Chưa khi nào mà anh cảm thấy mọi chuyện lại trở nên quá tầm kiểm soát của anh như bây giờ, lúc chưa gặp cô thì khi gặp chuyện khó khăn hay thử thách gì anh cũng dễ dàng vượt qua, và khi gặp cô rồi, anh chấp nhận đầu hàng trước cô thì hễ cứ đụng vào chuyện liên quan đến cô thì anh cảm thấy anh nhu nhược và băn khoăn khó tả, lúc trước anh đã do dự, hằng đêm anh mất ngủ đã tự trách bản thân khi quyết định rời xa cô khi mà biết rõ là bản thân anh yêu cô biết nhường nào, anh nhớ cô biết mấy ?
Ngày hôm sau, An Nhiên thức dậy khá sớm, đơn giản là dạo này cô thường xuyên mơ về anh hơn, kí ức lần đầu đụng độ anh ở siêu thị, rồi sau đó mọi chuyện xảy đến thật hài hước, nhiều khi An Nhiên còn tưởng là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, cô nhớ anh quá. Cô thở dài ra rồi mở máy tính ra lướt mạng, đọc vài tin tức đang nổi sau đó cô vào trò chơi mà năm học Đại Học cô thường hay chơi, trò chơi vẫn vậy, chẳng thay đổi gì là bao, đang ngồi chơi game thì mẹ cô xông vào, mặt bà vui mừng mà nước mắt bà rưng rưng, bà chạy tới ôm lấy cô và nói trong niềm vui mừng rằng nhân chứng còn sống của chiếc xe năm đó bị mẹ con Lạc Nhu Hân va chạm nghiêm trọng đã từ nước ngoài trở về sau khi hồi phục chấn thương hoàn toàn và đã đứng ra chỉ mặt hung thủ là Lạc Nhu Hân, năm đó Lạc Nhu Hân chỉ mới 17 tuổi nhưng lại có thai với bạn trai, cô ta đã thông đồng cùng bạn trai về nhà trộm tiền, nhưng mẹ An Nhiên bắt được tận tay nên định nói cho bố cô biết nhưng sự việc lại đi theo chiều hướng mà không ai ngờ đến, mẹ Nhu Hân biết chuyện trễ hơn 1 chút đã mang xe đến đón con gái, Lạc Nhu Hân vội vã lao xe chạy theo xe của mẹ An Nhiên, rồi gây ra tai nạn thảm khốc, nhưng do 2 người trên xe kia đã qua đời mà người còn lại thì vẫn hôn mê nên cảnh sát không thể điều tra rõ, do xe của mẹ An Nhiên chạy trước nên Lạc Nhu Hân đã chỉ hết mọi tội lỗi cho mẹ An Nhiên và cô. Mẹ An Nhiên lúc đó vẫn không hay biết gì do An Nhiên đang rơi vào biến chứng của trầm cảm khi chứng kiến tai nạn trực tiếp, còn Lạc Nhu Hân thì do va chạm mạnh nên cái thai cũng không giữ được, mẹ cô ta cũng bị gãy xương chân. Thiện Tôn biết sự việc xảy ra thì cậu tức tốc đến bệnh viện ngay, mẹ An Nhiên nhìn cậu đầy cảm kích và xin cậu bênh vực con gái bà. Chỉ dựa trên lời khai dối trá của mẹ con Nhu Hân và vài chứng cứ mơ hồ thì tòa án đã vội kết tội, bà buộc phải đầu thú chịu tội oan mà chẳng thể nói gì ?
Mẹ cô gửi lại đơn li hôn cho bố cô và bà xin ông phải bắt mẹ con Lạc Nhu Hân im lặng, không được nói lại với con gái bà, bố cô đồng ý, ông đe dọa nếu mẹ con Nhu Hân nói cho ra việc mẹ An Nhiên đi tù thì chính ông sẽ là người đứng ra khởi tố lại vụ án vạch mặt hung thủ là 2 người họ, mẹ con Nhu Hân được mẹ An Nhiên đi tù thay thì vui mừng khôn xiết. Lạc Nhu Hân sau khi bình phục hoàn toàn và đến trường đi học thì lại tung tin nói dối rằng vụ tai nạn này xảy ra nguyên nhân là do mẹ An Nhiên đưa An Nhiên đi trốn do có thai khi đang đi học, bị mẹ con cô ta biết định nói lại với bố cô ta, thế là mọi học sinh truyền tai nhau, chuyện cứ như thế lan tràn khắp nơi, Thiện Tôn cuối cùng đứng ra nói cậu là bạn trai của An Nhiên thì mọi chuyện cũng chìm xuống dần dần, An Nhiên khóc rất nhiều, Lạc Nhu Hân làm cô tổn thương rất nhiều lần, tưởng chừng như mọi việc không thể chịu nổi nữa nên cô đòi tự vẫn cho xong, nhưng Thiện Tôn kịp ngăn cản và khuyên giải cô, cầu xin cô hãy yêu cuộc sống, hãy vì mọi người mà mạnh mẽ lên. Đối với cô thì khoảng thời gian đó thật tăm tối, ai cũng tránh xa cô, như thể cô là thứ thấp nhất trong đáy xã hội, chỉ có Thiện Tôn là đứng ra che chở cho cô suốt khoảng thời gian học trung học, cô và cậu cùng tốt nghiệp, sau đó cùng nhau thi chung trường Đại Học B, học chung cùng một khoa và cùng chung 1 lớp, đến nơi này chẳng ai biết cô là ai hay là quá khứ cô đã đau khổ tăm tối như thế nào, cô lao đầu vào những thú vui trên máy tính, chơi những trò chơi cô thích, ăn uống thoải mái mà chẳng cần phải giữ ý gì cả, cô không cần bạn trai, nếu có cần thì chỉ cần ngắm các oppa bên Hàn là cô quên ngay.
Ba năm học Đại Học của cô và Thiện Tôn cùng các bạn trôi qua thật yên ổn, cho đến khi cô gây chuyện với Mục Nhu William thì cuộc sống của cô rẽ sang quỹ đạo khác, nó không còn thanh bình hay nhàn nhã nữa,nó trở nên thật mới mẻ thật thú vị và sau đó cô biết là nó khó đi hơn, vòng vo hơn với nhiều chuyện xảy đến hơn, cô mệt mỏi quá, cô cố ôm lấy mẹ mình thật chặt mà khóc, cô cứ như thế mà khóc, khóc rất nhiều, thật chẳng hiểu nước mắt ở đâu mà cứ trôi xuống, cô cảm nhận được vị mặt của chính nước mắt của mình, ướt cả vai áo của mẹ cô ?
Mẹ cô ôm lấy cô, bà vỗ vai cô nhè nhẹ, bà biết cô đã rất mạnh mẽ sau khi Mục Nhu rời đi …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT