Hoàng Phủ Mông thường xuyên mơ thấy cảnh lần đầu tiên hắn gặp Chu Tĩnh Dương…
Nhìn gương mặt nho nhỏ, ngũ quan không xinh xắn, chỉ có một đôi mắt trong
suốt như nai con, đen nhánh sáng ngời, có nhu nhược, lại có kiên cường.
Hắn vẫn thấy nàng là một đứa trẻ đánh yêu, nên hắn mới bất giác thân cận,
thậm chí là đùa với nàng, thích nhìn nàng mỉm cười, cũng thích nhìn nàng không thể làm gì tức giận trừng mắt với hắn, thậm chí là nước mắt của
nàng, hắn cũng muốn nắm giữ trong lòng bàn tay, chôn sâu trong lòng.
Hắn nghĩ đây chẳng qua là ca ca yêu thương muội muội, thì ra phần yêu
thương đó đã bất tri bất giác thay đổi mùi vị, hóa thành mật ngọt, dính
chặt dưới đáy lòng .
Thế nên, hắn sẽ vì nàng mà tranh, vì nàng mà giận, vì nàng mà cao hứng, vì nàng mà đắc ý.
Thế nên, hắn tuyệt đối không để cho bất kì kẻ nào ức hiếp tiểu Mị của hắn,
tuyệt đối không để bất kì kẻ nào mang nàng rời khỏi hắn, bất luận người
đó là Vương tử Tây Nhạc, hay là phụ hoàng mà hắn phải nghe theo.
Lúc vội vã trở về Vương Phủ, Chu Tĩnh Dương ngồi một mình trong phòng lau
nước mắt thu dọn quần áo, thấy hắn bỗng nhiên xuất hiện, lập tức kinh
hoảng đứng thẳng người lên, vệt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn thở dài, bước tới trước, duỗi cánh tay kéo nàng
lại: "Đứa trẻ khờ, Hoàng Phủ gia đã làm gì cho muội, đáng để muội hy
sinh bản thân như vậy? Vì sao không thương lượng trước với ta? Không
phải ta đã nói, tất cả có ta rồi sao?"
"Huynh đã làm rất nhiều cho muội, muội rất cảm kích huynh, nhưng mà lần này… Muội không thể hại huynh nữa."
Nàng khẽ nức nở vài cái, vô thức ôm chặt eo của hắn, không nỡ buông ra.
"Huynh và Thu Hoằng tỷ cũng sắp thành thân rồi, muội giúp Thu Hoằng tỷ thêu
một đôi khăn tay, nàng không thích những hình Phượng Hoàng uyên ương,
nên muội nói với nàng thêu một đôi tỉnh đế liên, thêu cho huynh thêm một đôi quân tử trúc (tỉnh đế liên và quân tử trúc chỉ là sen và trúc xanh
bình thường nhưng vì nam trúc, nữ sen, có đôi có cặp nên đặt tên
thế...). Thu Hoằng tỷ tự tay vẽ mẫu cho muội thêu, nhưng muội vất vả
thêu xong một bức, lại bị huynh cưỡng ép lấy đi đưa cho Hoàng hậu nương
nương rồi, bây giờ, quân tử trúc còn chưa thêu xong, muội đã phải đi. Lễ vật tân hôn của huynh, muội không có cách tặng huynh rồi."
Nàng rất muốn khống chế thương cảm trong lòng, nhưng càng nói, thì càng khóc lợi hại hơn, đến cuối cùng gần như khóc không thành tiếng.
Hoàng Phủ Mông ôm nàng, tựa cằm lên vai mảnh khảnh của nàng, nhẹ giọng hỏi:
"Muội thật muốn gả tới Tây Nhạc như vậy sao? Hả? Muốn làm Vương Phi có
phải không?"
"Muội không muốn… Nhưng mà, Hoàng thượng muốn muội
đi, muội không thể nào từ chối." Chu Tĩnh Dương hít mũi một cái: "Muội
từng nghĩ, huynh là con của hắn, con không thể cãi lời cha…"
Hắn đỡ lấy bờ vai của nàng, nhìn nàng khóc thành một đống nước mắt nước
mũi, lạnh nhạt khẽ cười, ôn nhu đưa tay thay nàng lau nước mắt trên mặt, ngay cả nước mũi cũng lau.
"Muội nghĩ rất đúng, nhưng mà ta
không phải đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời cha nói. Ta kéo muội vào hoàng
cung, không phải vì muốn muội hiến thân cứu quốc, hơn nữa, người của
Hoàng Phủ gia, vì sao phải dựa vào một nữ tử khác họ giúp đỡ, muốn gả,
ta cũng không phải không có muội muội ruột để gả? Người Tây Nhạc cũng
không ngốc, bọn họ sẽ không coi muội như Vương Chiêu Quân hay Văn Thành
công chúa mà cung phụng, bởi vì muội không có vẻ đẹp của Vương Chiêu
Quân, cũng không có tài hoa của Văn Thành công chúa, ở nước Tây Nhạc lạ
lẫm kia, muội sẽ bị người khác chèn ép, trở nên tịch mịch, sau đó càng
ngày càng phiền muộn, từ từ, vì cô đơn mà chết…"
Giọng nói của
hắn thật trầm trọng, vừa nói xong thì tâm của Chu Tĩnh Dương cũng chìm
xuống mức thấp nhất, cái kết cục đáng sợ này không phải nàng chưa nghĩ
tới, mà căn bản là không dám nghĩ, bây giờ hắn thẳng thắn nói ra như
vậy, làm cho lòng nàng phát lạnh.
"Bây giờ, hối hận rồi à?" Hắn cảm giác được nàng đang run rẩy.
"Vẫn… sẽ không hối hận." Nàng cắn răng: "Huynh đáng để muội không hối hận,
chỉ cần huynh và Thu Hoằng tỷ ở bên cạnh nhau thật vui vẻ, muội ở đó,
bất luận như thế nào… cũng đều vì các ngươi mà vui vẻ."
Hoàng
Phủ Mông chăm chú nhìn hai mắt nàng dịu dàng đẫm lệ, yên lặng một lúc
lâu, đột nhiên nâng cằm của nàng, hôn lên môi nàng, mang sự run rẩy cùng lời nói trái lương tâm của nàng, giam cầm tất cả.
Nàng mờ mịt
mà bị động tiếp nhận, hoàn toàn không hiểu chuyện này là thế nào, chỉ
biết nhiệt độ trên môi và hơi thở của hắn làm cho nàng ý loạn tình mê,
đôi chân nhũn ra, gần như không thể đứng vững.
Không biết qua bao lâu, môi của hắn mới trượt đến tai của nàng, nhẹ giọng nói nhỏ: "Tiểu Mị, có chuyện muội phải nhớ thật kỹ."
"Vâng…" Nhất thời ý thức của nàng chưa trở về, vô thức ngoan ngoãn đáp.
"Muội là của ta."
***
Hoàng Phủ Bác vẫn rất thích Hoàng Phủ Mông, thích hắn thản nhiên thể hiện
ngang ngược thẳng thắng, vì hắn giống mình thời trai trẻ nhất, nhưng mà
làm Hoàng Phủ Bác lo lắng nhất cũng là hắn, vì trong tay hắn có một thế
lực tạm thời không thể lường trước được, Hoàng Phủ Bác rất sợ một ngày
kia khi hắn không cách nào chế ngự nổi thế lực này, lúc đó phụ tử có thể sẽ đối nghịch nhau.
Chuyện an bài Tĩnh Dương lấy chồng xa này,
hắn không thương lượng trước với Mông nhi, tuy hắn không biết quan hệ
của hai người bọn họ rốt cuộc là như thế nào, nhưng nhìn hành động Mông
nhi để tâm tới nàng như vậy, hắn không khỏi có chút bận lòng, nhưng bất
kể nói thế nào, dù sao Tĩnh Dương cũng là người ngoài, Mông nhi sẽ không đến mức để muội muội mình ra ngoại quốc đâu?
Sáng sớm hôm sau,
vừa mới hạ triều, liền thấy Hoàng Phủ Mông kéo Chu Tĩnh Dương chờ ở cửa
ngự thư phòng, nhìn mặt hắn vui vẻ, Hoàng Phủ Bác không khỏi cảm thấy
một trận bất an.
"Không nhanh lo chuyện của mình, lại tới đây phiền trẫm làm gì?" Hắn cố ý quát tháo.
Hoàng Phủ Mông cười híp mắt nói: "Mang tiểu Mị đến tạ ơn. Chuyện gì tiểu Mị
cũng đều không hiểu, nhi thần là một ca ca đương nhiên phải dạy bảo
nàng."
"Tạ ơn? Ngươi đang nói…"
"Trước tiên muốn tạ phụ hoàng chính thức ban phong hào, sau đó muốn tạ phụ hoàng vì nàng tìm mối nhân duyên tốt."
Hoàng Phủ Mông cúi đầu hỏi Chu Tĩnh Dương: "Có phải không? Tiểu Mị, muội
không cần phải im lặng, thật ra phụ hoàng rất thương muội."
Nàng đành phải gật đầu: "Tĩnh Dương vội tới tạ ơn Hoàng thượng."
Hoàng Phủ Bác nhìn hai người, trong lòng thở dài ra một hơi: "Sáng sớm đã tới đây, Tĩnh Dương đã ăn sáng chưa? Muốn ăn cùng trẫm hay không?"
"Không cần, lát nữa còn muốn đi thăm mẫu hậu, biết phụ hoàng bận rộn nhiều việc, nhi thần sẽ không quấy rầy."
Dường như hắn có tâm sự nhìn Hoàng Phủ Mông: "Hôn sự chuẩn bị thế nào rồi?
Không phải kéo dài nữa, càng không cần quá đơn giản, nên tốn kém thì tốn kém."
"Đã hiểu, chuyện liên quan đến thể diện của hoàng thất,
nhi thần sẽ không qua loa." Cười hì hì kéo Chu Tĩnh Dương ra hoàng cung, thấy nàng nhíu mày lại, hắn cúi đầu cười nói: "Sao vậy? Không thích
diễn trò trước mặt người khác à?"
"Hôn sự của huynh và Thu Hoằng tỷ… là lúc nào?" Từ tối qua đến hôm nay nàng vẫn còn mê man như trong mộng.
Đêm qua hắn đột nhiên hôn nàng, cùng với câu "Muội là của ta" kia, làm cả
người nàng nóng suốt cả đêm, căn bản không cách nào ngủ, vẫn ôm chăn
mền, ngồi trên giường ngây ngốc cười khúc khích.
Buổi sáng tốt
lành cực khổ mơ mơ màng màng rốt cục cũng ngủ, lại bị hắn lay tỉnh, muốn nàng nhanh mặc quần áo tử tế cùng hắn vào cung tạ ơn, nàng lập tức lại
hồ đồ rồi, tạ ơn cái gì chứ?
Hắn cười thần bí: "Muốn tạ ơn phụ hoàng cũng tốt, nhớ kĩ đến lúc đó nghe khẩu khí của ta mà nói chuyện."
Vì vậy nàng liền biến thành cái bóng nhỏ gắt gao đi theo hắn, ngoan ngoãn nghe hắn sắp xếp.
Ở trên xe ngựa hắn nói cho nàng biết hai chuyện…
"Tiểu Mị, muội phải nhớ kỹ, thứ nhất, ta sẽ không để muội đi đến Tây Nhạc,
cho nên bất luận trước mặt phụ hoàng ta nói cái gì, chẳng qua đều là
diễn trò cho hắn xem. Thứ hai, muội không cần lo lắng cho tương lai
chính mình và người nhà, bởi vì tất cả có ta, hiểu chưa? Chuyện đó chắc
như đinh đóng cột."
"Ừ." Nàng mặc hắn ôm ở trong ngực, cuộn mình thành một vật nhỏ tròn, dốc lòng cẩn thận nuông chiều chính mình, có
thể dùng dáng vẻ bốc đồng mà ỷ lại vào hắn.
Nàng không biết
Hoàng Phủ Mông muốn an bài tương lai của nàng thế nào, nàng chỉ biết là, nếu như có thể không gả đi xa, còn có thể tiếp tục theo bên cạnh hắn,
tiếp tục được hắn sủng ái như vậy, nàng nguyện ý dùng tính mạng để trao
đổi.
Nhưng mà, hôm nay lúc Hoàng thượng dùng giọng điệu phụ
hoàng từ ái hỏi thăm hôn sự Hoàng Phủ Mông và Thu Hoằng tỷ, mộng đẹp cả
đêm của nàng cũng bị thức tỉnh. Đúng vậy nha, hắn sẽ phải lấy người
khác, người đó gần gũi đáng quý, ôn nhu mỹ lệ Thu Hoằng tỷ, sắp là thê
tử của hắn rồi…
"Về chuyện Thu Hoằng không cần muội quan tâm,
hai chúng ta chỉ là bằng hữu, không có tình yêu nam nữ." Hoàng Phủ Mông
cúi đầu nhìn nàng đang cắn môi, lại nói một câu: "Nàng cũng không có bài xích chuyện của chúng ta."
"Muội có thể hầu hạ các ngươi thật
tốt." Chu Tĩnh Dương đơn thuần mà nghĩ: "Nếu như các ngươi đi bảy đài,
muội có thể cùng đi giúp các ngươi giặt giũ nấu cơm… A, không, huynh là
Vương gia, sẽ có rất nhiều người giúp huynh làm những việc này." Nàng
nổi giận một chút, rồi cổ vũ chính mình: "Nhưng mà muội sẽ làm cực kỳ
chăm chỉ."
Hoàng Phủ Mông không khỏi nở nụ cười: "Ta cũng không
thiếu nha hoàn." Hắn nháy mắt nhìn: "Muội có lòng như vậy, hay là lúc
chúng ta động phòng hoa chúc, thì canh giữ ở cửa ra vào, giúp ta theo
dõi người khả nghi."
Vừa nghe hắn nói như vậy, tim Chu Tĩnh Dương mạnh mẽ thắt chặt, nhẹ giọng thở dài: "Được…"
Hắn cười to thành tiếng, cầm tay nàng lên cắn một cái: "Tiểu Mị, thì ra muội rộng lượng như vậy nha."
Chu Tĩnh Dương đau đến khẽ kêu một tiếng, vội vàng xoa xoa dấu răng trên mu bàn tay.
"Tay đau sao? Tay đau hơn hay tâm đau hơn?"
"Tâm đau hơn." Nàng thổi khí lên mu bàn tay, chợt phát hiện mình bị hắn lừa, lúc vô tình nói ra lời trong lòng, thoáng cái mặt liền đỏ: "Huynh ức
hiếp muội."
"Ta sẽ chỉ ức hiếp người trong lòng, người không
thích, ngay cả nhìn ta cũng lười nhìn." Ôm vai nàng, Hoàng Phủ Mông yên
lặng một lúc rồi nói: "Sau khi muội trở về phải thu dọn hành trang thật
nhanh."
"Muốn muội đi sao?"
"Theo ta cùng đi, đi bảy đài."
"Nhưng mà bên cạnh…"
“Ở đây sẽ có người giải quyết hậu quả thật tốt, muội sợ gì? Lo lắng cho cha mẹ sao? Ta sẽ mang bọn họ cùng đi."
Nàng mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, yên lặng nhìn hắn.
Hoàng Phủ Mông không hiểu hỏi: "Vì sao nhìn ta như vậy? Muốn hỏi gì thì hỏi."
"Huynh… thật giống như núi đá." Nàng sâu kín nói, không biết là tán thưởng hay đang cảm khái.
Đôi mắt đen như mực của hắn, vui vẻ nhẹ nhàng, ôm nàng chặt hơn chút nữa:
"Vậy nên, muội có thể dựa vào ta, chỉ cần núi không đổ, muội sẽ mãi mãi
an toàn."
"Nếu núi đổ, muội sẽ nhảy xuống biển theo núi."
Nàng đột nhiên liều lĩnh nói ra lời ngây ngốc đó, chọc hắn không nén được lại vui vẻ cười to.
***
"Hắc Nha môn gì đó có thể không cần quan tâm nữa, bây giờ ta mặc kệ sự kiện kia."
Hoàng Phủ Đông nhất thời không hiểu: "Nhị ca, tại sao lại không tra xét? Khó
có chút manh mối, đệ sắp tra được chủ nhân phía sau rồi, huynh biết môn
chủ Hắc nha môn có một tiệm ăn buôn bán ở kinh thành chưa? Nghe nói tiệm ăn sát vách với phủ Lễ bộ Thượng thư Phác Thịnh Trí, Nhị ca, bây giờ
làm sao đây?"
"Quản hắn làm gì, chỉ cần lúc này hắn không đến
phiền ta, ta có thể tha cho hắn một con đường sống." Hoàng Phủ Mông sờ
cằm: "Ngày mai ta sẽ đi bảy đài."
"Ngày mai?" Hoàng Phủ Đông
giật mình mở to mắt, cho là mình nghe lầm. "Không phải nói tháng sau mới đi sao? Mấy vạn nhân mã còn chưa chuẩn bị tốt."
"Thật ra cũng
sắp xong rồi, mấy hôm nay ta ở Binh bộ vẫn đang vội chuyện này, chẳng
qua không nói trước cho đệ biết thôi. Ta muốn hành động cẩn mật một
chút, đừng để quá nhiều người tra được manh mối."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta không muốn có người giật dây mình." Hoàng Phủ Mông nở nụ cười bí hiểm khiến Hoàng Phủ Đông không thể hiểu.
"Nhị ca sợ phía Thái tử gây phiền toái sao? Nhưng Nhị ca đi đóng quân ở bảy đài, được phụ hoàng chấp thuận mà."
"Thái tử thì có gì đáng để đệ bận tâm? Ngay cả giết người cũng phải mượn tay
người khác." Hắn lại nói: "Lần này ta đi, ước chừng phải hết một năm, đệ ở kinh thành hãy hạn chế một chút, phạm sai lầm, ta cũng sẽ không vượt
ngàn dặm xa xôi quay về cứu đệ."
Tâm tình Hoàng Phủ Đông thoáng
cái trở nên phiền muộn: "Nhị ca không ở trong kinh, đệ phải nhìn không
ít sắc mặt của Thái tử, dứt khoát đệ cũng cùng đi với huynh luôn."
"Khó mà làm được, đệ phải ở lại trong kinh gửi cho ta tin tức do thám."
Hoàng Phủ Mông cười nói: "Đệ cũng đừng nghĩ sự việc khó như vậy, nói
không chừng ngày nào đó phụ hoàng nhớ ta, sẽ sớm gọi ta trở về."
Hắn lo lắng nói: "Phụ hoàng sẽ không nhân lúc huynh vắng mặt, trực tiếp nhường ngôi cho thái tử chứ?"
Hoàng Phủ Mông lắc đầu: "Phụ hoàng sẽ không, trước giờ hắn nắm giữ hoàng
quyền rất chặt, đối với thái tử, tới giờ hắn cũng chưa yên tâm."
"Huynh đi vội vàng như vậy, còn hôn sự của huynh và Thu Hoằng tỷ làm sao đây?"
Hắn trầm ngâm một chút: "Ta sẽ dẫn nàng cùng đi, tránh cho nhà nàng bị người đàm tiếu."
"Đệ lại càng không hiểu, huynh cũng không phải đào hôn, vì sao đi gấp như vậy chứ?"
Hoàng Phủ Mông cười cười: "Thật ra… Đúng là đào hôn đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT