm, Kim Tại Trung đưa tay lên nhìn vết sẹo đã nhạt đi rất nhiều trên cánh tay trái. Hà Phương có nói với cậu, tiếp tục bôi thuốc thì sau này không nhìn kĩ sẽ không thấy sẹo. Tay từ từ lướt tới xương đòn, đặt lên hình xăm tường vi vẫn đẹp như lúc ban đầu, rút tay lại nắm thành nắm đấm nhưng rồi lại thả lỏng ra, kéo chiếc áo choàng tắm bên cạnh mặc lên, đi ra khỏi phòng tắm, ra ngoài mặc quần áo rồi đi xuống lầu, không ăn sáng đã đi đến nhà kính.
Lúc Hàn Kính nghe lệnh đi đến tổng bộ, ngạc nhiên vì không nhìn thấy Kim Tại Trung lúc này đáng ra phải đang ăn sáng, sau khi hỏi mới biết cậu đã sớm ra nhà kính, liền đi đến vườn sau. Ở cửa nhà kính thấy một người khác có cùng thân phận với anh, A Thái.
“A Thái.”
“Hàn ca.”
“Kim thiếu gia ở bên trong?”
“Ân.”
“Vậy Kim thiếu gia có dặn là không được làm phiền không?”
“Không có.”
Không hỏi gì nữa, Hàn Kính nhẹ nhàng bước vào trong. Nhà kính rất lớn, Hàn Kính đi qua vài dàn hoa, mới nhìn thấy Kim Tại Trung. Kim Tại Trung đang bưng một chậu hoa, nhìn có chút thả hồn. Tuy mùa hoa đã qua, chỉ dư lại lá, nhưng Hàn Kính nhận ra loại hoa đó, đó là loại hoa lần trước Kim Tại Trung cầm lấy trong lòng anh. Hàn Kính mở miệng, nhưng lại đóng lại, sau đó lại mở ra.
“Kim thiếu gia.”
Nghe thấy tiếng Kim Tại Trung xoay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, kéo khoé môi lên nở một nụ cười nhạt.
“Thật tiếc, mùa hoa của nó rất ngắn.”
Nói xong, Kim Tại Trung đặt chậu lên dàn hoa, đi vài bước thì dừng, lại lấy một chậu hoa khác, đi về phía Hàn Kính.
“Cái này là do ta trông lúc trước, mầm non đã cao như vậy, ta nhìn qua hình mẫu của nó, cũng rất đẹp.”
Nói đến đây, nụ cười lại nở rộ hơn, ngước đầu nhìn Hàn Kính. Còn Hàn Kính chỉ đứng đó, mỉm cười, trong nụ cười chỉ có sự cung kính.
“Nếu như hoa không đẹp, thì hạt giống của nó sẽ không vào được đây.”
“….nói cũng phải.”
Tuy rằng vẫn cười, nhưng nụ cười lại mất đi sự rạng rỡ. Kim Tại Trung cúi đầu, dùng ngón tay vuốt ve mầm non, sau khi đặt chậu hoa về chỗ cũ thì xoay người.
“Hôm qua bọn họ có đem cho ta một ít giống hoa, thời gian dạo này ta sẽ không ra ngoài, nên ngươi có thể về. Chỗ này, có A Thái là đủ. Đúng rồi, Tiểu Long và Tiểu Tuyết vẫn khoẻ chứ?”
“Vâng. Đều rất khoẻ.”
Không nói gì nữa, Kim Tại Trung cúi đầu đi về phía dàn hoa. Hàn Kính lắc lắc nắm tay của mình rồi xoay người đi ra cửa, lúc nhìn thấy A Thái đang đứng bên ngoài cửa thì dừng lại, xoay người đi vào trong.
Cảm thấy bên ngươi có người đang đứng sau đó lại quỳ xuống, Kim Tại Trung chỉ chú tâm xới đất vào chiếc chậu trước mặt, không ngước đầu cũng không nói gì. Hàn Kính cầm một chậu hoa, định xới đất vào thì chậu hoa bị lấy đi.
“Không cần, ta muốn tự làm. Loại này là giống hoa cúc lớn Ba Tư… nghe nói Mễ Nhạc thích nhất là hoa cúc lớn Ba Tư, vì Mễ Duy rất thích.”
“…..Ta định đợi hoa nở, mới đưa tới đó, ta, vẫn chưa đi thăm….hoa trồng một cách nghiêm túc, mới đẹp nhất, đúng không?”
Kim Tại Trung nghiêng mặt nhìn Hàn Kính, lộ ra một nụ cười. Hàn Kính rõ ràng nhìn thấy, khoé mắt bắt đầu ửng đỏ của Kim Tại Trung. Cầm chậu hoa đứng dậy, Kim Tại Trung cho hạt giống chuẩn bị sẵn vào chậu hoa sau đó đặt lên dàn.
“Đó không phải lỗi của cậu.”
Hàn Kính cũng đứng dậy, Kim Tại Trung vẫn không quay người lại.
“Ta biết.”
“Nên không phải trách nhiệm của cậu, cũng không ai trách cậu.”
“Cái đó ta cũng biết. Anh ta có trách nhiệm bảo vệ ta, nên mọi người đều cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.”
Kim Tại Trung nói, tay phải vô ý đặt lên cánh tay trái. Chần chứ một lát, Hàn Kính vẫn là đi sang đó, đưa tay ôm lấy cậu. Cảm thấy người trong lòng giật mình, sau đó cánh tay của mình bị lấy ra, ấm áp trong lòng một chốc đã biến mất.
“Ta không sao, cám ơn ngươi.”
Kim Tại Trung xoay người, cười một cái lại lập tức cúi đầu đi ra chỗ khác, nhưng đi được hai bước thì tay đã bị kéo lại, sau đó người bị xoay lại. Xoay người Tại Trung lại, Hàn Kính quả nhiên thấy khoé mắt đỏ của cậu đã ậng nước, một lần nữa kéo người đó vào lòng. Hai ngươi chiều cao tương đương, cằm của Kim Tại Trung đặt lên vai anh, không vùng ra.
Hàn Kính chỉ ôm cậu chặt một chút. Nếu nói Kim Tại Trung vì cái chết của Mễ Nhạc mà đau lòng đến không sống được thì cũng không đúng. Nhưng mắt thấy một người đang sống, vì mình mà biến mất, đó là loại cảm giác gì? Cảm giác nhìn thấy người bên cạnh chết bọn họ đều rất rõ. Trừ đau khổ, bi thương, còn có sợ hãi, cái chết thật sự rất gần kề, lần sau người chết có thể chính là bản thân. Không có bao nhiêu người thật sự không sợ chết. Kim Tại Trung- người vẫn luôn ở thế giới hoà bình an toàn, khác với thế giới của họ, cậu ta sẽ cảm thấy thế nào?
Trong nhà kính tràn ngập hương thơm, Kim Tại Trung nhẹ nhàng dựa vào vòng tay của Hàn Kính, trong không gian im lặng loáng thoáng mùi vị của ái muội.
“….Tại Trung.”
Hàn Kính thử gọi nhỏ. Kim Tại Trung đứng thắng, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Hàn Kính, cười nhẹ.
“Ngươi cuối cùng cũng chịu gọi ta như vậy.”
….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT