Anh là nói…. Thật sự có lời nguyền của Pharaoh?” Raymond chằm chằm nhìn chữ in trên tờ báo không ngừng lắc lư, cảnh tượng đáng sợ y cố ý muốn quên lại xuất hiện trong đầu. Bóng đen… Cắn nuốt…. Nhớ lại giây phút mình bị tập kích, Raymond không khỏi rùng mình một cái.
“ Đúng.” Không giải thích gì thêm, Penn đáp lại đơn giản.
“ Tại sao? Lời nguyền và bùa hộ mệnh có liên quan gì tới chúng ta? Anh không thể giải thích rõ ràng hơn sao?”
“ Cậu chưa từng nghe qua câu: lòng hiếu kỳ hại chết con mèo sao? Có một số việc cậu không biết thì tốt hơn.” Penn kéo khóe miệng lộ ra nụ cười châm biếm, bộ dạng này làm Raymond phát đại hỏa, trong lòng nhịn không được tức giận mắng đồ đểu này, nếu không biết tốt hơn vậy nói chuyện này với y làm gì? Để y coi đó như ảo giác, một cơn ác mộng, sau đó quên đi không phải tốt hơn sao!
“ Hah hah! Lại là bí mật nhỏ giữa các anh chứ gì? Được, ông nội bây không thèm biết! Nếu không có gì liên quan đến tôi, vậy để tôi xuống xe!”
“ Được!” Penn cười giẫm lên thắng xe, lúc Raymond hùng hổ nhảy xuống xe mới phát hiện bọn họ đã tới cửa phòng khám, bị lừa gạt làm Raymond tức giận giậm chân, lúc y xoay người muốn rời khỏi lại bị Chesil bắt lấy.
“ Ray, em đi đâu?”
“ Không cần anh…” Lời cự tuyệt còn chưa thét ra xong, Penn liền đẩy từ phía sau làm cửa vào phòng khám mở ra.
“ Cậu ấm, nếu tính cậu ấm của cậu không thay đổi thì cậu cũng không thể trưởng thành.”
Những lời này của Penn làm Raymond không thể không thô bạo nuốt tất cả tức giận cùng gào thét vào trong bụng, y hung tợn quay đầu lại trừng cái gã vẻ mặt dửng dưng, bất kể thế nào, cảm giác căm ghét của y đối với Penn đã sắp đến cực hạn.
Họ tới phòng bệnh được ngăn cách trong phòng khám, Raymond ân cần thăm hỏi tình hình của Jim một chút, liền thấy Penn đi tới giường bên cạnh giường của Jim.
“Ồ! Lại gặp mặt! Ông xem ra cũng không tồi!” Penn cười tiến lên chào hỏi. Đối tượng y gọi chính là người sống sót hấp hối toàn thân bọc băng vải, chỉ còn lại có thân mình —- nguyên chủ quán rượu Rick.
“ Anh… Anh….” Rick thấy người đến là Penn cùng Raymond, tròng mắt thiếu chút nữa trừng tới rớt ra.
“ Tôi cũng không phải đến ôn chuyện. Ông có từng thu được tim bọ hung không? Bằng gốm, bằng vàng, loại nào cũng được!”
“ Tôi… Tôi tại sao phải nói với anh.”
“ Ha ha.” Penn cười ngồi bên giường Rick, lấy ngón tay chỉ chỉ phần chân tay cụt còn lại của đối phương, mà mặt Rick thì trắng bệch giống như sợ Penn sẽ làm gì với vết thương của mình. “ Ông biến thành như vậy là vì lời nguyền của Pharaoh sao?”
Nghe thấy “lời nguyền của Pharaoh”, thân thể tàn tật của Rick đột ngột run rẩy diện rộng, Penn tiếp tục nói. “Tôi là tới giúp ông, giao tim bọ hung cho tôi.”
Không phải thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh, làm Raymond ở một bên âm thầm hừ hừ, nghĩ thầm phương pháp áp bức này rõ là ngu ngốc tới cực điểm.
“ Không thể!”
“ Tôi thấy ông còn chưa hiểu rõ mình đang trải qua cái gì. Ngày ánh trăng biến mất chính là lúc lời nguyền buông xuống, ông cảm thấy mình lần này may mắn tránh được, lần sau vẫn có thể thoát được sao? Chỉ cần bùa hộ mệnh ở trên người ông… Quái vật như ác mộng kia sẽ liên tục rình rập ông trong bóng đêm, thậm chí ngay cả lúc ngủ cũng không bỏ qua…..” Penn thầm thì bên vành tai Rick như ác ma, người đàn ông kia dường như nhớ lại chuyện kinh khủng gì, gân xanh trên trán tuôn ra, mồ hôi lạnh đầm đìa như bị hất nước vào đầu.
Penn không nói lại. Thời gian từng chút trôi qua, ngay lúc Raymond sốt ruột cho rằng gã ta sẽ không nhả ra, Rick nuốt mấy cái ngẩng đầu lên. “…. Đưa anh… Có thể thoát khỏi quái vật kia?”
“ Đúng.” Penn lộ ra nụ cười. “Bằng không sao tôi lại muốn cái thứ sẽ đưa tới điều xấu kia?”
Rick lại trầm lặng, gã nghiến răng ken két dường như đang cân nhắc gì đó, cuối cùng, gã khẽ run nói cái bùa hộ mệnh kia ở dưới gối nằm mình. Penn bảo Chesil tiến lên, Chesil gật gật đầu cẩn thận mở gối nằm hầu như bị mồ hôi Rick thấm ướt đẫm, hắn lấy một cái hộp nhỏ dẹp được vải bọc kín ra.
Chesil mở hộp ra lại hít một hơi, không có vỏ gốm lúc đầu, tim thánh bọ hung vàng ròng nạm đầy đá quý lẳng lặng nằm trên vải nhung màu đỏ, Chesil cẩn thận lấy ra, tâm tình phức tạp không thể nói bằng lời, cẩn thận kiểm tra bùa hộ mệnh mình tự tay chế tác. Hắn lật mặt trái bùa, chằm chằm nhìn mặt vàng bóng loáng, trầm trầm niệm một câu thần chú. Tựa như đáp lại tiếng hắn, trên vàng ròng chậm rãi hiện lên một đoạn văn tự, bên trên có tên thật của Pharaoh mà hắn lấy tên chư thần khắc lên.
[ Đúng, là cái này!] Chesil bỏ bùa vào hộp, thở một hơi nói với Penn, sau đó mím môi gắt gao cầm lấy hộp nhỏ như sợ lại mất đi.
“ Ha ha, như vậy bùa này tôi nhận! Chúc ông may mắn!” Penn cười với Rick, nói xong liền đứng lên thúc giục Chesil cùng Raymond rời khỏi.
[ Penn, sao ngươi biết bùa ở trên người hắn?] Ngồi trên xe, Chesil nắm chặt bùa mới tìm lại được hỏi Penn, hắn có cảm giác như đang nằm mơ, hôm qua vẫn còn phiền não rốt cuộc phải làm sao mới có thể tìm được bùa về, mà hôm nay cái bùa kia đã trở về tay hắn. Chesil thở một hơi muốn làm mình tỉnh táo lại.
[ Đoán!] Penn cười. [ Ngươi không phải nói gã đàn ông bị bóng đen trong di tích ăn đến ngay cả cặn cũng không chừa? Nếu lúc lời nguyền buông xuống không ai có thể chạy thoát, kẻ kia sau khi tay chân bị ăn mà vẫn có thể thoát được…] Penn nheo mắt lại, không giải thích nữa, Chesil hẳn là hiểu rõ bùa hắn chế tác có pháp lực thế nào.
Chesil gật gật đầu như hiểu ra, hắn theo bản năng quay đầu nhìn Raymond chợp mắt ngồi sau, chiếc nhẫn nổi hào quang trên tay trái y làm hắn thở một hơi.
[ Kế tiếp làm gì đây?] Chesil hỏi, bùa hộ mệnh đã về tới tay hắn, nhưng Chesil lại không biết bước tiếp theo nên làm cái gì. Nếu Pharaoh còn sống, hắn chỉ cần giao bùa lại là được. Nhưng… Chesil không khỏi cười khổ, Pharaoh chẳng những sớm đã mất đi sinh mệnh, ba năm trước còn bị người ta đánh cắp thi thể…
[ Đợi đến lần trăng non sau đi, chung quy sẽ có biện pháp.] Như hiểu được ý nghĩ Chesil, Penn xoa đầu Chesil làm hắn an tâm.
Chesil lên tiếng, tay cầm hộp càng chặt hơn.
Bên kia, sau khi đám người Penn rời khỏi, trong phòng bệnh, như thoát khỏi ác mộng, Rick thì thào cảm tạ chúa trời toàn năng, mà Jim thân thể vẫn yếu ớt còn chưa hồi hồn về từ trong khiếp sợ.
“ Này, bùa hộ mệnh kia là vàng sao?”
Người đàn ông lâm vào mờ mịt cũng không trả lời gã.
“ Đá quý nhiều như vậy chắc chắn rất đáng giá… Azz! Chó má, lại đặt dưới gối đầu…” Jim chằm chằm nhìn cửa phòng rộng mở, trong ánh mắt vốn không chút tinh thần đột ngột nhiễm lên sắc thái tham lam cùng hối hận.
Đêm đến.
Bên ngoài phòng khám đậu một chiếc xe hơi cao cấp, một cô gái dáng người hoa lệ đẩy cửa phòng khám đi ra, ngồi vào ghế kế vô-lăng.
“ Nicole, thế nào?” Ghế ngồi phía sau đen kịt, chỉ có ánh sáng màu đỏ lập lòe do xì gà được châm, giọng nam cứng lạnh càng lộ vẻ quỷ dị trong đêm tối.
“ Sếp, đã cho hắn uống thuốc.”
“ Vậy là tốt rồi, ta không cần đồ bỏ không có tay chân.” Ánh đỏ lóe ra một cái, trong xe tràn ngập mùi thuốc lá cao cấp, Nicole lại nói chuyện nghe được từ Jim cho người đàn ông.
“ Vậy sao? Thật thú vị… Ha ha, thật muốn tặng món đó cho người kia!”
“ Ngày mai em liền sắp xếp.” Nicole cong khóe miệng đỏ tươi như hiểu ra ý ông chủ. Ả búng tay, ô tô khởi động xuyên qua đường phố cũ nát của thị trấn, biến mất trong bóng đêm.