Tình hình gì thế này, thầy Mục bình thản ngồi vắt chân trên ghế sô pha, còn An Nhiên thì nằm gác đầu trên đùi thầy Mục rất là tỉnh táo, Thiện Tôn ngồi đối diện 2 người bọn họ, y chang cảnh trong phim tình cảm sướt mướt khi nhân vật đóng vai người vợ bắt được đôi gian phu dâm phụ vậy, thật là trêu ngươi mà, sau một hồi im lặng, cậu hít 1 hơi dài rồi lên tiếng :

- - Vậy là An Nhiên sống chung với thầy Mục á ?

William nhìn cậu rồi nói :

- - Đã lâu rồi, bạn Thiện Tôn.

Thiện Tôn thấy gato quá, sao thầy Mục đẹp trai tươi sáng như vậy lại bị rơi vào hố đen An Nhiên, hu hu … An Nhiên nhìn cậu 1 chút rồi nói :

- - Mình muốn nói lâu rồi mà chưa có cơ hội, nói ra sợ cậu sốc mà khóc vì sốc.

Thiện Tôn lườm cô với ánh mắt hình viên đạn, nhìn thầy Mục rồi tự dưng cậu thấy tiếc nuối, hu hu. An Nhiên hỏi :

- - Cậu ở lại ăn luôn chứ ? Thầy ấy mua nhiều lắm ...

Thiện Tôn xua tay từ chối ngay :

- - Gato vì chết mất, cậu ở đó mà tận hưởng đi nha nha nha.

Nói xong cậu cúi chào thầy Mục rồi ra về, trước khi cậu rời đi thì William hỏi 1 câu, nghe xong thì cậu thật là cười không nổi mà khóc cũng ra nước mắt :

- - Trò Thiện Tôn là nam hay thụ ?

An Nhiên đang uống cacao khi nghe câu này từ anh thì bao nhiêu cacao mà cô vừa mới uống đang còn trong miệng của cô phụt thẳng ra ngoài, cô vừa cười vừa ho sặc sụa, Thiện Tôn dậm chân,sau này cứ hễ khi nghĩ tới thầy Mục thì câu đầu tiên của thầy làm cậu đứng tim nhất chính là nó, cậu ngúng nguẩy bờ vai rồi trả lời :

- - Vậy đó thầy, em xin phép thầy về ạ.

William ra tiễn cậu, khi ra tới cổng, anh nói thêm :

- - Cậu biết gì về chuyện của cô ấy ? Chuyện năm đó ?

Thiện Tôn sững sỡ trong vài giây, thầy Mục không lẽ biết những chuyện lúc trước của An Nhiên, thầy Mục mà biết rõ tường tận thì phản ứng thầy ấy thế nào ? Còn An Nhiên sẽ đau lòng biết mấy, cậu nhìn thầy Mục rồi nói :

- - Em xin phép, nhờ thầy chăm sóc bạn ấy giùm em.

Úp mở 1 chút rồi cậu rời đi, William không hỏi gì thêm, anh đi vào nhà và đi thẳng lên phòng ngủ, An Nhiên cũng chìm lặng trong mớ suy nghĩ hỗn độn của cô, đột nhiên cô thấy sợ, sợ 1 thứ gì đang sắp diễn ra nhưng cho dù có chuyện gì thì cũng đừng mang Mục Nhu rời xa cô. An Nhiên úp tay lên 2 mắt của cô, nước mắt cô cứ thễ lặng lẽ rơi về 2 bên thái dương, cái cảm giác bất lực cứ thế bao vây lấy cô.

Ngày hôm sau, An Nhiên đến trường hơi muộn, vì cô xin William cho cô đi xe buýt đến trường, vừa vào lớp thì bị đám đông đứng trước cửa lớp của cô chặn lại, An Nhiên chen chúc cũng mệt cả người mới vào được, cô nhìn lên bảng “Là nữ sinh trung học mà dám phá thai” … An Nhiên đứng im, cô biết chắc những lời nói này là ám chỉ, Thiện Tôn và Bội Kì vào sau, nhìn thấy trên bảng, Thiện Tôn vội lau đi và nói :

- - Là ai viết bậy cũng được, nhưng nếu để giám thị tra ra thì nhất định sẽ bị đuổi học, mình không nghĩ các bạn lại dại dột làm ?

Tiếng xì xào vẫn vang lên, được 1 lúc thì giáo viên đi vào và ra lệnh cho các học sinh giải tán, Thiện Tôn kéo tay An Nhiên vào chỗ ngồi, suốt buổi học An Nhiên như người mất hồn, ai hỏi gì cô cũng im lặng. William đi ngang qua lớp cô, anh dừng lại 1 chút nhìn vào trong lớp, An Nhiên ngồi im lặng trong lớp cô không hề nhìn ra ngoài cho dù tất cả sinh viên đang nháo nhào lên khi thấy anh dừng lại, anh tự hỏi cuối cùng thì cô đang nghĩ gì ? Anh hôm nay có tiết dạy cho môn ngoại khóa của khoa luật năm nhất, anh vừa bước vào lớp thì tất cả sinh viên trong lớp này cũng cùng 1 biểu cảm giống như lớp của An Nhiên đầu học kỉ 3 khi thấy anh đến giảng dạy. William cũng giới thiệu sơ lược về môn học và yêu cầu của anh đối với môn học, anh đang nói thì 1 sinh viên nữ đi vào :

- - Thưa thầy Mục, Em xin vào lớp ạ.

William nhìn cô nữ sinh, là cô gái nói chuyện điện thoại gần nhà xe của trường mà anh nghe được :

- - Tên ?

- - Lạc Nhu Hân. – Cô ta trả lời giọng rất rõ ràng và to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play