Xung quanh đều tối sầm lại, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ hắt vào, Chesil vẫn ngồi xổm trong góc thong thả đứng dậy, chậm rãi di chuyển đến trước cửa. Chàng trai dị tộc có mái tóc sáng óng như hoàng kim kia tới tận ban nãy mới rời khỏi. Vẻ mặt trước khi đi tương phản với buồn khổ trước đó, rất vui vẻ nói với hắn những lời hắn nghe không hiểu. Chesil vô thức sờ băng gạc trên đầu, rõ ràng hôm qua hắn thiếu chút nữa giết chết người kia, nhưng y lại còn cười với hắn, cho hắn đồ ăn, băng bó cho hắn. Hắn nghĩ không thông, nhưng nụ cười cùng đồng tử xanh biếc như nước sông Nile của người kia bất tri bất giác làm tan rã cảnh giác của Chesil, cũng trấn an sự sợ hãi trong nội tâm hắn.
Đi đến trước cửa, Chesil học theo động tác của chàng trai dị tộc, nắm cửa vặn về phía bên phải. Quả nhiên không cần lực mạnh, cửa liền nhẹ nhàng mở ra. Chesil thở một hơi tiếp tục đi xuống cầu thang gỗ, dùng cách thức đồng dạng mở cửa chính ra, gió đêm khô hanh quất vào mặt, hương khí nước sông Nile quen thuộc làm toàn thân Chesil run rẩy.
Thôn trấn chằng chịt những ngôi nhà đất bùn tĩnh mịch dưới ánh trăng. Chesil theo hương gió cùng tiếng nước chảy đi vào thôn trấn, muốn tìm kiếm tung tích sông Nile. Chesil không biết phải hình dung tâm tình của mình thế nào, hắn bây giờ rốt cuộc đang ở đâu? Hắn quá quen thuộc với thành Thebes, thậm chí nhắm mắt lại cũng có thể đi trong ngõ nhỏ! Nhưng, Chesil mờ mịt xoay người, những kiến trúc xa lạ làm hắn bối rối.
Rốt cuộc đến được bờ sông Nile, Chesil lặng im đứng nhìn phương xa, đền thờ phía xa lúc này đã ẩn vào bóng tối. Hắn nhớ tới cảnh tượng ban ngày trông thấy xuyên qua cửa sổ, trong thôn trấn toàn bộ đều là nam nữ mặc phục sức dị tộc, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể thấy một cái hòm màu đen quái dị đang di động. Trên sông Nile không nhìn thấy ngư dân chơi thuyền, cũng không nghe được tiếng ngợi ca truyền đến từ đền thờ, sự huy hoàng nguyên bản phảng phất như chưa từng tồn tại, mà ở bờ sông bên kia, trên lãnh thổ vốn chỉ thuộc về Thế giới của người chết cũng có xây chỗ ở. Gió đêm nóng bỏng thổi tới lại làm hắn nhịn không được toàn thân rét run.
Chesil cảm thấy đầu bắt đầu phát đau, hắn ngồi xổm xuống, sửng sốt nhìn đất vàng dưới chân. Chẳng lẽ hắn đã chết? Nơi này là Thế giới của người chết? Có lẽ, nói thế là có thể thông suốt, lúc ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Chesil cũng lập tức lâm vào cuồng loạn không biết làm sao.
Không biết qua bao lâu, tiếng chàng trai dị tộc truyền vào trong tai Chesil. Hắn lấy lại tinh thần ngẩng đầu, thanh niên thở hổn hển xuất hiện trên con đường nhỏ phía trước, sợi tóc màu vàng sáng bóng mỹ lệ dưới ánh trăng. Bộ dạng kia thật giống như thần mặt trời xuất hiện ở ban đêm, trong phút chốc đuổi đi bất an cùng hoang mang trong lòng hắn. Tựa như bắt lấy một sợi rơm cứu mạng, Chesil nhịn không được sinh ra cảm giác ỷ lại người dị tộc này.
“ Aida, anh lại chạy lung tung.”
Chesil nhìn thanh niên khom người thở từng ngụm từng ngụm, tuy không hiểu y đang nói cái gì. Nhưng mỗi câu mở đầu đều phát ra một âm tiết kỳ quái. Liên hệ với vẻ mặt yên tâm khi vừa thấy hắn, Chesil nghĩ thầm có lẽ đây là đang gọi hắn?
[ Chesil.]
“ Hả?”
Chesil không để ý đến vẻ mặt khó hiểu của y, vươn tay ấn xuống vị trí trái tim, dùng lễ nghi cao cấp nói cho thanh niên tên hắn.
[ Chesil.]
“ Aida?”
Chesil lắc đầu, tiếp tục lặp lại tên mình, không quá mấy lần, thanh niên rốt cuộc liều mạng gật đầu như hiểu ra, sau đó cười gọi hắn.
Nghe được tên mình, Chesil không biết tại sao lại có xúc động muốn rơi lệ, hắn mong muốn câu thông với người dị tộc này, ít nhất ở trong thế giới kỳ quái này, còn có người có thể biết được hắn là ai.
Sau đó, thanh niên cười chỉ chỉ Chesil, kêu tên hắn, sau đó lại chỉ về mình.
“ Ray.”
[ Nei.]
“ Ray.”
[ Ray.]
Thấy Ray gật đầu mừng như điên, Chesil cũng nhịn không được cười cười, Ray, Ray. Hắn thầm đọc trong lòng, cố gắng nhớ kỹ người thanh niên đã cứu giúp hắn lúc hắn bất lực nhất. Lúc này, Ray vươn tay về phía hắn, chỉ chỉ hướng thôn trấn, hình như đang bảo hắn về nhà, Chesil chần chờ một chút sau đó vươn tay, bắt lấy lòng bàn tay nóng rực kia. Hắn quay đầu lại nhìn sông Nile bình lặng không chút sinh khí, sau đó đứng dậy theo Ray đi về phía con đường xa lạ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Raymond ngáp một cái từ trên giường ngồi dậy. Mở mắt, lại phát hiện cũng không phải đang ở trong phòng của mình. Chờ đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, y mới nhớ tối hôm qua sau khi dẫn Aida, không, Chesil rời nhà trốn đi trở về, cùng hắn cố gắng “câu thông”. Vì để Chesil hiểu được ý mình, động tác tay, vẻ mặt, hành động, phối hợp ngôn ngữ, Raymond phì cười, tối hôm qua chắc chắn y rất giống một thằng hề trong gánh xiếc.
Quay đầu nhìn thanh niên cuộn mình ngồi ngủ ở góc tường, ý cười Raymond lớn hơn nữa. Trải qua cố gắng tối hôm qua, Chesil dường như học được một vài từ ngữ đơn giản, cái đó và việc Chesil như mở lòng với y làm y hưng phấn không thể kiềm chế. Vươn tay vỗ vỗ chân Chesil, người nọ vốn dựa vào tường lập tức ngồi thẳng, nhưng chưa tỉnh táo. Nhìn thanh niên quấn băng gạc không ngừng gật gật đầu như gà mổ, Raymond nhịn không được che miệng cười trộm.
Cười đủ rồi, Raymond nhìn ánh nắng chiếu vào ngoài cửa sổ, thở dài. Thời gian vui vẻ kết thúc, còn rất nhiều chuyện phiền lòng đang chờ y. Y đứng lên sửa lại quần áo, cẩn thận để Chesil nằm trên giường tiếp tục ngủ rồi mới đi khỏi phòng.
Charlotte cùng quản gia không có ở đây, Jim cũng không có, căn nhà vốn không có nhân khí gì lại càng thêm cô quạnh. Raymond không dừng lại, thẳng tốc chạy tới chỗ Hawass ở.
Một người học việc khác có thành kiến với người ngoại quốc, ngay cả cửa cũng không để Raymond vào, liền nói với y Hawass không có ở đấy rồi đóng sầm cửa lại, Raymond bất đắc dĩ thở dài nhìn phòng sách kéo rèm ở lầu hai. Tại sao lúc y càng sốt ruột, sự tình lại càng không thuận lợi? Thời hạn cuối cùng dần trôi đến. Nghĩ đến đây, một cơn ngột ngạt nghẹn lại trong ngực Raymond. Có lẽ Jim nói đúng, y không nên đặt tất cả hy vọng vào một kế hoạch không biết có khả thi không.
Người muốn tìm không có, cũng không muốn về nhà nhanh như vậy, Raymond cuối cùng quyết định vào chợ nhìn một cái, có lẽ nữ thần may mắn sẽ lại giáng xuống, khiến y có thể hốt được thứ tốt.
Vì chợ nằm ở phía đông thị trấn Luxor, ngoại trừ một vài cửa hàng nhỏ chuyên bày bán đồ lưu niệm Ai Cập, còn có rất nhiều sạp đồ lộn xộn của dân bản xứ, tuy họ nói là đến bán các loại vật phẩm quý giá cho khách nơi khác, nhưng đại bộ phận đều là đồ giả hay vật phẩm vô giá trị đào ra từ trong các ngôi mộ bình dân Ai Cập cổ.
Raymond rất ít khi tới nơi này, y cảm thấy chỉ có dân tay ngang, người sưu tầm hay nhà giàu mới nổi mới có thể đến rải tiền ở cái chỗ đầy đồ giả này. Y muốn tự mình tìm đến những lăng mộ Pharaoh đầy kho báu bị cát vàng chôn lấp và chìm vào quên lãng. Mà y tin chắc trong phần giấy Papyrus cha để lại chắc chắn sẽ có ám chỉ như vậy. Bất quá, trước đó, y còn cần giải quyết phiền phức trước mắt, nếu không, tất cả những thứ này cũng chỉ là một lời nói suông.
Raymond dạo một vòng trên chợ, tình cờ thấy một con dao găm nạm đá quý tinh xảo, nhưng cầm lên liền biết lại là đồ nhái thượng đẳng. Raymond thở dài, vừa thầm mắng mình lãng phí thời gian, vừa đi vào một cửa hàng không treo bảng hiệu.
Cửa hàng rất nhỏ, lại chất đầy quan tài Pharaoh giả cùng tượng bán thân Pharaoh, thậm chí còn tranh treo tường rất giống thật. Trước quầy bên trong, một người Anh mặc âu phục thẳng thớm còn dắt theo phu nhân bên cạnh đang mặc cả với ông chủ.
Raymond nghĩ thầm, đây lại là quý tộc ngu ngốc mù quáng theo đuổi trào lưu, hận không thể lên mặt lấy tiền mua về cả tòa kim tự tháp khoe với người ta. Lúc đang chuẩn bị đi, Raymond vô tình nghe thấy ông chủ chào hàng, nói những thứ đó đều là thượng phẩm tìm ra từ lăng mộ Pharaoh vương triều thứ mười bảy, hàng thật giá thật. Y nhịn không được cười nhạo, đồ giả có thể bán được với giá trên trời cũng coi như là một ngành sản xuất gà đẻ trứng vàng, y tựa hồ cũng có thể cân nhắc tìm một nhà giàu mới nổi bán mấy thứ đồ giả như vậy giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn? Đáng tiếc, y không làm được mấy chuyện loại này.
Raymond thở dài, tuy ở trong lòng mắng nặng bản thân lo việc không đâu, nhưng nể tình đồng bào, y vẫn quay đầu đứng trước quan tài Pharaoh, ra vẻ nghi hoặc mở miệng.
“ Gì? Pharaoh này thoạt nhìn sao kỳ lạ vậy? Màu sắc cũng quá tươi đẹp. Nói như vậy, mọi thứ trong tiệm này đều rất tươi đẹp, một chút cũng không giống đã qua mấy ngàn năm.” Sau khi nói xong còn cố ý lắc đầu thở dài, trước khi lão chủ lao tới chửi mình, y đã chuồn nhanh như chớp.
Quý tộc Anh quốc sau khi nghe thấy lời này, vội vàng lôi phu nhân ra khỏi tiệm, chủ tiệm dùng tiếng Ả rập chửi theo, hình như cảm thấy vô cùng phẫn nộ vì tổn thất một đống tiền lời. Lúc gã hùng hùng hổ hổ trở về quầy, từ phòng trong đi tới một người Pháp mặc đồ vest.
“ Hừ, tên đại ngốc này khó khăn lắm tao mới vồ tới được.”
“ Ngài Rick…”
“ Labohan, mày đi điều tra thằng nhãi người Anh đó rốt cuộc đến đây làm gì.”
“ Dạ, đức ngài!”
Gã đàn ông hung thần ác sát nhổ nước bọt xuống sàn bên cạnh, thô bạo ấn đầu xì-gà xuống tượng bán thân Pharaoh.