-Thế thầy có muốn làm 1 đàn ông chân chính không ạ ?
William liếc nhìn cô :
-Chân tôi là hàng thật.
An Nhiên lại hỏi :
-Cho em ở nhà thầy tới khi thầy bị đuổi dạy, được không ạ ?
William đặt máy tính xuống, anh quay lại hỏi cô :
-Mục đích là muốn ở nhà tôi phải không ?
An Nhiên 2 mắt long lanh ngước nhìn William, William nói :
-Em có là gì của tôi mà tôi phải cho em ăn cơm ?
An Nhiên lúng túng rõ, sau đó cô lại nói :
-Hình như em thích thầy.
-Cám ơn em. – William đáp lại nhàn nhã.
An Nhiên đứng dậy nói tiếp :
-Em thích thầy như chó thích mèo ý.
-Tôi ghét mèo – William trả lời trong khi anh đang đánh máy tiếp giáo án đang dỡ tay.
An Nhiên muốn đấm vào mặt anh quá, cô hít thở 1 hơi dài rồi nói tiếp :
-Cho em tán tỉnh thầy không ?
-… - William im lặng.
An Nhiên chau mày, mọi hôm cô nói gì thì người cuối cùng cứng họng cũng là cô mà, William ngẫm nghĩ 1 chút rồi nói :
-Em muốn dùng cách nào ?
An Nhiên trố mắt trước câu trả lời của anh :
-Thầy cho em tán thầy thật à ?
-Cứ thử xem. – Willam nhìn cô rồi nói.
An Nhiên còn nói thêm :
-Vậy từ hôm nay thầy tạm thời làm bạn trai em chứ ?
William tắt máy tính rồi nói :
-Thế ngủ chung không ?
An Nhiên bật lùi ra sau 2 mét, cô đưa tay che chắn trước ngực và nói :
-Cúp B mà thầy cũng có ý gì sao ?
-Vậy em đi mà ngủ sô pha phòng khách nhé. – William đứng dậy định bước đi, An Nhiên tiếp lời ngay :
-Được, được mà thầy kính mến.
William nhìn cô rồi nói :
-Em muốn ăn đậu hũ của tôi à ?
An Nhiên cười cười, đúng ý của cô quá rồi, nhưng ngủ chung với người đẹp trai như thầy Mục đây thì người có lợi vẫn là cô, cô đúng là hết cứu chữa được rồi. Thế là An Nhiên vô tư thoải con gà mái ăn dầm nằm dể nhà thầy Mục đẹp trai, William cũng chẳng phàn nàn gì cho lắm, trừ việc cô hay ăn mì ly khi anh bận công tác ở trường.
Kì nghỉ đông kết thúc, An Nhiên lại đến lớp học, Thiện Tôn nhìn cô rồi nói :
-Cậu béo lên à ?
An Nhiên mặt u ám nhìn cậu ta, Thiện Tôn lấy tay chụp miệng mình lại và co giò chạy mất dép, mãi đến khi thầy giáo vào thì cậu mới dám lẻn vào sau, nhưng cũng bị An Nhiên dần cho 1 trận nên thân vì tội “ăn không coi nồi, ngồi không coi hướng”. Trân Trân hỏi :
-Cậu chuyển ra sống ở ngoài á Nhiên ?
An Nhiên gật gật đầu, Bội Kì túm áo cô và nói :
-Sao không nói trước mà đột ngột chuyển vậy hả An Nhiên ?
An Nhiên vừa lấy tay ngăn cơn mưa chửi rủa từ Bội Kì vừa nói :
-Mình có chuyện mà, mình xin lỗi …
Hiểu Hi ngăn lại :
-Cậu làm xong hết bài tập thầy Mục giao chưa ?
-Dĩ nhiên rồi. – An Nhiên hãnh diện, Bội Kì buông áo cô ra rồi nói :
-Khi nào bọn mình đến chơi được ?
An Nhiên vừa nói vừa xua tay :
-Không được, à nhầm, vẫn chưa được, khi nào được thì mình sẽ đích thân sang đón các cậu mà, á hi hi.
Thiện Tôn lắc lắc bàn rồi nói :
- Cha mẹ ơi, thầy Mục càng ngày càng đẹp trai nha nha nha.
An Nhiên nói ngay :
-Có ăn được đâu mà ham hả ?
Cả lớp quay lại sỉ vả vào cô :
“Người như thầy ấy là phải ngắm, chỉ ngắm thôi cũng no rồi …”
“Thầy Mục là cực phẩm của cực phẩm nha nha nha …”
“Cậu có thù hằn với thầy nên mới dám nói vậy thôi. Xí ….”
… … …
An Nhiên khóc trong tim, người đàn ông đó đang chuẩn bị là của cô mà, sao mấy người này cứ đưa ra bàn tán vậy ???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT