Ngày mười lăm tháng tám, tiết trung thu, không có ngày nào tốt hơn.

Hoàng đế đế quốc cưới vợ một hậu bốn phi, đế quốc gia thụ...nhất sủng Tiểu công chúa lập gia đình.

Bên trong ngoài hoàng cung, đầu đường cuối ngõ, khắp nơi đèn rực rỡ kết hoa, giắt lụa đỏ, âm nhạc vui tươi vang tận trời xanh, ung dung vui mừng lan tỏa khắp không khí.

Lục điệp cung, cung nữ, thái giám, ma ma bận rộn chuẩn bị, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười vui sướng, lộ ra vẻ phi thường náo nhiệt.

"Công chúa, ngươi thật là đẹp." Thủy Điệp hết lời ca ngợi công chúa, ta không ngừng bới loạn trên đầu Tả Phỉ Nhạn,

"Dẻo miệng." Tả Phỉ Nhạn cười trách mắng.

Thế nhưng, trong gương đồng nàng thật rất đẹp.

Trong ngày thường không bôi son phấn, cũng chỉ là có dung mạo thanh tú, hôm nay ngày vui, trên mặt thanh tú bị vẽ loạn các loại bột son nước cao cấp, làm cho nàng cũng giống như được đổi, vừa cao quý vừa quyến rũ, quyến rũ lại có một chút hồn nhiên, hồn nhiên pha một chút bướng bỉnh, bướng bỉnh chỗ sâu nhất... Đó là không cần nói cũng biết.

Nhìn vào gương đồng cười một cái, một mặt hồng hào cứ như vậy nổi lên hai gò má, tăng thêm mấy phần thanh lệ quyến rũ, trên đầu bị Thủy Liên lấy ra một mũ phượng gắn vàng bạc châu báu chụp xuống, Tả Phỉ Nhạn biết vậy nên trên đầu bị để lên thiên kim, nặng vô cùng, ngay sau đó khăn hỉ được trùm lên , mặt tràn đầy hồng, làm cho nàng cảm giác mình giống như được màu đỏ xây thành.

Trên người mặc trường bào đỏ thẫm thêu tơ vàng, chỉ cần nàng đứng lên nhẹ nhàng quay người lại, trên người nàng cái loại nầy lười nhác khí chất sẽ mị người.

"Công chúa, ngài rất hợp với màu đỏ sẫm, trừ Hồng Điệp công chúa, nô tỳ cảm thấy ngài là người mặc màu đỏ là đẹp nhất ." Biết là Thủy Điệp không cố ý, nhưng vẫn lỡ miệng nhắc đến công chúa Hồng Điệp.

"Điệp nhi..." Thủy Liên nhẹ giọng nhắc nhở.

"Liên Nhi, không có chuyện gì. Nghe Thủy Điệp nhắc đến, làm ta mới nhớ cũng lâu rồi chưa gặp công chúa Hồng Điệp , hôm nay bản cung xuất giá, chẳng lẽ nàng không tới đây chúc mừng tặng quà?" Ý bảo ma ma bỏ khăn hỉ ra, nàng suy nghĩ không biết hôm nay có ai tới chúc mừng nàng không.

Thế nhưng, hôm nay thu hoạch của nàng cũng không nhỏ, những thứ trân bảo quý hiếm kia, cũng đã chất đầy phòng nàng rồi.

Ngày khác, nếu như nàng không có tiền dùng, mang những thứ này đi cầm, hẳn là kiếm được một khoản tiền lớn.

"Hồng Điệp công chúa giá lâm." Thanh âm không thấp không cao của thái giám ở ngoài điện vang lên.

Này thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Thủy Điệp cùng Thủy Liên không hẹn mà có cùng ý nghĩ.

Tả Phỉ Nhạn ánh mắt cứng lại, lập tức vừa rực rỡ cười lên, đứng lên kéo áo hỉ nghênh đón Hồng Điệp công chúa

"Hồng Điệp công chúa giá lâm, Lục Điệp không thể nghênh đón từ xa." Nhàn nhạt xin lỗi, Tả Phỉ Nhạn vừa nói mang một ít chênh lệch trong lời nói.

"Trong lời nói của Nhạn nhi ta thân là hoàng tỷ sao có thể bỏ mặc ngươi? Mà hôm nay lại là ngày vui của ngươi nữa." Công chúa Hồng Điệp có tình như không nhận ra lạnh nhạt trong lời nói của nàng, nhiệt tình cầm tay Tả Phỉ Nhạn, chân thành trên mặt, để cho Tả Phỉ Nhạn có trong nháy mắt hoài nghi.

"Nô tỳ thỉnh an công chúa Hồng Điệp."

"Miễn, hôm nay là ngày vui của muội muội không cần phải lễ nghi rườm rà như vậy, nhanh đứng lên đi, mọi người mau chóng hoàn thành công việc để không chậm trễ giờ tốt ." Lời nói xoay chuyển, đàm tiếu trách mắng.

"Nhạn nhi, tỷ tỷ cũng không có gì hay đưa cho ngươi, đây là tử thủy tinh, là sinh từ trên núi của nước Tây Vực, còn về cách dùng sau này Nhạn nhi sẽ biết." Hồng Điệp công chúa nhàn nhạt giải thích, lấy tử thủy tinh ở trong hộp ra đeo lên tay Tả Phỉ Nhạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play