[ Nhưng ta lại làm mất! Pharaoh nhất định là muốn trừng phạt ta…] Chesil cắn môi nhắm mắt lại, Ray vì sai lầm của hắn mà chịu trừng phạt, suy đoán này làm hắn đau khổ đến cực điểm.

[ Ngươi muốn nghe nhận định của ta không?] Penn cười nâng Chesil dậy, còn dịu dàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi giúp hắn, nhưng hành động đột ngột này của y cùng hành vi tương phản trước đó làm Chesil rụt người. Không để ý đến phản ứng của đối phương, Penn ấn Chesil vào ghế dựa bên cạnh, còn ân cần rót một ly nước đưa cho hắn.

[ — Nếu ta nhớ không lầm, mộ Ramesses I thế kỷ trước đã bị trộm, nghe nói xác ướp của hắn bị bán ra nước ngoài.]

Tin tức này làm tay cầm ly của Chesil run mạnh lên, chất lỏng trong suốt vẩy ra, Penn lấy khăn tay chà lau sạch sẽ cho hắn, tiếp tục nói.

[ Đây có lẽ có liên quan rất lớn với việc ngươi làm mất bùa, giọng nói của hắn mà ngươi nghe thấy cùng tai nạn tối hôm qua hẳn cũng có liên quan với cái này, một khi đã như vậy, cứ đi tìm bùa về, khiến linh hồn Pharaoh của ngươi ngủ yên là được.]

Penn rất thỏa mãn với đề nghị của mình, Chesil cũng lâm vào trầm tư. Đợi nửa ngày không thấy phản ứng, Penn nhịn không được thúc giục.

[ Hay ngươi có đề nghị hay hơn?]

[ Bộ lạc…]

Chesil mở miệng, vẻ mặt ngẩn ngơ nói trong bộ lạc nằm ở cực tây Thung lũng chết tồn tại phương pháp giải trừ nguyền rủa. Penn nghe xong ngửa đầu cười to, sau khi đổi lấy cái nhìn giận dữ của đối phương mới ngừng cười.

[ Chesil ơi là Chesil, ngươi rốt cuộc phải tới lúc nào mới có thể chấp nhận sự thật? Đã qua ba – ngàn – năm, bộ lạc ngươi nói còn có thể tồn tại hay sao?] Penn cố ý tăng thêm âm điệu, rất thành công làm Chesil toàn thân cứng lại. Thấy thời cơ tốt, Penn ôn hòa vỗ vỗ bả vai Chesil cười an ủi.

[ Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi.]

Chesil giương mắt nhìn Penn vẻ mặt cười cười, đấu tranh một hồi lâu mới cúi đầu xuống như chấp nhận đề nghị của y, thấp giọng nói cám ơn. Lúc hắn ngẩng đầu lại, do dự cùng lúng túng trong con ngươi đen trong suốt đã biến mất, ánh mắt tràn ngập kiên định phảng phất như đang nói chắc chắn sẽ tìm được bùa về.

Bộ dạng này của hắn làm sau lưng Penn tán ra run rẩy lâu ngày không gặp, lúc y nhịn không được cúi xuống muốn hôn Chesil, lại bị người nọ vươn tay ngăn trở.

[….. Làm gì vây?]

[ Ha ha, chỉ muốn xem vết bỏng của ngươi một chút thôi.]

[ Ta rất tốt, cám ơn.]

Đối phương toàn thân cảnh giác làm Penn nhún nhún vai. Bất quá, trong lòng lại tin tưởng mười phần đối với việc đánh hạ Chesil.

[ Đúng rồi, thương thế của ngươi không có gì đáng ngại, thay vì ở phòng khám dơ bẩn này, không bằng cùng ta về nhà.]

[ Không cần… Ta ở đây được rồi.] Chesil nói xong rời khỏi ghế dựa, lại ngồi xuống bên giường Raymond, phảng phất như cuộc đối thoại giữa hắn cùng Penn chưa từng xảy ra, hắn cầm lấy tay Raymond tiếp tục ngâm thần chú du dương êm tai.

Bị cự tuyệt, Penn hừ một tiếng xoay người đi ra ngoài. Y đến phòng bác sĩ căn dặn chăm sóc người bệnh, cũng đặt một tờ chi phiếu xuống. Sau đó liền đi ô-tô tới quán rượu L ở một đầu khác của thị trấn, sau khi báo tên, y được chủ quán rượu mang vào phòng trong.

Ông chủ Rick sau khi nhìn thấy Penn lập tức bất mãn hô to gọi nhỏ chất vấn y đi đâu mấy ngày nay. Cảm thấy chán ghét với thái độ của đối phương, sắc mặt Penn tối xuống, y quả thực vì muốn có được một thứ mới hợp tác cùng những người này, nhưng hình như bị họ xem như đám lâu la hô đi gọi đến?

“Tôi đi đâu có liên quan tới ông sao?” Phản bác của Penn làm đối phương tức giận, nhưng y lại nhàn nhã ngồi vào sô pha, rót rượu Gin thượng đẳng cho mình.

“ Penn! Ai cho phép anh…”

“ Tôi tới để hủy bỏ khế ước với ông, tiện thể lấy lại thứ thuộc về tôi.” Penn ngắt lời người đàn ông rống giận, nói ra ý đồ bản thân.

Y vừa mới gia nhập với những người này, cũng cung cấp tin tức về di chỉ thành Amana cho bọn họ, để đội khảo cổ Đức quốc tìm được tượng bán thân Nefertiti và rất nhiều cổ vật vô giá, dưới đề nghị của y, người Đức ký kết hiệp ước cùng chính phủ Ai Cập, có dính tới phân nửa phát hiện khảo cổ.

Nhưng Penn càng lúc càng cảm thấy hợp tác cùng những kẻ không quen biết này rõ là chuyện đáng ghét.

“ Hừ hừ, anh cho là muốn thoát khỏi chúng tôi thì dễ dàng như vậy…. Khục?” Rick còn chưa nói xong, liền bị Penn không biết khi nào đã tới trước mắt bóp cổ.

“ Chỉ cần tôi muốn, sẽ rất dễ dàng. Đồ của tôi đâu?” Penn nở nụ cười âm độc, trên tay dùng thêm sức.

Mặt Rick căng như một khối gan heo đang tích máu, con mắt cơ hồ muốn lồi ra, giữa cổ họng phát ra tiếng hầm hừ đau khổ, cố gắng nâng tay lên chỉ tủ âm tường xa xa. Penn hừ cười lỏng tay, đẩy Rick ra, vừa chằm chằm nhìn người đàn ông ho khan mở két an toàn bí mật, vừa nhàn nhã uống một ngụm rượu Gin ngon miệng.

Tiếp nhận chi phiếu cùng cái hộp to bằng bàn tay người đàn ông đưa qua, Penn kiểm tra thứ bên trong rồi cười, vỗ vỗ đầu Rick như tán thưởng.

“ Rất – tốt! Vậy, tạm biệt!”

Penn bỏ cái hộp cùng chi phiếu vào túi, xoay người rời khỏi, hoàn toàn không chú ý tới ánh nhìn chòng chọc phẫn nộ, vặn vẹo do khuất nhục của Rick.

Raymond bị ác mộng bắt lấy, thân thể y đã không phải của mình, đầu óc y cũng mất đi khống chế, liên tục không ngừng lặp đi lặp lại giày vò hành hạ trong lửa cháy cùng máu tươi. Raymond gào thét chói tai, nhưng không thể phát ra âm thanh, mặc cho từng cơn đá lửa rơi xuống đè lên người y.

Ngọn lửa thiêu y, y cảm thấy xương cốt mình cũng hòa tan trong đau đớn không gì sánh được, ngay trong lúc y cảm thấy sống không bằng chết, trên mặt đất đã cháy đen trước mắt mơ hồ xuất hiện một cánh tay tái nhợt, trên ngón tay mảnh khảnh nhu hòa lóe ra ánh bạc từ nhẫn – thuộc về Charlotte.

Charlotte… Charlotte nằm cách đó không xa! Cô ấy có sao không? Có bị bỏng không? Raymond giãy giụa muốn bò qua, nhưng tốc độ đá rơi càng lúc càng nhanh, ngọn lửa cũng càng ngày càng mãnh liệt. Trong nháy mắt bắt được – tay Charlotte đột nhiên bùng cháy biến thành một khối khét đen.

“ AHH AHH!”

Raymond vốn hôn mê đột ngột gào thét chói tai, toàn thân co giật kịch liệt, bộ dạng thống khổ của y làm Chesil luống cuống.

“ Ray, Ray?”

Chesil cẩn thận lay thân thể nằm nghiêng của Raymond, muốn làm y tỉnh lại từ trong ác mộng, nhưng chàng trai hôn mê lại co giật càng thêm mãnh liệt, gương mặt tái nhợt vặn vẹo do thống khổ, y vung vẫy hai tay như xua đuổi quái vật không nhìn thấy.

Chesil ôm thanh niên giãy giụa ngã xuống từ trên giường vào ngực, sức nặng đột ngột đụng tới phần bụng bị thương của hắn, nhưng hắn đã không quan tâm đến những thứ đó, gắt gao bắt lấy hai tay Raymond, cầm cố y trong ngực của mình.

[ Ray! Mau tỉnh lại!] Chesil kêu la vô dụng, căn bản không thể truyền vào trong tai Raymond. Hắn chỉ có thể dùng hết khí lực ngăn cản thanh niên bắt đầu tự cào cấu ngực mình.

Người nằm trong lòng tựa như một quả cầu lửa cực đại bùng cháy, làm Chesil cũng như bị đốt, toàn thân đổ mồ hôi, mồ hôi hai người chảy xuống tẩm ướt băng vải, vết thương cũng bởi vậy mà phát đau nóng rát.

Có lẽ là vì kích động đau đớn, Raymond giãy giụa càng kịch liệt. Chesil từ bỏ nỗ lực đánh thức Raymond, hắn bắt đầu thấp giọng ngâm xướng chú trừ tà bên vành tai Raymond, cũng âm thầm mong âm thanh mình có thể truyền vào trong lòng Raymond, làm y thoát khỏi ác mộng.

Từ từ, tiếng la hét hạ xuống, tắc nghẽn, sau đó biến mất trong bóng tối, ngọn lửa truy đuổi cơ hồ cắn nuốt Raymond đột ngột biến thành khói nhẹ màu xanh như ma trơi, trôi nổi trước mắt y. Raymond cảm thấy gió mát lạnh từ trong bóng đêm, y từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hấp thu không khí ngọt ngào có thể xoa dịu lá phổi bỏng của y.

Mỗi lần hít thở, đau đớn tra tấn y dường như cũng đang giảm bớt, bóng tối vô tận bao phủ y hình như cũng dần thoáng hiện ánh sáng làm y phấn khởi. Hai mắt dính liền của Raymond mở ra, trước mắt là vách tường ố vàng loang lổ, bên vành tai truyền đến tiếng thì thào ý vị không rõ, y theo bản năng thở phào một hơi, quái vật truy đuổi tra tấn y chỉ là giấc mộng… Mộng….? Cổ họng khô cháy cùng từng cơn đau thắt sau lưng làm y giật giật thân thể, lại phát hiện mình đang được người ôm giữ.

Raymond ngẩng đầu, đối diện chính là đồng tử và nụ cười mát lạnh như gió nhẹ trong cơn mộng kia.

“ Ray.”

Chesil phủ đầy hơi mồ hôi mỏng mảnh, hai má căng chặt thả lỏng như nở rộ, dịu dàng gọi tên y, Raymond vốn định đáp lại nhưng trong đầu đột ngột hiện lên khoảnh khắc nổ mạnh, ánh lửa, tiếng khóc, tứ chi không trọn vẹn theo chấn động kia về lại trong đầu y, y ngạt thở như bị gắt gao bóp cổ. Raymond muốn vươn tay nhéo mình, để mình tin đây chỉ là một giấc mộng! Nhưng hành vi tự ngược của y bị Chesil ngăn lại, càng bị cầm cố trong ngực chặt hơn.

Giữa cổ họng khô khốc phát ra tiếng the thé như côn trùng kêu vang, dần rõ ràng, cô gái mình yêu chết trước mặt mình, sự thật này làm Raymond hầu như sụp đổ!

Ray.

Ray.

Tiếng gọi liên tục truyền vào trong tai kéo Raymond quay về từ bên bờ vực, tự trách cùng cảm giác còn sống mang tội làm y rốt cuộc nhịn không được khóc lên.

Ray.

Như trấn an, bàn tay băng vải của Chesil xoa nhẹ ngực y, nhẹ nhàng vuốt ve, cộng với nhịp điệu ôn hòa kêu tên y liên tục, phảng phất như đang nói, vẫn còn có hắn bên cạnh.

Raymond kiệt sức sau khi trút hết tâm tình lại rơi vào giấc ngủ.

Thở một hơi, Chesil nhìn gương mặt tuấn tú phủ kín nước mắt gần trong gang tấc, con mắt sưng đỏ cùng tiếng nức nở thỉnh thoảng phát ra làm hắn nhịn không được đau lòng. Hắn phải làm thế nào mới có thể khiến Ray thoát khỏi đau khổ? Chesil bị cảm giác vô lực bắt giam, không cam lòng vươn tay muốn vuốt xuống nếp nhăn nhô lên giữa lông mày thanh niên.

[ Ray, ta ở cùng ngươi, ta sẽ ở cùng ngươi.]

Chesil điều chỉnh tư thế, đưa tay đặt trên ngực Raymond, cảm thụ được nhịp tim dần ổn định, thân thể cố chống chịu gần như tới cực hạn, tiếp tục xua đuổi ác mộng cho người trong ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play