Penn dẫn theo Chesil, đi tới đại sảnh đền thờ Luxor, ngừng lại trước một cột đá cực đại, tìm kiếm gì đó trong đám chữ viết đã mơ hồ ở trên cột.
[ Có! Là cái này.] Chesil nhìn theo hướng Penn chỉ. Thần danh tượng trưng cho Amun – Ra làm hắn trừng lớn mắt.
[ Tutan….. Khamun.] Chesil cẩn thận đọc ra cái tên khiến người ta kính sợ kia, sau đó không thể tin được quay đầu nhìn người đàn ông mang vẻ mặt hoài niệm.
[ Không thể nào, vị tiên vương từ ba mươi năm trước…] Chesil đột ngột ngậm miệng lại, nếu hắn bây giờ đang ở trong tương lai, như vậy phải nói là vị tiên vương này qua đời từ ba ngàn năm trước? Chesil hoàn toàn không để ý ánh mắt khác thường của Penn – vì ý nghĩ của mình mà bật cười, hắn thà tin người trước mắt là kẻ điên.
[ Đúng vậy. Pharaoh chín tuổi lên ngôi, mười tám tuổi liền qua đời.]
[ Gạt người.] Chesil lắc đầu không tin. Hắn có nghe Aha nói về Pharaoh này, thầy bùa bị mua chuộc thêm vào nguyền rủa trong bùa chế tác cho y, hắn đã nghe câu chuyện của vị tiên vương kia không dưới ngàn lần!
[ Ta lừa gạt ngươi có ích lợi sao?]
Không, Chesil cười gượng, hắn quả thực tìm không ra lý do để người này lừa gạt mình.
[ Nếu điều ngươi nói là thật, vậy cho ta biết tên người chế tác bùa hộ mệnh cho ngươi, lấy danh nữ thần Qetesh.]
Câu hỏi của Chesil làm Penn nhíu mày, y tặc lưỡi một tiếng.
[ Thoth…? Hẳn là vậy, ta chỉ từng thấy hắn một lần. Không nên ôm hy vọng đối với trí nhớ của một đứa trẻ chín tuổi ba ngàn năm trước.]
Penn thở dài, giọng điệu tự giễu tựa như đang nói y sẽ cố gắng nhớ lại.
Nhưng câu trả lời của y lại làm Chesil trầm lặng. Hắn nên cảm thán trí nhớ quá mức xuất sắc của đối phương sao? Khí lực toàn thân Chesil như bị rút đi đột ngột, loạng choạng dựa vào cột đá, sau lưng có khắc tên chư thần, nhưng hắn lại không có tinh lực đi bận tâm những thứ đó.
[ Để cảm ơn ngươi làm ta hồi tưởng quá khứ, muốn nghe một câu chuyện hay không?]
Penn đi tới chính giữa thần điện, nhắm mắt lại, hồi tưởng niềm kiêu hãnh được vạn người kính ngưỡng ba ngàn năm trước. Y phảng phất như còn có thể thấy đám triều thần cúi đầu và đống cống phẩm hoàng kim châu báo đầy rẫy kia.
[… Đáng tiếc tất cả những thứ đó chỉ duy trì đến năm mười tám tuổi, ta thật sự đã chết. Ta còn tinh tường nhớ được đau đớn khi chết.] Penn thấy Chesil lộ ra biểu tình kinh hãi kiểu “người này phát điên”, hừ cười một cái tiếp tục nói. [ Trên lịch sử không ai biết, mẫu hậu của ta, người yêu của ta, Nefertiti trộm lấy thi thể ta, dùng sức mạnh bóng tối thuộc về tà ác làm ta sống lại, à không, làm ta biến thành xác sống.]
Giống như cố ý chứng tỏ với Chesil, Penn cười tà đi đến trước mặt hắn, lấy dao nhỏ dùng sức rạch cổ tay. Động mạch bắn ra máu tươi, phun tới trên mặt trên người Chesil, lây nhiễm thấm đẫm sơ mi màu trắng vốn thuộc về Raymond, hiện rõ sắc đỏ hoa lệ. Penn cười cầm tay Chesil lên, bắt buộc hắn xoa lên da thịt tràn ra máu đỏ trên cổ tay, cho đến lúc chỗ đó khôi phục, không chút dấu vết.
[ Nhưng cuối cùng thời gian cũng đoạt đi sinh mệnh bà ấy, mà ta lại không thay đổi, ta tựa như một quái vật du đãng trong bóng tối.] Penn mỉm cười kể như không liên quan tới mình. Y nâng tay Chesil, liếm lấy máu lây nhiễm bên trên, lúc Chesil muốn rút về, vững vàng nắm lấy không cho hắn tránh né. Y mỉm cười lộ ra răng nanh. [ À, đúng rồi, đến tận khi ta tới một quốc gia khác, mới biết xác sống giống ta bị gọi là Vampire.]
Đau nhói âm ĩ cùng cảm giác máu chảy ngược quen thuộc làm Chesil thống khổ vùng vẫy la hét, nhưng đau đớn kia chớp mắt lại biến thành cảm giác quái dị không thể nói bằng lời, Chesil chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó vô lực tê người ngồi phịch xuống đất.
[ Máu tinh khiết ngon miệng như thế, rõ là làm người ta khó quên!] Penn vẻ mặt thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, nụ cười mang dụng tâm sâu xa từ trên cao nhìn chăm chăm xuống Chesil thở hổn hển. [ Trở thành người của ta đi!]
[ Buông ta ra!] Chesil giãy mạnh tay muốn thoát khỏi Penn, nhưng phản kháng vô lực này lại làm Penn cười khanh khách.
[ Tuy ta thành ra bộ dạng này, nhưng ta cũng từng có tên của thần, Chesil, ngươi không nên xét lại thái độ bản thân một chút hay sao?] Nghe nói thế, Chesil quả nhiên thở hổn hển rũ mắt xuống, nhưng toàn thân vẫn cứng ngắc cự tuyệt người trước mắt. [ Chesil, ngoại trừ ta ra, ngươi bây giờ ngay cả người có thể câu thông cũng không có, không nên cự tuyệt ta.]
Cao cao tại thượng, giọng điệu ra lệnh làm Chesil toàn thân run rẩy. Penn nói đúng, đây đã không phải là thế giới hắn biết, thậm chí ngay cả lý do bản thân còn sống hắn cũng không xác định, nơi này sớm đã không có chỗ cho hắn dung thân… Bỗng chốc, nụ cười hào quang vàng rực tràn ngập ý ấm cùng đồng tử xanh biếc làm hắn say mê kia xuất hiện trước mắt Chesil, hơi lạnh vốn tràn ngập toàn thân dường như từ trái tim bắt đầu dần tiêu tán.
[… Ta phải đi về.]
[ Hả? Ngươi có thể về đâu?] Penn lại nhắc nhở tình cảnh hiện giờ của Chesil như châm biếm. Nhưng Chesil cũng không để ý tới y, chỉ lảo đảo đứng lên, hướng ra thần điện.
[ Thằng nhóc tóc vàng kia sao?] Penn nhíu mày, sau đó đột ngột lộ ra nụ cười ác ý. Y tiến lên phía trước, không để ý hắn cự tuyệt, đỡ cánh tay Chesil, vỗ vỗ gò má căng chặt của đối phương như trấn an. [ Ta chỉ là đưa ngươi trở về, bất quá ngươi sẽ thay đổi chủ ý, chắc chắn sẽ thay đổi.]
Chesil nhìn người đàn ông cười tự tin dưới ánh nắng chói chang, để áp chế choáng váng xông lên, hắn nhắm hai mắt lại. Hắn bây giờ chỉ muốn trở lại căn phòng lộn xộn không chịu nổi kia, cái gì cũng không suy nghĩ, không suy nghĩ tình cảnh bản thân, cũng không suy nghĩ tương lai mình sẽ như thế nào. Hắn phải ngồi trên giường chờ Ray trở về, chờ Ray mỉm cười gọi tên hắn, sau đó vươn tay an ủi bất an của hắn.
“ Chesil!” Raymond vọt ra lúc xe Penn dừng ở cửa, thấy Chesil ngồi ghế sau gần như hôn mê mà trên sơ mi còn đầy máu me, Raymond sợ tới mức mặt mày tái nhợt. Y cuống quít mở cửa xe, sau khi phát hiện Chesil chỉ hơi suy nhược cũng không bị thương, vẻ mặt tức giận quay đầu nhìn chằm chằm cái kẻ xuống xe vẻ mặt thoải mái.
Raymond về nhà thay lễ phục, không ngờ lại phát hiện Chesil mất tích! Ngoại trừ phẫn nộ không giải thích được, Raymond còn thất vọng vô danh, y không hiểu tại sao Chesil cứ rời đi hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ hắn không muốn ở lại đây? Ngôn ngữ không thể câu thông, không thể hiểu được trong lòng đối phương suy nghĩ cái gì, điều này làm Raymond sinh ra cảm giác thất bại. Mà lúc này y lại thấy Chesil được một người đàn ông xa lạ dùng xe đưa về nhà, e rằng không có từ ngữ nào có thể hình dung tâm tình phức tạp của y.
“ Anh là ai? Anh làm gì Chesil?”
“ Ha ha, tối hôm qua không phải chúng ta đã gặp mặt sao?”
Giọng nói có chút quen tai làm Raymond nhớ tới tình cảnh tối hôm qua, Penn Curwen. Kẻ toàn thân tản ra khí tức băng lãnh kia. Cảm giác chán ghét trực giác dựng lên càng thêm rõ ràng, lúc Raymond không còn để ý tới Penn bị quy là nguy hiểm, định nhoài người chuẩn bị dìu Chesil xuống xe, lại bị ngăn cản.
“ Chậc, anh rốt cuộc muốn thế nào?”
“ Đây là thái độ đối với ân nhân cứu mạng sao? Tốt xấu gì tôi cũng đã hai lần cứu Chesil.” Penn mặt cười nói dối.
“ Vậy sao? Cám ơn anh!” Raymond nghĩ một đằng nói cám ơn một nẻo, sau khi tỉnh táo lại, y cảm thấy hoài nghi lời nói của Penn! Tuy cũng không xác định lý do, nhưng mọi thứ của người đàn ông trước mặt đều làm y cảm thấy khả nghi cực điểm!
[ Chesil, ngươi xác định muốn ở cùng với thằng nhóc nóng nảy không lễ phép này sao?] Thái độ của Raymond làm Penn rất bất mãn, y quay đầu hỏi Chesil. Nghe thấy ngôn ngữ Penn trôi chảy nói ra tương tự với Chesil, Raymond đột ngột há hốc mồm ngây ra bên cạnh.
[ Đúng vậy.] Chesil thở một hơi, tuy hắn không hiểu đoạn đối thoại giữa hai người, nhưng hắn có thể cảm thấy Raymond phẫn nộ là vì lo lắng cho mình. Cảm giác ấm áp lại nảy lên trong lòng, Chesil chống thân xuống xe, đứng bên cạnh Raymond như bày tỏ thái độ.
[ Hừ, con mắt ngươi thật kém.]
“ Chờ một chút! Anh, anh biết nói ngôn ngữ của Chesil?” Raymond phản ứng được, vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua nhìn lại giữa hai người, ban nãy họ quả thực là đối thoại?
“ Ha ha, đúng vậy, nếu cậu cầu tôi, không chừng tôi sẽ làm thông dịch miễn phí cho hai người.” Penn khoanh tay, vẻ mặt cao ngạo nhìn Raymond.
“ Hả! Không cần!”
Thái độ của Penn làm Raymond càng thêm khó chịu, y lôi Chesil vào nhà, nhưng lúc thấy Penn mặt dày theo vào, nhịn không được đen mặt.
“ Ngài Penn, cám ơn ngài đã trợ giúp, nếu không có việc gì ngài có thể rời khỏi!” Raymond nghiến răng nghiến lợi hận không thể lấy chổi trực tiếp quét Penn khỏi nhà.
“ Là Chesil bảo tôi vào, cậu ta nói không muốn rời khỏi tôi, có rất nhiều chuyện cần tôi giúp đỡ!” Penn vẻ mặt vô tội nhún vai, Raymond hoài nghi nhìn trân trân, sau đó quay đầu nhìn Chesil.
[ Raymond nói hy vọng ta có thể làm phiên dịch cho các ngươi, ngươi đồng ý không?]
Nghe Penn nói, lại thấy ánh mắt Raymond tìm kiếm đáp án, Chesil không chút suy nghĩ gật đầu đáp ứng, đối với hắn mà nói, có thể cùng Raymond thuận lợi câu thông, là chuyện tốt không phải sao?
Tutankhamun: Tutankhamun (khoảng 1341-1323 trước công nguyên) là vị vua tại vương triều thứ 18 của ai cập cổ đại (ông cai trị vương triều từ 1341 – 1323 trước công nguyên), trong suốt lịch sử Ai Cập cổ đại vương triều 18 được biết đến như là một “vương triều mới”. Tên chính của ông là Tutankhaten, cái tên này có nghĩa là “Bức tranh sống của Aten”, trong khi Tutankhamun có nghĩa là “Bức tranh sống của Amun”. Trong những chữ tượng hình của người Ai Cập cổ, cái tên Tutankhamun lại được viết thành Amen-tut-ankh.
Nefertiti : Nữ hoàng Nefertiti (1370 – 1330 trước Công nguyên) là vợ của vị pharaoh vĩ đại Akhenaten. Nefertiti kết hôn với Akhenaten vào năm trị vì thứ 2 của ông, khoảng năm 1.350 trước Công nguyên. Cái nhìn sắc sảo của nàng luôn toát lên một cá tính mạnh. Một cuốn sách Ai Cập cổ đã miêu tả Neferiti là “bà hoàng của niềm vui”, nhưng cũng nhấn mạnh tất cả những gì nàng yêu cầu đều được thực hiện.
Chính theo ý thích của Nefertiti, Akhenaten đã trao cho nàng quyền lực tối ưu trong một loại hình tôn giáo mới, nhằm tôn vinh vị thần mặt trời Aten trên mọi thần khác. Nefertiti được tôn vinh làm Nữ thần bảo hộ nhà vua thay thế các vị thần Isis, Nephthys, Selket và Neith trong tín ngưỡng cổ Ai Cập.
Điều này làm các thầy tu khác vốn đang tôn sùng thần Amen nổi giận. Khi họ phản đối, Akhenaten đã cho đóng cửa các ngôi đền của họ, gây nên một biến động lớn trong suốt thời gian cai trị của ông.
Lo ngại đến tính mạng của mình và của Nefertiti, Akhenaten đã lấy những đồ vật bằng vàng từ các ngôi đền bị đóng cửa để xây dựng nên một thành phố mới nguy nga và đặt tên là Amarna. Nằm trên một đồng bằng xa xôi và trải rộng, nơi đây sẽ được bảo vệ tốt hơn bởi đội quân hoàng gia. Tại đó, Akhenaten và Nefertiti sống trong sự xa hoa, nhung lụa.
Với tư cách là chính cung hoàng hậu, nhiệm vụ chính của Nefertiti là sinh hạ cho đức vua một hoàng tử để thừa kế ngôi báu, và nàng hẳn đã tận dụng mọi bí quyết làm đẹp được biết đến trong thời đại đó.
Để chuẩn bị cho đêm ân ái với Akhenaten, sau khi tắm bằng thứ nước ướp hương liệu đặc biệt, nàng bôi lên người một loại sáp thơm thời Ai Cập vào những khớp nối trên cơ thể.
Rồi nàng xức nước hoa ngào ngạt lên khắp mình trước khi chọn một bộ tóc giả đẹp nhất. Giống như mọi phụ nữ khác thời đó, Nefertiti cũng cạo sạch tóc để được mát hơn và tránh chấy rận.
Nefertiti thường ưa chuộng bộ tóc giả Nubian, cắt cao ở đằng sau cổ và rủ xuống tạo thành các dải phía trước che phủ khuôn mặt. Với cái nhìn e lệ đằng sau tấm màn tóc giả này, nàng đã khai thác tối đa đôi mắt ấn tượng của mình bằng cách làm nổi bật chúng bằng phấn đen.
Các chiêu bài quyến rũ của Nefertiti hẳn đã hiệu nghiệm, trong 12 năm đầu trị vì của Akhenaten, nàng đã sinh được 6 người con. Nhưng nghiệt ngã thay, tất cả đều là con gái: Meritaten, Meketaten, Ankhesenpaaten, Neferneferuaten Tasherit, Neferneferure, Setepenre.
Nàng tuyệt vọng khi biết rằng một người vợ khác tên là Kiya đã sinh cho vị vua một hoàng tử tên là Tutankhamen, để sau này trở thành vị pharaoh nổi tiếng nhất Ai Cập.
Khi triều đại Akhenaten đã suy tàn, Nefertiti càng trở nên quyền lực hơn. Có thể vị vua đã bổ nhiệm Nefertiti là người đồng nhiếp chính. Nefertiti đã trở thành pharaoh Nefemeruaten, nghĩa là “Người đàn bà mỹ lệ của Vầng hào quang sáng chói Aten”.
Chính trong vai trò Nữ thần vợ thần Mặt Trời này mà sắc đẹp của Nefertiti được vĩnh viễn nâng cao thành một thứ triết lý cuộc sống.
Bằng phong cách trang điểm, trang sức và trang phục hấp dẫn của mình, “Người đàn bà mỹ lệ” giữ cho thần mặt trời luôn hứng khởi phát ra các tia sáng đem lại sự sống và sự sinh sôi nảy nở cho vạn vật, và bằng giọng nói ngọt ngào của mình làm dịu đi các cơn thịnh nộ của Tạo hóa.
Khi Kiya qua đời vì sinh nở, một khoảng thời gian sau khi kết thúc triều đại Akhenaten, vị hoàng đế tỏ ra quẫn trí. Một bức họa của ông vào giai đoạn đó cho thấy ông mặc bộ đồ tang, đầu tóc rối bù và râu ria lởm chởm. Akhenaten cũng băng hà sau đó vào năm 1.336 trước Công nguyên.
Giờ thì quyền cai trị Ai Cập hoàn toàn nằm trong tay nữ hoàng, Nefertiti đã tìm cách đền bù lại những rắc rối xảy ra trong thời kỳ đầu cai trị của chồng mình. Nàng cho phép người Ai Cập tiếp tục thờ các vị thần khác ngoài thần Aten, nhưng lúc đó đã quá muộn. Hành động đó không đủ để bảo vệ nàng khỏi bị kẻ thù tàn sát.
Hoàng hậu Nefertiti được coi là người phụ nữ đẹp nhất thế giới trong thời đại của mình. Bà không những được coi là biểu tượng sắc đẹp của thời cổ đại mà còn là nguồn cảm hứng cho các phong cách trang điểm, trang phục, trang sức những năm sau này.